Nhìn Linh Nhi đang làm hành động liếm môi cực kỳ khiêu gợi, trong lòng Lâm Thần bắt đầu có dự cảm xấu. Cùng với ánh mắt ướt át đang thèm khát thứ gì đó khiến cho cậu có chút sợ sệt.
Rất nhanh, cậu đã thoát khỏi giường của cô ấy rồi chạy một mạch vào nhà vệ sinh. Linh Nhi không kịp phản ứng thì Lâm Thần đã biến mất khỏi tầm mắt cô rồi. Lúc này cảm giác tức tối trong lòng Linh Nhi tuôn ra, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tức giận.
Tuy nhiên cô cố gắng kiềm chế cái cảm xúc này xuống, hiện tại cô đang ốm, nếu cô tiếp xúc thân thể nhiều với anh ấy chắc chắn anh ấy sẽ ốm. Anh ấy ốm mà cô khỏe thì không sao, tuy vậy cô cũng đang ốm nên không thể tự tay chăm sóc anh ấy được.
Có vẻ cô nhận ra một điều là hình như anh ấy có chút khác lạ. Vẻ mặt anh ấy có vẻ đang chịu đựng thứ gì đó. Tuy rằng anh ấy không biểu hiện ra nhưng cô cũng có rất nhiều năm làm trong ngành, liếc mắt một cái là cô có thể đoán sơ được ý đồ của người đối diện. Từng cử chỉ, từng hành động cô đều để ý.
Cô còn để ý anh ấy có một vết băng cá nhân trên cổ tay, cô hỏi thì anh ấy chỉ bảo là do va nhẹ vào tường nên bị trầy xước. Cô chỉ cần tỏ vẻ nghi ngờ một tý là anh ấy sẽ cố gắng giải thích, thậm chí khi cô bỏ ra vấn đề thì tâm trạng anh ấy có vẻ vui lên. Linh Nhi nhăn mày, cảm giác cô đang không biết một chuyện gì đó.
Cô nghi ngờ anh ấy dấu cô chuyện gì đó. Miệng cô lộ vẻ cười lạnh:
-Hừ...đúng là em đã quá nhẹ nhàng với anh nên anh điếc còn không sợ súng.
Cô chắc chắn sẽ tra ra chuyện này. Nếu ai đó dám động vào một sợi lông của anh ấy thì chắc chắn cô sẽ cho người đó phải biến mất trên cõi đời này...
Sau một hồi, Lâm Thần ra khỏi nhà vệ sinh. Linh Nhi lúc này tỏ vẻ nhẹ nhàng nói:
-Hôm nay em cũng rảnh, anh đưa em đi chơi một chút được không???
Lâm Thần nghe vậy, cậu lắc đầu tỏ vẻ lo lắng nói:
-Cô hiện tại cơ thể vẫn yếu, vì vậy cô hãy nghỉ ngơi thêm một chút...
Linh Nhi lắc đầu, nói:
-Em ở một chỗ chán c·hết, đi lại thì em mới mau khỏe được chứ. Với cả hiện tại em cũng đỡ hơn khá nhiều...
Lâm Thần thấy Linh Nhi nói như vậy, cậu cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của cô ấy. Linh Nhi cười nhẹ nhờ cậu ra xe cô ấy lấy đồ ở cốp xe.
Cậu vui vẻ đồng ý, vừa ra ngoài, cậu thở một cách gấp gáp. Ở chung với Linh Nhi quá áp lực, chả ai nghĩ rằng một mỹ nữ kinh thiên động địa như vậy mà lại khiến cho cậu phải run sợ như này. Cậu cố gắng tự trấn an bản thân rồi tự mình đi đến chiếc xe của Linh Nhi.
Chiếc xe của cô ấy rất dễ thấy vì nhìn qua là biết đây không phải xe bình thường. Chiếc xe này cậu chỉ mơ hồ biết nó là chiếc cực kỳ giới hạn. Nhìn cả chục viên kim cương đính xung quanh là đủ hiểu chiếc xe này hiếm cỡ nào rồi.
Vừa mở cốp xe, một điều làm cho cậu choáng váng, một đống “thẻ đen” vứt đầy ở trong đó. Cùng với những chiếc hộp vuông nhỏ được xếp ngay ngắn. Cậu biết những bộ quần áo của cô ấy đang đựng ở trong này. Tuy nhiên tay cậu đang run rẩy vì không thể tin vào mắt mình.
(Thẻ đen: Thẻ tín dụng màu đen, dành cho những khách hàng ưu tiên và được ngân hàng yêu quý. Đặc quyền của người sở hữu chúng sẽ cao hơn rất nhiều so với các khách hàng thông thường)
Cậu run rẩy nhặt từng chiếc thẻ đen vung vãi xếp lại một chỗ. Vì cậu cũng hiểu biết nhiều nên biết kha khá những chiếc thẻ này. Chính vì vậy cậu mới cảm thấy khá sợ sệt, đây chẳng khác gì mình đang chăm sóc cho một cô gái quyền lực nhất thế giới.
Sau khi sắp xếp lại, cậu cố gắng tự trấn an bản thân rồi đi vào trong cùng một chiếc hộp nhỏ. Vừa vào nhà thì Linh Nhi đã nói giống như hỏi ý cậu:
-À em có vài chiếc thẻ trong đó, mật khẩu là ngày sinh của anh. Nếu anh thích anh có thể lấy vài cái mà dùng...
Lâm Thần đương nhiên từ chối. Chẳng có lý do gì cậu lại phải đi xài tiền của người khác cả, nhất là đối với một cô gái mà cậu rất sợ hãi này. Cậu lắc đầu nói:
-Không được. Tính tôi không thích cầm tiền của người khác...
Linh Nhi chắc có lẽ cũng đoán được câu trả lời rồi nên cũng bỏ qua. Lâm Thần đưa cho cô ấy chiếc hộp đó. Vừa mở ra đó là một chiếc váy màu trắng cực kỳ sang trọng. Lâm Thần nhìn thấy cũng có chút cảm giác gì đó là lạ. Giống như cậu không hợp trong hoàn cảnh này.
Cậu tỏ vẻ muốn đi ra ngoài để cho cô ấy thay đồ. Tuy nhiên hành động kéo khóa áo xuống của Linh Nhi khiến cho Lâm Thần phải ngoảnh mặt lại ngay về phía sau. Cậu giật mình nói:
-Tại sao cô lại cởi đồ ở đây cơ chứ...
Linh Nhi tỏ vẻ khó hiểu trả lời lại:
-Anh cũng nhìn qua cơ thể em rồi. Với lại em cũng cần anh lau người giúp em...
Câu đầu thì đương nhiên Lâm Thần không tin, cậu chưa bao giờ dám nhìn cơ thể của cô ấy cả. Tuy nhiên khi nghe câu thứ hai thì cậu chỉ biết thở dài. Cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi đến gần Linh Nhi.
Cậu lấy khăn buộc mắt mình lại để không muốn nhìn thấy cảnh không được nhìn. Linh Nhi thấy vậy cũng chỉ quay lưng lại để cho Lâm Thần dễ dàng lau, nếu Lâm Thần nhìn thấy cảnh trước mặt thì chắc chắn sẽ chảy máu mũi...
Bờ lưng trắng nõn đến mê người, cùng với thân thể nhỏ nhắn của Linh Nhi khiến cho bờ lưng đó càng trở nên hấp dẫn. Lâm Thần vì không nhận biết đường nên khi chạm phải lưng cô ấy thì ngay lập tức cậu rụt ra. Nó khiến cho Linh Nhi cảm giác buồn buồn sau lưng, cô cười khúc khích nói:
-Nhanh nào anh, hay là anh giúp em tắm...
Lâm Thần đương nhiên sẽ không làm chuyện đó. Cậu lấy khăn rồi từ từ lau khắp lưng. Tuy nhiên, càng lau Lâm Thần càng đổ mồ hôi. Cậu lau không hề gặp một vật cản nào, ít ra phải có vật cản ở giữa lưng mới đúng chứ.
Càng lau, Linh Nhi càng dễ chịu, cô ngọt ngào rên vì thoải mái:
-Aa... Thật thoải mái...
Linh Nhi thoải mái nhưng Lâm Thần hiện tại đang căng thẳng tột độ, rốt cuộc hiện tại cô ấy không mặc gì phía trước sao. Tại sao cậu lau lâu như vậy mà không thấy vướng víu gì. Cậu hỏi một cách thận trọng:
-Hình như cô...chưa mặc chiếc áo đó...
Linh Nhi nghe vậy, cô lúc này mới cười một cách ẩn ý, cô tỏ vẻ dò hỏi:
-Anh biến thái quá à... Nhưng anh có muốn tự mình kiểm tra không???
Lâm Thần không nói gì cả, tuy nhiên bàn tay cậu đang run rẩy. Linh Nhi lại bồi thêm câu:
-Chiếc áo đó anh đã lấy của em còn gì... Phía trước em chẳng còn gì cả đâu...
Một câu khiến cho Lâm Thần rụt tay lại, lần đầu trong đời cậu lại hoài nghi nhân sinh mình như vậy.
0