Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 152: Cú sốc lớn hơn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Cú sốc lớn hơn


“ May quá...đĩa thịt vẫn còn nguyên...”

“ Hazz… thật là rắc rối mà…”

“ Được, đã vậy thì để xem tôi sẽ làm gì cậu, chắc tôi chưa dùng biện pháp mạnh nên cậu bắt đầu coi thường cái chức chủ tịch phèn của tôi rồi đó.”

“ Không cần phiền như vậy đâu! Em sẽ là người giúp”

“ Không…thầy đâu có ghét món ăn của em…”

“ Không, không, thầy đừng nói gì nữa... Em không muốn nghe”

Dáng vẻ của Nguyệt Sương trở nên kiều mị, quyến rũ vô cùng. Có thể trong mắt của mọi người, Nguyệt Sương là một cô gái cao ngạo, lạnh lùng và đanh đá. Tuy nhiên, lúc này cái dáng vẻ Nguyệt Sương lại cho người ta cảm thấy cô ấy giống như một thiếu nữ đôi mươi ngây thơ có tâm hồn trong sáng.

Dáng vẻ tức giận, thân hình nóng bỏng cộng thêm bộ đồ công sở dán chặt thân thể cô ấy khiến cho hai cái cúc đang giữ lấy ngọn núi có thể bật ra bất cứ lúc nào. Tô Nhan hít một hơi thật sâu để lấy lại tâm tình, mà cô càng làm vậy thì chiếc cúc đó càng phải chịu áp lực nhiều hơn.

Nguyệt Sương thở dài một hơi, thật là may khi cái đĩa thịt đó vẫn còn. Tuy vậy Lâm Thần thì lại không may. Lúc này trên người cậu đang có một cô gái ngồi chiễm chệ trên bụng của cậu. Dáng vẻ của cô ấy đâu có quan tâm đến câu, giống như cậu là không khí vậy. Cậu không thể ngờ điều xấu nhất lại xảy ra, lại là một cô gái giống như bọn họ sao... Lâm Thần cố gắng dãy dụa, tuy vậy sức lực của cậu giống như bị rút sạch.

Nhìn cái dáng vẻ của Nguyệt Sương, cậu biết là không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải ăn hết chỗ này rồi. Nếu cậu từ chối thì sợ cô ấy sẽ rơi vào trạng thái khủng hoảng vừa nãy, còn nếu mà cậu nói ra sự thật thì… Thật là đáng sợ! Đến đây chính cậu cũng không dám nghĩ đến hậu quả.

Chương 152: Cú sốc lớn hơn

Trong khi đó, ở chỗ Lâm Thần, sau bao nhiêu lần Nguyệt Sương cố gắng đưa miếng thịt lên nhưng Lâm Thần đều ngả ý từ chối, cái tính tình nóng nảy của cô lại bùng lên:

“ Nhưng mà...”

Nguyệt Sương dường như không chịu nổi nữa. Cái tính nóng nảy trong người cô bắt đầu bộc phát. Nếu không phải là cô có lỗi thì anh ta đâu được phúc hưởng như vậy.

“ Thật đúng là một cô gái kỳ lạ”

Tô Nhan tràn ngập nộ khí, bàn tay không tự chủ đập mạnh xuống mặt bản. Một tiếng “Rầm” vang lên. Những cuốn sách ở trên bàn bị chấn động này khiến cho nó rung lắc, đôi khi có vài tờ tư liệu vì thế mà lại rơi xuống đất trông khá lộn xộn… Tuy nhiên, Tô Nhan dường như không thèm để ý đến đống bừa bộn này, mọi sự chú ý lúc này của cô tập trung vào chiếc điện thoại.

“ Mau chóng chuẩn bị xe cho tôi, tôi hiện tại đang có việc gấp”

“ Dạ…dạ thưa chủ tịch… chúng tôi sẽ đến đón ngài ngay” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyệt Sương có vẻ như tâm trạng đã chuyển biến tích cực hơn. Thậm chí, cô ấy còn vừa ngân nga hát vừa cắt miếng thịt giống như đang vui vậy.

Lâm Thần ra hiệu từ chối nói. Cái món mà Nguyệt Sương nấu đối với cậu quá là khủng kh·iếp. Cậu cảm giác cái bụng của mình đang kêu xin, đây đâu phải món ăn, đây là độc dược thì đúng hơn. Vậy nên lúc này, cậu cố gắng né tránh vấn đề này nhanh nhất có thể...

Ngay lúc cậu vừa mới nghĩ như vậy, Nguyệt Sương đã cầm trên tay đĩa thịt bò mà cô ấy đã cắt nhỏ ra từng miếng. Từ từ đi đến Lâm Thần:

Mà cách đơn giản nhất để đền bù đó chính là cô sẽ cho anh ta ăn hết món cô làm. Nếu cả hai cùng ăn hết thì tâm hồn của cô lúc đó mới bớt lo lắng, nếu thật sự cô không báo đáp thứ gì thì chắc chắn cô sẽ bị thâm tâm dằn vặt suốt đời mất.

Trái lại với khung cảnh xa hoa nên thơ của căn biệt thự sang trọng, lúc này, Tô Nhan tỏ ra vô cùng tức giận. Lửa giận của cô thậm chí khiến cho những người giúp việc không dám bén mảng lại gần. Nhìn điện thoại với đống cuộc gọi không bắt máy, Tô Nhan lúc này chỉ muốn đến tận nhà người này để đánh mông cậu ta.

“ Cố lên, chỉ là thịt bò tẩm đường thôi…không thể gây bệnh được”

“ Em... em đừng đến đây...có chuyện gì từ từ nói”

“ Em không cần làm như vậy...bây giờ em nên về phòng nghỉ ngơi chứ”

“ Thầy...thầy thật sự không cần ăn đâu...”

Thấy Lâm Thần còn đang suy nghĩ gì đó, Nguyệt Sương vẻ mặt trở lại cái bộ dáng buồn bã, nói:

“ Em...em ra khỏi người thầy được không?”

“ Để em...em lấy cho thầy”

Nguyệt Sương trong lòng lúc này giống như một núi lửa phun trào, nhiệt huyết tràn ngập trong lòng. Nhìn anh ta sợ sệt khi cô đến gần, bản năng háo thắng của cô trỗi dậy, cuối cùng cái cảm giác mà cô cần cũng đã đến. Cái cảm giác của kẻ chiến thắng.

“Thật là tức c·h·ế·t đi mà ! Cậu ta nghĩ mình là ai?”

Dường như Nguyệt Sương đã cảm giác được cậu sẽ đào thoát, chính vì thế khi thân hình cậu vừa đến gần thân thể cô ấy. Nguyệt Sương ngay lập tức ngả người khiến cho thân thể của cô ấy va vào cậu. Điều này khiến cho Lâm Thần không tự chủ ngã xuống, cảm giác mềm mại thơm dịu đập thằng vào từng giác quan.

“ Để em cùng ăn với thầy…”

“ Thầy đã bảo là em không cần làm vậy... thầy cũng no rồi...vậy nên...”

Lâm Thần căng thẳng nhìn Nguyệt Sương đang từ từ đến gần. Nhìn ánh mắt của cô ấy, cậu có thể cảm nhận được ngọn lửa mãnh liệt bùng cháy dữ dội đang ẩn sâu trong đôi mắt long lanh đó...

“ Cái quái gì đang xảy ra vậy? Cô nàng này chẳng lẽ đang tức giận vì vụ vừa nãy”

Cái cảm giác khủng khiếp lan tràn miệng của cậu. Cái miêng thịt bò này thật sự đúng là một thử thách đối với cậu. Nếu cho cậu nhịn nửa ngày với việc nhai một miếng thịt bò thì chắc chắn cậu sẽ không chọn cái nào cả. Nhưng lúc này, cậu phải chấp nhận nuốt cái thứ khủng khiếp này xuống thôi. Trong đầu cậu đang tự an ủi mình:

Lâm Thần vừa nghe câu đó xong, vẻ mặt cậu bắt đầu chuyển sang hoảng hốt. Hai tay của cậu cố gắng giật miếng thịt đang từ từ đưa vào trong miệng của cô ấy. Tuy vậy, tất cả đã quá muộn.

Mọi chuyện có thể đều sẽ tốt đẹp nếu như cô ấy không làm chuyện điên rồ này. Nguyệt Sương trong lòng tuy rất vui vẻ và thỏa mãn khi có thể giải tỏa được nỗi niềm trong lòng. Tuy nhiên, một mình anh ta ăn thì hơi cô đơn nhỉ? Vậy nên:

Nguyệt Sương ngã trên người cậu. Cứ tưởng là cô ấy sẽ nhảy lộn và chửi ầm lên, tuy vậy cô ấy giống như không thèm để ý việc đang ngồi trên người một nam tử. Sự chú ý của cô ấy đang đặt trên đĩa thịt vẫn còn nguyên vẹn...

“ Ý em đã quyết! Mong thầy tránh ra! Em không phải là loại người vô ơn. Em đã ăn của thầy thì bây giờ thầy sẽ ăn đồ em làm!”

“ Em nghĩ cái gì vậy? Chỉ cần em nghe lời thầy như bây giờ là thầy rất vui rồi đó” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong tâm trí của Nguyệt Sương, cô vẫn cảm thấy rất có lỗi với Lâm Thần. Tuy rằng anh ta nấu ăn cho cô, nhưng cô cảm giác anh ta không hề có ý đồ gì với cô cả. Cô tin vào trực giác của mình, chính vì thế cô muốn “bù đắp” lại cho anh ta, mặc dù anh ta là một kẻ “biến thái”.

“ Khoan…đừng…”

“ Ai cho thầy chạy....”

Thế là từng miếng thịt được bàn tay mềm mại của cô ấy đưa cho cậu “thưởng thức”. Lâm Thần cố gắng ăn những phần này một cách “đau khổ” cứ mỗi lần đưa xong là cái dáng vẻ vui như được cho kẹo của Nguyệt Sương lại khiến cho cậu có động lực chịu đựng tiếp.

Cô cố gắng đứng dậy lấy nhưng lại bị ngăn cản bởi Lâm Thần. Điều này khiến cho cô rất khó chịu, cô biết rằng việc làm này có chút lạ lùng nhưng dù sao cô cũng là người có lỗi. Cô nhất định phải đền bù lại cho anh ta, nếu không thì cô làm sao dám nghỉ ngơi lúc này.

“ Vậy là thầy ghét đồ ăn em làm…đúng không?”

“ Ui...cha...đau..đau...”

Tô Nhan nói xong, cô lại bấm một cuộc điện thoại khác, ngay khi bên kia bắt máy, cô ra lệnh:

“ Nói thật đi, món ăn của em thầy ghét đúng không?”

Cái chứng sợ hãi từ Linh Nhi lại phát tác. Cảm thấy mình sắp vào đường cùng, Lâm Thần nhìn ra ngoài cửa chính, nhận thấy còn một lối đi nhỏ ngay cạnh, cậu cố gắng hết sức lách qua Nguyệt Sương để có thể ra ngoài. Tuy nhiên:

Tuy vậy, khi cậu nói thế. Nguyệt Sương bĩu môi tỏ vẻ không thích, cứ tưởng như thế là hết và cậu sẽ không phải ăn món này. Tuy nhiên sau đó cậu lại nghe được một lời nói của cô ấy mà khiến cho cậu không biết nên vui hay buồn:

Nghĩ là làm, Tô Nhan bấm bấm rồi đưa máy lên tai. Vẫn như cũ, một tiếng nói quen thuộc vang lên từ điện thoại “ Số thuê bao hiện đang tắt máy…vui lòng…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng lúc này, Lâm Thần ngậm miếng thịt dĩa đang cầm trên tay của Nguyệt Sương, cậu cố gắng tỏ ra rất ngon miệng, nói:

Còn về phía Nguyệt Sương, khi cô thấy anh ta đang từ từ nhai miếng thịt của mình. Trong lòng của cô lúc này mới có chút thanh thản, bây giờ anh ấy đã ăn món của cô, cô cũng ăn món của anh ta, vậy là cả hai đều hòa rồi.

Chính vì như vậy, Lâm Thần không dám làm cho cô ấy buồn. Cậu rất dốt trong việc dỗ dành con gái, để cô ấy mà buồn như vừa nãy thì chắc chắn mẹ cô ấy sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu, từ đó rất nhiều rắc rối sẽ phát sinh. Vì vậy, cậu quyết định không để chuyện này xảy ra… (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay lúc này, ở trong căn biệt thự sang trọng ở giữa thành phố, nơi mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Tuy vậy, chính Lâm Thần đã từng làm người hầu ở đây, đó chính là căn nhà của Tô Nhan.

“ Đây là lần cuối, nếu như cậu ta không trả lời thì mình sẽ đến nhà cậu ta. Trẻ nhỏ thì cần phải được dạy dỗ”

Lâm Thần vừa lùi về sau vừa sợ sệt. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh nói nhẹ nhàng với Nguyệt Sương:

Miếng thịt đã đến miệng của cô ấy. Nguyệt Sương trong lòng đinh ninh rằng miếng thịt này sẽ vô cùng ngon và hấp dẫn. Tuy nhiên, cái cảm giác khủng khiếp đáng sợ bùng lên ngay từ lúc miếng thịt chạm vào lưỡi. Rồi ngay sau đó, một cảm giác ngọt lử từ đường cùng vị hôi của thịt khiến cho món ăn mà cô tự hào trở thành thảm họa.

“ Không có nhưng nhị gì đây cả, thầy bây giờ hãy ngồi yên đó”

“ Thầy đang làm mất thời gian của em đó... Lần này thầy không chạy thoát được đâu”

“ Ngon, ngon lắm… em không đi thi nấu ăn thì quả thật quá lãng phí” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyệt Sương khó chịu lắc đầu. Tuy cô không biết tại sao anh ta lại từ chối kịch liệt như vậy nhưng cô nhất quyết không nản chí. Cô phải “đền bù” cho anh ta như vậy...

“ Thì...nếu vậy em có thể bình tĩnh chút được không? Tại thầy muốn cầm đĩa thịt đó ra ngoài ăn”

“ Không, thầy ăn xong rồi em sẽ thả”

Lâm Thần vừa mới nói câu đó thì đã thấy Nguyệt Sương ôm miệng chạy vào phòng. Trong lúc này, từng giọt lệ của cô ấy rơi xuống tạo nên những giọt nước đọng lại trên sàn. Lâm Thần lúc này mới đứng dậy, nhìn Nguyệt Sương chạy đi rồi thở dài:

“ Để đền bù cho hành động vừa nãy của em, em...em sẽ là người... là người...giúp thầy.”

“ Thầy hãy ngậm mồm và ăn cho em...”

Lâm Thần thấy Nguyệt Sương ánh mắt quyết tâm, thậm chí cô ấy còn bỏ hết ngoài tai lời nói của cậu. Điều này khiến cậu lo lắng không biết nên khuyên nhủ như thế nào. Nhìn cô nàng xinh đẹp đó đang từ từ cắt nhỏ từng miếng thịt mà cái bụng cậu chỉ muốn khóc thét mà thôi...

Lâm Thần đang ở trong thế rất khó xử, trên người cậu lúc này đang bị Nguyệt Sương đè xuống. Cái cảm giác mềm mại cùng mùi hương nhè nhẹ từ thân thể Nguyệt Sương khiến cho tâm trí cậu có chút xao nhãng… Tuy vậy cái quan trọng nhất là làm thế nào để thoát khỏi cái khung cảnh này.

“ Để em giúp thầy...thầy chỉ việc kêu a mà thôi”

Người mà cô gọi đó chính là Lâm Thần. Đã vài ngày cô không gặp lại cậu ta rồi, không được ăn đồ ăn cậu ta nấu, được cậu ấy mát xa…rất nhiều thứ khác mà chỉ có Lâm Thần mới đáp ứng được. Mà cậu ta đã là người của cô, ấy thế mà lại dám nghỉ việc không rõ lý do.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 152: Cú sốc lớn hơn