Ngay lúc nắm đấm ba tên côn đồ cách đầu Lâm Thần chừng một găng tay, Lâm Thần ánh mắt trở nên vô cùng đáng sợ, cậu sử dụng bàn tay phải của mình để tung ra một cú đấm. Phương thức này được gọi là “ lấy cứng đối cứng”.
Tuy ba tên côn đồ này trông có vẻ to con nhưng sự thật là bọn họ chỉ là mấy tên đầu đường xó chợ. Nếu so với Lâm Thần ngày nào cũng tập luyện chăm chỉ với cường độ mạnh để giữ cho cơ thể săn chắc thì bọn họ chẳng khác nào là những đứa trẻ to con cả…
Chính bởi vì sự chênh lệch quá lớn nên một cú đấm của Lâm Thần giống như một cái búa gõ thẳng vào nắm đấm của ba tên côn đồ đó vậy.
“ Aaaaaa…”
Tiếng kêu của sự đau đớn, ba tên bị cú đấm của Lâm Thần làm cho tay của bọn họ giống như bị gẫy xương, tên nào cũng vẻ mặt thống khổ ôm lấy tay mình kêu thảm thiết.
Vùng trán đổ mồ hôi, hàm răng cắn chặt để chịu lấy cơn đau nhưng dường như sức của Lâm Thần là quá lớn… Tên mặt sẹo hung tợn nhất vừa ôm cánh tay vừa độc miệng nói:
-Mày…mày dám đánh chúng tao… Mày chuẩn bị chờ chết đi…
Câu nói ẩn chứa tức giận đến cực độ, hành động của Lâm Thần chẳng những đánh cho bọn họ đau đến kêu cha kêu mẹ mà thậm chí nó còn đánh mất cả lòng tự trọng của bọn họ.
Với những tên xã hội đen như này thì việc mất đi lòng tự trọng chính là nỗi nhục lớn nhất… Chắc chắn bọn họ sẽ ghi thù Lâm Thần.
Lâm Thần thông thường là sẽ bỏ đi, tuy nhiên đó là trước khi cậu đọc tiểu sử về Lâm Thiên. Sau khi đọc thì cậu lại muốn lấy lại cho cậu ta chút công bằng mà đáng lẽ cậu phải có.
Lâm Thần nhìn ba tên đang cầm lấy tay vẻ mặt đau khổ, cậu tung thêm ba cước, mỗi người hưởng một cước của cậu.
Đương nhiên hành động bất ngờ này bọn họ không thể nào đỡ nổi… cả ba tên đều được thưởng thức cú đá trời giáng của cậu…
-Aaaa… xương của tôi..
-Đừng đánh…đừng đánh nữa…
Từng tiếng kêu thảm thiết cùng những lời van xin được tuôn ra bởi những tên côn đồ.
Chẳng ai có thể nghĩ được một nam sinh trông rất bình thường như Lâm Thần lại có thể khiến cho ba tên có máu mặt ở đây trở nên thảm hại như vậy. Cái tên mặt sẹo bị Lâm Thần đá một cước khiến cho hắn đau đến thấu xương, hắn trong đầu chỉ muốn xẻ thịt cái tên thư sinh này…
Hắn vô cùng hối hận khi không mang theo vũ khí, hắn cũng chẳng thể ngờ được tốc độ của cái tên nhát cáy này lại trở nên nhanh gọn như vậy, thậm chí đến cả cú đấm của cậu ta làm cho xương của hắn giống như đang vỡ ra từng mảnh.
Tức giận lấn áp tâm trí, tên mặt sẹo đầu đàn nhìn Lâm Thần, răng môi lẫn lộn máu nhưng vẫn cương quyết nói:
-Mày không thể giết bọn tao. Tuy nhiên chắc chắn bọn tao sẽ giết mày, gia đình mày, chúng tao sẽ...
Lâm Thần cũng chẳng muốn nghe những tên này kêu ca lắm chuyện. Một chân sút vào răng của tên đại ca đó khiến cho hắn bay mất một nửa cái hàm của mình.
Sống ở ngoài xã hội cũng được một thời gian, Lâm Thần cũng nhận ra một điều sương máu.
Cậu phải tỏ ra mạnh mẽ, nếu như càng yếu thế thì chắc chắn những tên đầu đường xó chợ sẽ làm phiền cậu, thậm chí là đe dọa cậu. Nó cũng là cách để khiến cậu chú tâm vào công việc chính, không bị xao nhãng vào những việc linh tinh.
Tuy tính tình cậu rất ôn hòa nhưng cậu cũng không phải là người dễ chọc, vì thế nên lúc này chính là lúc khiến cho mấy tên này biết hậu quả của mình.
Tên đầu đàn bị sút ngay vào miệng, cú sút khiến cho răng của hắn gẫy gần nửa, thậm chí đến cả hàm còn có dấu hiệu bị lệch. Cái cảm giác vừa nhục nhã vừa đau đớn lại còn hoảng sợ khiến cho hắn vô cùng uất ức và hối hận… hắn giống như đang chọc phải tên điên chứ không phải cái tên nhát cáy đó.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng giống như đến từ địa ngục của Lâm Thần:
-Sao… mạnh miệng nữa lên… Anh chưa ăn cơm sao?
Nuốt mấy chiếc răng xuống, hắn mau me be bét trên mặt nhưng vẫn lắc đầu lia lịa, định nói van xin nhưng vì răng đã mất hết cộng thêm hàm bị chệch nên hắn chỉ biết ú a ú ớ.
Hai tên đồng bọn thấy đại ca mình bị đánh như vậy, cả hai đều khóc lóc quỳ xuống nói với Lâm Thần:
-Tha..tha cho bọn em… bọn em biết sai rồi.
Lúc này, trong mắt bọn họ, Lâm Thần giống như một ác quỷ, một nam sinh ác quỷ đáng sợ. Ánh mắt cùng biểu cảm không cảm xúc của cậu ta chẳng khác nào đang làm chuyện này một cách rất bình thường.
Bọn họ tuy cũng ác độc nhưng cũng không có ngu, đại ca khỏe như trâu mà còn không thể gây thương gì cho tên nam sinh kia thì bọn họ có là gì… chẳng lẽ bây giờ lên để chịu ăn đánh như vậy sao?
Lâm Thần lúc này cũng chẳng bận tâm, cậu ngồi thẳng lên lưng của tên đại ca đó. Tên đại ca cũng biết mình nên làm như nào, hắn dùng hai tay hai chân dang ra giống như một con ngựa để cho Lâm Thần ngồi. Lâm Thần ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc nói:
-Nói cho tôi biết ai là người đứng sau chuyện này.
Cả hai tên đều nhìn nhau, trên mặt đều lộ rõ vẻ mơ hồ và sợ sệt. Câu hỏi của Lâm Thần rất nhạy cảm, thậm chí có thể gây nguy hiểm cho bọn họ. Vì vậy nên hai người họ chỉ tỏ vẻ run sợ, vẻ mặt vô cùng đáng thương nói:
-Chúng em không biết.
Ngay sau đó, cái tên đứng bên trái bị ăn ngay một cú đạp của Lâm Thần. Cú đạp khiến cho tên đó bay ra xa, lăn lội trên đất kêu rên vô cùng thảm khốc. Lâm Thần lúc này nhìn tên còn lại nói:
-Vừa nãy lỡ chân. Cậu nói cái gì cơ? Tôi nghe không rõ.
“Đáng sợ! Quá đáng sợ!” Đó là suy nghĩ của tên đứng bên phải lúc này, bây giờ hắn là tên lành lặn cuối cùng. Hắn vừa chứng kiến cú sút của Lâm Thần, nó nhanh đến mức chưa nhìn thấy động tác.
Cú sút đó giống như sút bay một con gà chứ đâu phải là sút con người, một người trưởng thành như bọn họ nặng ít nhất sáu mươi, bảy mươi cân ấy vậy mà cậu ta chỉ cần một cú sút có thể khiến cho đồng bọn bay ra xa.
Hắn không muốn trải nghiệm cảm giác này, cảm giác đau đến nỗi không thể kêu, nhìn hàm răng đau đến nỗi cắn ra máu của đồng bọn cùng với vẻ mặt giống như không muốn sống khiến cho tên này khóc thút thít:
-Xin anh…xin anh tha cho em…Em nói…em nói tất…
Hắn ta kể tất cả những gì hắn biết. Lâm Thần cũng chăm chú nghe, cậu cũng có thể chứng thực nhờ biểu cảm của tên này, chỉ cần có chút nghi ngờ là ngay lập tức cậu sẽ cho tên này chung kết cục với hai tên kia.
Lâm Thần lúc này biết được người đứng sau là ai. Đó không ai khác chính là Tống Hào… hắn muốn Lâm Thiên phải đau khổ nên đã đứng ra nhờ tổ chức cho vay đi tống tiền Lâm Thiên.
-Tống Hào… được lắm...
Lâm Thần trong lòng nhớ rõ thù này. Trả thù tên này lúc này vẫn chưa đến thời cơ. Lâm Thần lúc này đứng dậy tỏ vẻ khoan khoái nhẹ nhàng.
Tên đứng quỳ duy nhất cứ tưởng là Lâm Thần sẽ rời đi, trong lòng còn có chút may mắn…
Hắn khi ra ngoài nhất định sẽ rời khỏi tổ chức và đi thật xa, cái ký ức ám ảnh này khiến cho hắn không muốn gặp lại Lâm Thần bao giờ nữa… Tại sao trên thế gian này lại có một tên nam sinh biến thái như này.
Lâm Thần cầm điện thoại, bấm bấm một lúc. Một giọng khá già nua nhưng lại rất vui vẻ:
-Cậu gọi cho tôi có chuyện gì đó?
Lâm Thần nhìn mấy tên đang nằm trên đất, sau đó cậu nhẹ nhàng nói:
-Nghe nói ông vừa mới định xây thêm vài quán nữa đúng không?
Lão Tam nghe vậy, tuy nghi ngờ vì sao Lâm Thần lại để ý nhưng lão vẫn trả lời:
-Đúng vậy, cái bí quyết nấu rượu của cậu mà không ai biết mùi vị thì rất là phí. Cộng thêm phu nhân họ Nguyệt cũng đã hợp tác với tôi nên tôi cũng muốn thử sức.
Lâm Thần cũng không dài dòng, nói thẳng:
-Tôi vừa tìm cho ông vài tên sai vặt đây. Ông mau đến chỗ xxx..xxx
Nói xong, Lâm Thần gật đầu cúp máy. Cậu nhìn hai tên đang ngẩn người rồi nói với vẻ mặt rất vui:
-Tôi lúc trước cũng trả công cho các người đủ rồi, bây giờ các người phải làm cho tôi.
0