Tiếng chân càng ngày càng gần hơn, Lâm Thần cũng cảm thấy nguy hiểm càng gần hơn. Nhưng sự thực là có một cô gái nhỏ nhắn mặc bộ đồ dễ thương đang đứng gần cửa.
Lâm Thần lúc này mới nhìn thấy được Linh Nhi. Cô ấy thực sự giống công chúa trong truyện vậy: làn da trắng, khuôn mặt trái xoan cộng thêm bộ đồ váy công chúa với khuôn mặt ngây thơ. Nếu Tô Nhan là cao không thể chạm tới thì Linh Nhi lại mang cho người ta cảm giác muốn được che chở, nâng niu. Tuy nhiên Lâm Thần biết rằng: Cô ta là một con người rất đáng sợ, nếu không mưu mô và đáng sợ thì không thể một mình dám đi đàm phán bên ngoài được nhưng trái lại với sự lạnh lùng lúc trước, bây giờ trông Linh Nhi rất vui vẻ.
Linh Nhi cầm một đĩa trái cây tiến vào phòng của mình, khác với thường ngày là có thêm Lâm Thần đang bị trói ở trên giường cô. Linh Nhi lúc này ngồi lại gần Lâm Thần, nhìn chằm chằm vào Lâm Thần làm cho Lâm Thần cảm thấy rét lạnh. Lúc này, Lâm Thần mới bình tĩnh hỏi:
-Cô là ai? Tại sao lại b·ắt c·óc tôi? Cô biết là nếu cô bị phát hiện thì sẽ rất phiền phức không?
0