0
Nghe thấy lời nói của Lão Tam, vẻ mặt Tạ Hân đờ ra, giống như không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Rửa chén? Cô từ bé đến giờ còn chưa từng phải làm những việc “thấp hèn” đó, chẳng lẽ bây giờ cái bàn tay ngọc ngà của cô lại phải tiếp xúc với những thứ “dơ bẩn” ấy sao?
Không! Cô thà c·hết chứ không làm những việc này. Những thứ này chỉ dành cho những kẻ thấp hèn làm mà thôi!
Nghĩ đến như vậy, Tạ Hân dùng tay của mình kéo lấy bàn tay của Lão Tam, nghẹn ngào khóc nức nở:
“ Em…em xin anh đừng cho em làm công việc đó. Em có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ điều đó”
Trong lúc cầu xin, cô cố ý cúi đầu thấp để lộ ra “phong cảnh” tuyệt đẹp trước mắt. Cùng với dáng vẻ cầu xin thảm thiết của cô làm cho những đàn em bên ngoài cũng có chút thương xót. Dù gì thì cô ta cũng là một bông hoa đẹp cơ mà…
Riêng đối với Lão Tam, lão chỉ muốn một tát đánh bay con đi*m này. Cái công việc rửa bát này chính là nghề mà lão từng phải bươn trải để sống qua ngày, thế mà con ả này lại coi nó như là một nỗi sỉ nhục. Được thôi! Chẳng cần Lâm Thần chỉ, chính lão sẽ cho ả này biết được những nỗi khổ đó của lão.
Dùng tay hất mạnh tay của Tạ Hân, ánh mắt giống như muốn g·iết người, vẻ mặt lạnh băng khiến cho Tạ Hân vẻ mặt kinh hãi chỉ biết run rẩy. Sau đó, lão lạnh lùng nói:
“ Cô đừng có giở trò mèo. Tôi không hứng thú với loại người như cô.”
Nói xong, lão ra hiệu cho những đàn em lôi ả ra ngoài. Cho đến lúc bị lôi ra, Tạ Hân cũng không dám tin là mình lại dụ dỗ thất bại. Tại sao? Mị lực của mình không đủ hay sao? Hay là do tên đó không phải là đàn ông??? Quá nhiều câu hỏi trong đầu của cô mà chẳng hề có lời giải nào…
Lão Tam lúc này mới thở dài một hơi, lão đang định đến xin lỗi Lâm Thần thì tự dưng một cái khăn được Lâm Thần đưa tới cùng với lời hỏi thăm:
“ Tay của ông dính máu, ông lau đi rồi ngồi xuống tôi có chút chuyện”
Thấy Lâm Thần cũng không truy cứu chuyện vừa nãy, lão mở cờ trong bụng. Chuyện mà lão sợ nhất rất may không xảy ra. Điều này khiến cho tâm tình của lão chuyển biến tốt hẳn.
Sau khi lau khô máu trên tay, lão ngồi xuống trước mặt Lâm Thần. Lúc này, Lâm Thần mới hỏi:
“ Từ nãy đến giờ cũng mất nhiều thời gian rồi. Để tôi nói thẳng vào truyện chính…”
Lão Tam nghiêm túc nói:
“ Được, cậu cứ nói…”
Lâm Thần gật đầu, sau đó nhìn xung quanh căn phòng, lúc sau cậu mới nói:
“ Tôi muốn tự thành lập một công ty của riêng mình.”
Lão Tam nghe vậy, tuy trong lòng khá bất ngờ nhưng đối với một người sẽ làm con rể nhà họ Nguyệt thì chuyện này khá bình thường. Lão nói:
“ Nếu thành lập công ty thì cần rất nhiều vốn. Nếu cậu không đủ vốn thì…”
“ Tôi có một chút vốn, lão không cần lo…”
Nói xong, Lâm Thần đưa cho lão một chiếc thẻ. Lão nghi hoặc cầm trên tay. Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Thần cố gắng giải thích:
“ Đó là tiền công trả trước cho việc dạy thêm… Không phải là tiền phạm pháp đâu?”
Lão Tam lúc này mới hiểu, tuy nhiên, tiền dạy thêm thì được bao nhiêu chứ. Chút tiền cỏn con đó làm sao có thể…
“ Trong thẻ đó có tầm 3 tỷ. Chắc cũng đủ xây một công ty rồi chứ”
Lão Tam giống như không thể tin được, miệng thốt lên:
“ Cái gì???”
Ba tỷ! Dạy thêm được ba tỷ! Mắt lão chợn lên nhìn Lâm Thần với bộ dạng không thể tin được.
Lâm Thần thấy Lão Tam làm trò như vậy, cậu cười nhẹ giải thích:
“ Đó là tiền mà phu nhân đưa cho tôi để có thể kèm cặp Nguyệt Sương. Ông cứ lấy chỗ tiền đó mở cho tôi một công ty. Tôi sẽ phụ trách việc lên ý tưởng sản phẩm…”
Lão Tam lúc này mới nuốt nước bọt. Suy nghĩ lại thì chuyện này cũng bình thường. Dù sao mẹ vợ cho con rể chút tiền tiêu vặt cũng là chuyện bình thường mà. Lão trong lòng có chút ghen tỵ, tuy nhiên rất nhanh lão dập tắt cái ý nghĩ này. Cả hai tập trung nói về công ty sắp thành lập.
Sau một lúc lâu, khi hoàn thành hết được ý tưởng và công đoạn để thành lập. Lão mới nhớ ra, hỏi Lâm Thần:
“ Vậy thì ai sẽ là người đứng tên giám đốc, hay là lấy tên cậu?”
Lâm Thần lúc này mới nhớ ra chuyện đó. Đúng là công ty cậu cần một người đứng đầu. Tuy nhiên cậu lại không thể lấy tên của mình ra để đặt. Đây là thành phố của Linh Nhi, việc cậu đặt tên mình như vậy chắc chắn sẽ khiến cho cô ấy chú ý. Điều này là một điều vô cùng nguy hiểm
Suy nghĩ một hồi, cậu lúc này mới nảy ra một ý, vẻ mặt vui vẻ nói với Lão Tam:
“ Lấy tên Tiểu Ngọc đi”
Lúc ra về, Lâm Thần nhìn chiếc đồng hồ của mình. Cũng đã khá muộn rồi, cậu sờ sờ túi. Một cảm giác trống rỗng khiến cho Lâm Thần nhíu mày. Rõ ràng là cậu đã để ý ở trong túi cơ mà.
Sau khi sờ soạng khắp người, lúc này cậu mới biết là mình để quên ví ở nhà Nguyệt Sương. Mà cái ví đó cũng chứa rất nhiều tài liệu bí mật của cậu, nếu để người khác biết thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Thở dài một hơi, cậu quyết định tự mình đi đến nhà Nguyệt Sương để lấy lại ví. Rất may là lão Tam cũng cho cậu mượn chiếc xe nên con đường của cậu cũng ngắn đi phần nào.
Lâm Thần từ từ lái xe đến căn biệt thự của Nguyệt Sương. Tuy vậy, trong lòng cậu hơi có một chút lấn cấn. Giờ này cũng khá muộn, việc mà cậu đến đó thì có vẻ không được tốt cho lắm. Nhưng mà trong ví đó chứa rất nhiều bí mật, chẳng may nếu có ai nhặt được thì sẽ vô cùng nguy hiểm cho cậu. Vậy nên, mặc dù rất ngại nhưng cậu cũng phải “mặt dày” đến đó.
Thời gian như thoi đưa, rất nhanh cậu đã đến căn biệt thự. Cậu để xe ở bên ngoài, sau đó từ từ đi đến cửa ra vào.
Ngay khi vừa bước chân đến trước cửa, một anh bảo vệ đi đến trước mặt Lâm Thần, dò hỏi:
“ Cậu đến đây có chuyện gì vậy?”
Lâm Thần cũng chẳng giấu diếm:
“ Tôi đến để lấy lại chiếc ví để quên. Rất xin lỗi vì đã làm phiền nhưng tôi có thể vào trong lấy được không?”
Anh bảo vệ nghe thấy lý do như vậy, cộng thêm Lâm Thần chính là thầy của cô chủ. Thế nên anh ta rất tin tưởng mà cho Lâm Thần. Thậm chí, anh ta còn cẩn thận chu đáo dẫn Lâm Thần vào tận cửa nhà. Điều này khiến cho Lâm Thần khá bất ngờ.
Phải biết rằng nơi này buổi tối được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặc, thậm chí một con ruồi cũng không thể vào. Ấy thế mà chẳng thể ngờ cậu lại có thể vào một cách dễ dàng như này.
Vào bên trong, những người hầu bên trong cũng cúi đầu chào một cách cung kính. Cậu nhanh chóng đáp lễ rồi đi một đường lên phòng Nguyệt Sương.
Vì buổi tối không phải giờ dạy, sợ sẽ làm cho Nguyệt Sương hoảng sợ, thế nên trước khi vào phòng cô ấy, cậu đứng bên ngoài từ từ gõ cửa, nói nhẹ:
“ Nguyệt Sương, em có ở trong đó không?”
Sau vài phút, cậu không nghe thấy bất cứ tiếng động nào trong phòng. Vì thời gian gấp gáp, cậu từ từ hé cửa vào. Rất may là cửa không khóa nên cậu cũng đỡ khó xử một ít.
Đúng như dự đoán, Nguyệt Sương không có ở trong phòng. Điều này khiến cho cậu thở dài nhẹ nhõm. Ánh mắt cậu chú ý đến chiếc ghế màu xanh đó, trên ghế có một chiếc ví. Cậu xác nhận rằng đó chính là ví của cậu cần tìm.
Cảm giác căng thẳng lúc này đã tiêu tan, chiếc ví vẫn ở kia thì chứng tỏ không ai động vào cả. Trong lòng cậu hiện tại rất vui vì cậu biết bí mật của mình không bị bại lộ, rất nhanh chiếc ví đã nằm gọn trong túi của cậu.
Cậu lúc này cũng nghi hoặc, tại sao cậu lại không thấy Nguyệt Sương nhỉ? Lẽ ra lúc này cô ấy phải ở trong căn phòng này chứ.
Mà chuyện này đâu hề liên quan tới cậu nhỉ? Dù sao thì thứ cần tìm cuối cùng cậu cũng thấy. Chẳng có lý do gì để cậu có thể ở lại đây cả. Vì vậy, cậu xoay người rời đi.
Tuy nhiên, ánh mắt cậu rất nhanh đã chú ý tới cuối hành lang – Đó cũng chính là căn phòng thứ hai của Nguyệt Sương. Điều kỳ lạ là trước cửa có hai cô người hầu đứng trước cửa giống như đang đứng chờ ai đó. Trên tay họ cầm một ít đồ ăn, cùng với vẻ mặt lo lắng bồn chồn khiến cho cậu không kìm lòng được đến đó.
Tiếng nói của họ càng ngày càng rõ, mà chính những lời nói này càng khiến cho cậu lo lắng:
“ Cô chủ không chịu mở cửa, làm sao bây giờ?”
“ Đúng vậy, cô ấy đã dành rất nhiều công sức để nấu bữa ăn. Ấy vậy mà bây giờ...”
“ Úi mẹ ơi...”
Cả hai đang nói chuyện thì đột nhiên Lâm Thần xuất hiện khiến cho bọn họ giật mình. Tuy nhiên, Lâm Thần không quản những việc đó, vẻ mặt gấp gáp hỏi:
“ Nguyệt Sương bị sao vậy? Tôi nghe được hai cô nói rằng em ấy không chịu ăn.”
Nghe thấy lời hỏi han của Lâm Thần, hai cô nhìn nhau. Sau một lúc, một trong hai cô ấy đã kể lại toàn bộ sự việc xảy ra tối nay.
Lâm Thần càng nghe thì càng lo lắng, thật sự phu nhân trong bữa ăn lại làm vậy với con của cô ấy sao. Cho dù em ấy có sai đi chăng nữa thì trong lúc ăn cũng không cần to tiếng như vậy chứ? Rất nhiều câu oán trách về vị phu nhân được Lâm Thần để trong lòng.
Thấy hai cô người hầu cũng tỏ ra lo lắng, cậu thở dài, nói trấn an hai cô ấy:
“ Được rồi! Tôi là thầy của em ấy. Có lẽ tôi có thể khuyên được...”
Thấy Lâm Thần nói như thế, hai cô người hầu giống như bớt được chút gánh nặng. Cả hai cô đều tỏ vẻ mong chờ nói :
“ Cảm ơn cậu. Nghe được những lời này của cậu thì chúng tôi cũng đỡ lo lắng đi được phần nào. Vậy cậu có vấn đề gì có thể gọi cho chúng tôi nhé. Chúng tôi xin phép đi trước... “
Lâm Thần gật đầu đồng ý, tiếp nhận đĩa đồ ăn của hai nữ hầu. Rất nhanh thì hai cô ấy rời đi một cách gấp gáp, có vẻ như còn rất nhiều chuyện cần hai cô ấy giải quyết.
Còn bây giờ, điều quan trọng nhất đó là vấn đề của Nguyệt Sương. Thực sự cậu chỉ cần nghe là cũng hiểu được cái cảm giác hiện tại của cô ấy. Cô ấy mong muốn nấu cho mẹ mình một bữa ăn ngon, ấy mà đáp lại chính là những lời chỉ trích thậm tệ. Hơn nữa còn dọa đánh cô ấy.
Lâm Thần cũng thực sự không thể hiểu nổi cách dạy con như thế này. Cậu lúc này chỉ sợ Nguyệt Sương sẽ làm điều gì đó dại dột...
Nguyệt Sương hiện tại trong lòng cậu giống như một “em gái”- Một cô nàng ngọt ngào và biết nũng nịu giống như Tiểu Ngọc. Chính vì thế, lúc này, cậu mới từ từ mở cửa...
Vẫn là căn phòng tràn ngập màu sắc của thiếu nữ, vẫn là những con gấu bông, những chậu hoa cảnh tô đẹp cho căn phòng. Rồi cũng vẫn là mùi hương thoang thoảng dễ chịu đó. Tuy nhiên, điều duy nhất khiến cho cậu chú ý đó chính là một cái chăn phồng lên do có người nằm trong đó.
“ Nguyệt Sương...em ở đó phải không?”
Lâm Thần lo lắng hỏi, lúc này, cậu có cảm giác chuyện này không hề đơn giản như lúc trước.
“...”
Không nghe thấy câu trả lời, cậu hoài nghi rằng liệu em ấy không muốn trả lời hay là do em ấy đã ngủ say... Tâm trạng lúc này của cậu rất rối rắm, không biết nên làm gì tiếp theo...
Đúng lúc cậu đặt đồ ăn gần giường cô ấy, một hơi thở nặng nề được cậu nghe thấy. Ngay lập tức, cậu kéo chăn của Nguyệt Sương, một cô gái ăn mặc lộng lẫy, trán đẫm mồ hôi, tay chân run rẩy xuất hiện trước mặt cậu.
Nguyệt Sương lúc này trông vô cùng khổ sở. Vẻ mặt nhăn nhó, tái nhợt cùng với lời thì thầm:
“ Lạnh...lạnh quá...”
Lâm Thần sờ lấy trán của Nguyệt Sương, cảm giác nóng bỏng truyền tới tay cậu. Trong lòng cậu trầm xuống, em ấy lúc này đang bị cảm rất nặng, nếu không làm chuyện gì thì chắc chắn em ấy sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Vì vậy, Cậu lúc này cũng chẳng quan tâm chuyện gì nữa, hai tay bế lấy Nguyệt Sương từ từ đi ra chiếc ghế sofa gần bên. Tiếp đó, cậu nhanh chóng mở tất cả cửa sổ để không khí trong phòng được thông thoáng.
Một chậu nước ấm rất nhanh được mang ra, cậu từ từ dùng khăn lau trán, cổ và má của em ấy. Vừa lau, cậu vừa thầm trách em ấy:
“ Nếu em không khỏe thì nên báo cho người khác biết chứ? Tại sao lại hành động dại dột như vậy.”
Lời nói nhẹ nhàng êm dịu chẳng giống như đang trách cô ấy cho lắm. Thật sự thì cậu lúc này chỉ cảm thấy thương xót hơn là quở trách em ấy .
Nguyệt Sương tuy mắt vẫn nhắm nhưng cơ thể của cô vẫn run lên từng đợt, miệng lắp bắp nói:
“ Lạnh...lạnh quá...”
Lâm Thần thấy Nguyệt Sương lạnh như vậy, cậu đang định sẽ lấy chiếc chăn đắp cho cô ấy.
Tuy nhiên, ngay khi vừa chuẩn bị đứng dậy, Nguyệt Sương đột nhiên kéo nhẹ vạt áo của cậu. Vì đúng lúc trong tư thế đứng cộng thêm không đề phòng nên đầu của cậu đã bị Nguyệt Sương ôm vào trong lòng.
“ Ấm...ấm quá”
Nguyệt Sương ôm đầu của Lâm Thần rồi nói mớ. Điều này khiến cho Lâm Thần rất khó xử. Phải biết rằng Nguyệt Sương là một mỹ nữ, ấy thế mà cô ấy lại làm hành động như thế này thì chẳng khác gì đang đùa với lửa cả. Tuy rằng cậu không nhìn thấy nhưng mùi hương từ cơ thể Nguyệt Sương cùng với sự mềm mại như bông lụa từ “v·ũ k·hí” của em ấy khiến cho đầu óc cậu mê man.
Trong lúc cậu đang mải mê tìm cách thoát ra khỏi vực sâu, Nguyệt Sương giống như cảm nhận được điều gì đó. Từng giọt lệ rơi trên mắt cùng giọng nói khàn khàn:
“Tại sao ai ai cũng ghét bỏ em...vậy mà...thầy lại tốt với em như vậy.”