Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 129: Mưu kế chạy trốn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Mưu kế chạy trốn


Linh Nhi nhìn bằng ánh mắt hài lòng. Cô đã dành rất nhiều tâm huyết cho căn nhà này, những thứ xa xỉ nhất, đẹp đẽ nhất cô đều dành chọn cho nó. Cô biết một ngày nào đó cô sẽ ở cùng với anh ấy ở trong căn nhà này. Nó là nơi mà anh ấy với cô sẽ sống hạnh phúc bên nhau nên cô muốn tất cả những gì nơi đó đều phải là tốt nhất.

Chương 129: Mưu kế chạy trốn

Lâm Thần cố gắng tẩy sạch vết dấu đó, hiện tại điều quan trọng là cậu cần trốn thoát khỏi đây. Không thể để Linh Nhi mang cậu sang nước ngoài được...

-Cậu chủ có sao không???

-Em xin lỗi vì phải làm vậy. Tuy nhiên em cần phải chắc chắn là anh sẽ không chạy trốn khỏi em. Em biết là anh chưa sẵn sàng đi cùng với em, thậm chí là tìm đủ mọi cách chạy trốn... Tuy mấy hôm nay anh rất thân mật với em nhưng em có cảm giác anh đang cố giả vờ... Em hứa với anh là chỉ cần anh với em đến nơi đó thì chắc chắn em sẽ cố gắng đền bù đủ thứ cho anh...

-Tôi là cậu chủ của cô, tại sao cô lại phải xin ý kiến của cô ấy...

Vừa đọc được bức thư này. Vẻ mặt Lâm Thần biến sắc, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Tuy nhiên cái dây đó chỉ giới hạn cậu chỉ đủ đi đến mọi nơi trong phòng nhưng lại không thể chạm được vào cánh cửa ngoài. Điều này khiến cho Lâm Thần đổ mồ hôi lạnh.

Nói xong, Linh Nhi vẻ mặt lạnh lùng nói với tài xế:

Ban đầu là cậu muốn ngã xuống đất để có cớ, ai dè cô ấy đã đỡ ngay eo cậu trước khi cậu kịp chạm đất rồi. Vẻ mặt của cô nữ hầu gái đó lạnh lùng hỏi cậu:

-Tôi không sao. Cảm ơn cô đã giúp tôi...

Điều khiến cậu mệt mỏi là mặt cậu trên gương toàn là dấu hôn. Cậu cố gắng dụi dụi mắt để nhìn kỹ thì cậu chắc chắn là chi chít dầu hôn trên mặt cậu đều là chính xác. Chỗ bị nhiều nhất chính là môi và cổ cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Em rất xin lỗi vì phải làm vậy. Em cần làm một số thủ tục trước khi hai chúng ta sẽ đến một nơi xa. Hãy tha lỗi cho em...nhất định em sẽ đền bù cho anh một cách thỏa đáng...

Nếu Lâm Thần nhìn được cung điện này, chắc chắn cậu sẽ phải choáng váng trước sự hoành tráng và mỹ lệ của nó. Nhìn bên ngoài, cung điện nó giống như một tòa thành làm bằng kim cương, xa xỉ cũng không thể diễn tả hết được vẻ đẹp ở đây.

-Cô có thể giúp tôi tháo chiếc còng tay này ra được không?

Linh Nhi làm xong thì vẻ mặt cực kỳ tội lỗi nhìn Lâm Thần khi ngủ, nói:

Sáng hôm sau, những ánh nắng ban mai chiếu đến mặt Lâm Thần. Lâm Thầm mệt mỏi mở mắt. Cảm giác đầu tiên là mệt mỏi cùng với ẩm ướt. Hơi thở của cậu cũng có mùi hương thơm rất lạ...

-Cũng quá nửa đêm rồi nhỉ, em đêm nay sẽ đền bù cho anh trước.

-Anh yêu...

Nói xong, Lâm Thần dập máy để tránh cho Linh Nhi sinh ra nghi ngờ. Hiện tại cậu phải tìm cách để có thể thoát khỏi nơi giam quỷ quái này.

Cô gái đó chỉ tỏ vẻ cung kính nói:

Lâm Thần cũng chẳng có tâm trạng, cậu tỏ vẻ khá lạnh nhạt nói:

-Còn bao lâu nữa sẽ hoàn thành...

-Chuyện...chuyện gì xảy ra với mình vậy???

Một chiếc váy mỏng đang được cậu cầm trên tay, điều khiến Lâm Thần không dám tin là chiếc váy này nó rất mỏng, thậm chí có thể nhìn xuyên qua được.

Thấy cô ấy không tỏ vẻ khó chịu mà lại rất bình tĩnh trả lời, Lâm Thần cũng không nói gì thêm. Hiện tại cái vấn đề duy nhất của cậu là phải thoát khỏi sợi dây này. Vậy nên cậu biểu hiện khá vui vẻ nói với cô gái đó:

Linh Nhi cười nhẹ khi nghĩ đến khung cảnh đó. Không một ai có thể ở cùng anh ấy ngoài cô, cô lúc đó sẽ cố gắng tô đậm trái tim anh ấy bằng tình yêu nồng nàn của mình.

-Cô có cảm thấy khỏe không? Tôi rất xin lỗi vì không thể ngăn cản được Linh Nhi...

Lâm Thần dập máy, Linh Nhi lại không hề tức giận, thậm chí cô còn có chút lo lắng. Cô cắn răng vẻ mặt lo lắng nói:

Linh Nhi đang đi trên chiếc xe sang, tay cô ấy cầm một chiếc điện thoại màu hồng. Vẻ mặt cô ấy cười nhẹ khi nhìn vào trong chiếc điện thoại đó. Cô hỏi cô gái đang lái xe cho cô: (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Thần cảm giác không ổn, cậu nhanh chóng đặt chiếc váy đó vào vị trí cũ. Chẳng cần nghĩ cũng biết đây là chiếc váy của Linh Nhi, Lâm Thần tưởng tượng việc cô ấy mặc bộ đồ này, cậu nhanh trí lắc đầu. Quá mê người, nếu cô ấy mặc đồ này thì chính cậu cũng không biết có thể chống lại mê hoặc này được không nữa.

Linh Nhi trong ban đêm đang mặc cho mình một cái váy rất mỏng, nó thậm chí có thể nhìn vào bên trong của cô ấy. Nếu Lâm Thần nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không dám nhìn vì nó thực sự quá là mê người. Tuy dáng vẻ nhỏ nhắn như vậy nhưng đối với bất kỳ nam sinh khi thấy thì chắc chắn sẽ bị đổ gục bởi vẻ đẹp c·hết người của cô ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

-Thưa cậu chủ, đó là lỗi của tôi khi tôi không bảo vệ cậu tốt. Cô chủ làm vậy là đã đối xử tốt với tôi. Cảm ơn sự quan tâm của cậu chủ...

Nữ hầu không biểu lộ cảm xúc cúi đầu cung kính rời đi. Sau khi cô ấy rời đi thì Lâm Thần nhẹ nhàng ngồi xuống ăn đồ ăn như chưa có chuyện gì xảy ra...

Cô gái đó vẫn lắc đầu nói:

Lâm Thần nghe thấy lời này thì tâm của cậu chìm xuống đáy cốc, chẳng lẽ mình lại phải chôn chân tại đây sao....

Rất may là hình ảnh giúp đỡ Lâm Thần đó Linh Nhi không nhìn thấy, nếu không thì tính ghen của Linh Nhi sẽ làm cho cô hầu gái đó khổ sở...

Lâm Thần thở hồng hộc, cơ thể cậu giống như vừa trải qua một thử thách nặng nề. Cậu nhìn lên trần nhà rồi tự hỏi:

Khóa tay này rất thông minh, nếu không có chìa chính chủ thì chắc chắn không thể nào mở được nó. Tuy nhiên, có chìa khóa chuẩn thì mọi điều đã trở nên rất dễ dàng. Lâm Thần chỉ năm phút đã cậy xong chìa khóa. Sau đó cậu nhanh chóng thay bộ đồ thành bộ đồ giống như nhân viên rồi bật nhảy vào lỗ gió đang ở cạnh.

Buổi đêm hôm nay là một đêm rất dài đối với Lâm Thần. Một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang ôm chặt lấy cậu rồi làm đủ trò “đ·ồi b·ại”. Lâm Thần trong tiềm thức chỉ biết nhăn mặt chịu đựng, cảm giác này vừa thoải mái nhưng lại cho cậu một cảm giác run sợ không thể hiểu được.

Trong lúc suy nghĩ, cậu tiện tay lấy cái khăn đang treo bên cạnh, bản thân cậu cũng nghĩ đây chính là khăn mặt. Tuy nhiên, khi cậu lau mặt thì một mùi hương quen thuộc lại xộc vào mũi cậu khiến cho cậu phản xạ xem kỹ lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Linh Nhi gật đầu hài lòng, anh ấy vẫn còn trong phòng làm cho cô cảm thấy rất yên tâm. Điều tuyệt vời hơn là dường như anh ấy chỉ ngồi một chỗ giống như đang chờ cô về vậy.

Điều đáng sợ hơn nữa là cả bốn góc phòng đang có camera chiếu theo người cậu, có vẻ như Linh Nhi đang triệt tiêu đường thoát của cậu. Cậu đi vào trong phòng tắm để kiểm tra thì rất may ở đó lại không lắp bất cứ thứ gì cả.

Cô tài xế chỉ biết cung kính đồng ý, Linh Nhi nhìn trên điện thoại cái cung điện mà cô chuẩn bị cho anh ấy.

Lâm Thần nhận biết cô áy bởi vì má trái của cô ấy có một vết đỏ do cú tát của Linh Nhi ban cho. Tuy người gây ra không phải là cậu nhưng cậu rất có lỗi trong trường hợp này...

Rất nhanh, Lâm Thần đã “giả vờ” ăn no. Từng cử chỉ của cậu đều rất bình thường. Cậu đi nhè nhẹ vào trong phòng tắm, bật vòi thật to giống như đang chuẩn bị tắm vậy. Nó khiến cho Linh Nhi không hề nghi ngờ gì, cô chỉ nuối tiếc là tại sao mình lại không lắp thêm một cái trong phòng tắm. Thân thể của anh ấy thật sự khiến cô c·hết mê c·hết mệt...

Tòa thành này lại nằm sát ngay biển dài, ánh nắng ban mai chiếu khiến cho khung cảnh cung điện này càng trở nên đẹp đẽ.

Linh Nhi suy nghĩ một lúc lâu, miệng cô mỉm cười rất đắc ý. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Linh Nhi chỉ tay vào ánh trăng rồi dịu dàng nói:

-Xin lỗi, cô chủ đã căn dặn tôi như vậy. Mong cậu chủ thấu hiểu cho tôi. Chỉ cần cô chủ trở về thì tôi sẽ cố gắng làm theo lời của cậu.

-Cô làm như vậy là có ý gì? Tại sao lại trói tôi như vậy...

Thời tiết đẹp, khung cảnh nên thơ, căn nhà đẹp đẽ uy nga tráng lệ, đây có lẽ chính là khát khao của toàn bộ con người. Không một ai có thể chống lại được cám dỗ này, ai có thể cưỡng lại được cảm giác được ở trong cung điện này được chứ...

Lúc Lâm Thần ăn thức ăn thì Linh Nhi mới quan sát, nhìn thấy anh ấy ăn ngon lành những món ăn cô chuẩn bị trước, trái tim của cô giống như được sưởi ấm vậy. Rất ấm áp và hạnh phúc, nhất định cô sẽ học thêm những món mới để khiến anh ấy mê đắm trong những món ăn của cô.

-Xin lỗi cậu chủ, nếu không có sự cho phép của cô chủ thì tôi không thể tháo ra cho cậu được...

-Cô cứ nhẹ nhàng làm đi. Đừng lo lắng cho tôi...

Lâm Thần vẫn cố gắng đánh lừa:

Cô mong lúc anh ấy đến đó, anh ấy sẽ không cần phải làm một chút việc nào cả. Cô chỉ cần anh ấy hưởng thụ tất cả mọi thứ không cần phải lo nghĩ nhiều. Cô không thiếu nhất chính là tiền và quyền lực, chắc chắn cả đời này cô sẽ lo cho anh ấy ăn sung mặc sướng...

Nếu không phải là mắt cậu rất tinh cùng với sự thông minh nhạy bén thì chắc chắn sẽ chẳng ai để ý chi tiết này. Cậu nhất định phải lấy chìa khóa này bằng được. Tuy nhiên làm sao để lấy được thì nó lại là cả một vấn đề...

Linh Nhi thấy xưng hô cùng giọng điệu lạnh nhạt đến bất ngờ. Điều này khiến cho trong lòng Linh Nhi có chút day dứt... Tuy nhiên rất nhanh cô suy nghĩ một cách thấu đáo. Kể cả có một phần trăm rủi ro thì cô sẽ cố gắng dập tắt nó bằng được, cô cắn răng nói một cách hối lỗi:

Lâm Thần có chút sợ hãi Linh Nhi rồi, một cô gái nhỏ bé lại làm ra chuyện động trời như vậy thì đúng là chỉ có Linh Nhi mới làm được. Điều này càng chứng tỏ những đêm cậu đau rát miệng đều có dấu của cô ấy...

-Em xin lỗi...em rất xin lỗi...tuy nhiên anh yên tâm là em sắp quay về rồi... Lúc đó anh muốn làm gì em thì em cũng chiều.

Còn về phía Lâm Thần, cậu đang lặng nhìn cô hầu gái đang lấy từng đĩa thức ăn mang đến cho cậu, cậu quan sát thấy một điều rất cần thiết. Ở bên đùi của cô ấy có một chùm chìa khóa, cậu quan sát kỹ thì có một chiếc chìa khóa mà đầu chìa khóa lại rất phù hợp với cái khóa mà tay cậu đang bị.

-Thưa tiểu thư, thủ tục đã gần hoàn thành. Tôi đã gọi cho bên nước xxx chuẩn bị tất cả mọi thứ chào đón rồi ạ...

Thấy anh ấy có vẻ nhàm chán, cô gọi một cuộc gọi. Cô gái đang đứng nghiêm ở cửa nhận được cuộc điện thoại, cô mau chóng bắt máy...

Vấn đề này Lâm Thần đương nhiên sẽ có cách giải. Cậu đứng dậy đi đến bàn giống như chuẩn bị thưởng thức bữa ăn vậy. Tuy nhiên, cách cô hầu gái đó vài mét thì cậu giả vờ vấp chân ngã xuống. Cậu muốn lợi dụng tình cảnh này để thu hút sự chú ý của cô ấy.

Nuốt nước bọt, một vị ngọt cùng mùi hương rất quen thuộc khiến cho Lâm Thần có cảm giác đây là của Linh Nhi. Chẳng lẽ cô ấy đã làm gì cậu hôm qua... Vừa nghĩ như vậy, Lâm Thần tuy rất mệt nhưng vẫn cố đứng dậy để chạy vào phòng tắm.

Một sợi dây từ tay cậu nối vào đầu giường khiến cho Lâm Thần cảm giác không ổn. Vòng tay này cậu cố gắng cậy ra nhưng đều vô hiệu. Bên cạnh giường cậu có một tờ giấy nhỏ, Lâm Thần mở ra thì trên đó ghi:

Vác theo sự mệt mỏi đi ra ngoài, một cô gái xinh đẹp với vẻ mặt cung kính đang đứng trước cửa. Lâm Thần nhận ra cô ấy, điều đầu tiên là cậu hỏi thăm:

Lâm Thần nhanh chóng bám lấy vai cô ấy giống như đang làm bàn đạp để đứng dậy, tuy nhiên trong lúc đó tay cậu đã chôm được chiếc chìa khóa mà nữ hầu không hề để ý, cậu nhanh chóng giấu vào tay áo rồi đứng dậy tỏ vẻ biết ơn:

Tuy nhiên, câu trả lời của cô ấy mới khiến cho cậu phũ phàng:

Lái xe tỏ vẻ cung kính nói:

Linh Nhi chậm rãi cầm trên tay một dụng cụ bí ẩn nào đó, cô nhẹ nhàng vòng qua bàn tay rắn chắc của Lâm Thần. Rất nhanh, bàn tay của Lâm Thần đã bị thiết bị đó trói thành công. Một đầu còn lại cô gắn vào đầu giường.

Trong lòng Lâm Thần trầm lặng, cậu tỏ vẻ nhẹ nhàng nói:

Linh Nhi không biết và cũng không nghi ngờ, Lâm Thần diễn kịch cùng hành động quá tốt. Đến cả cô hầu gái đó cũng không hề biết rằng chính mình đã giúp cậu chủ giải thoát... lúc này cô ấy đang đỏ mặt đứng ngoài cửa. Có vẻ như hành động đỡ lấy cậu chủ khiến cho tim cô đập loạn nhịp. Cảm giác hào hứng cùng lo lắng xen kẽ khiến cô không dám bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái đó nghe trong điện thoại rất nhiều thứ. Cảm giác thận trọng khiến cho Lâm Thần cũng hiểu một chút, chắc chắn đó là Linh Nhi. Đột nhiên cậu được cô gái cung kính đưa chiếc điện thoại đó cho cậu, một giọng ngọt ngào từ điện thoại truyền ra:

-Bảo bên đó nhanh chóng hoàn thành ngay trong sáng nay cho tôi. Tôi không muốn phí một phút một giây nào...

-Không...anh ấy giận mình mất rồi...mình phải về sớm để “dỗ dành” anh ấy... Phải “ thưởng” cho anh ấy...nhất định phải làm thế...

Thế là Lâm Thần vừa được yên ổn một chút thì bây giờ lại bị Linh Nhi trao đậm tình yêu nồng nàn. Rất may, rất may là nếu không phải vì Linh Nhi còn một chút tỉnh táo thì Lâm Thần đúng thật là không xong rồi....

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 129: Mưu kế chạy trốn