Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 165: Nguyệt Sương hả hê
“ Haha… thầy thấy chưa… em đã nói là em sẽ cho thầy biết mùi vị của kẻ thua cuộc cơ mà.”
Bình thường, khi gặp tình huống này, điều đầu tiên cô làm chính là tung một cước thẳng mặt anh ta. Tuy nhiên, lúc này cô đang rất yếu, thậm chí tay cũng run bần bật. Nắm đấm tự hào nhất của cô lúc này giống như chẳng hề gây ra chút sát thường nào cả. Vậy nên hiện tại, cô chỉ có thể tránh càng xa càng tốt.
Sau khi ngồi cạnh Lâm Thần, vẻ mặt của cô lại trở nên đỏ bừng. Thực sự nếu không phải cái cảm giác đó làm cho cô nhớ sâu đậm thì lúc này cô cũng sẽ không làm hành động “biến thái” đó.
Nguyệt Sương cảm thấy vô cùng thích thú khi được bàn tay của Lâm Thần chạm vào đầu. Nó được biểu hiện thông qua vẻ mặt cho đến hành động tiếp theo của cô ấy. Thậm chí, đôi môi đỏ mọng của cô còn không thể kìm lại được mà phát ra âm thanh:
Nuốt một ngụm nước bọt, cô nín thở, hai mắt nhắm lại, sau đó từ từ lấy bàn tay của Lâm Thần đặt lên đầu của mình. Nếu ai nhìn thấy Nguyệt Sương lúc này thì chắc chắc sẽ cảm thấy cô ấy vô cùng trẻ con và dễ thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa nghĩ đến, cô lại lắc đầu bỏ qua cái suy nghĩ điên rồ đó. Nếu anh ta thích mình thì tại sao anh ta lại không nhân cơ hội tỏ tình với cô. Cô cảm giác anh ta chỉ xem cô giống như em gái mình.
Tuy nhiên, đối với anh ta, cô lại không hề cảm nhận được ánh mắt “d·â·m tà” như những tên khác. Hết lần này đến lần khác, anh ta đều giúp cô, cho dù cô làm những việc rất “quá đáng”. Ấy thế mà trong lúc cô khó khăn nhất, anh ta lại là người duy nhất chăm sóc tận tình cho cô, hơn thế nữa, anh ta còn chẳng sợ bị bệnh của cô l·ây n·hiễm.
Đến lúc này, cô nở một nụ cười bí hiểm cùng với giọng nói nghe rất là “chính nghĩa”:
Nếu các bạn muốn ủng hộ cho tác một lon bò húc để có thể thức đêm ra chương thì các bạn có thể donate cho tác nha.
Một điều cô tin chắc là thầy ấy chưa “động chạm” thân thể cô. Nhìn chiếc váy vẫn còn nguyên vẹn cùng với dáng vẻ mệt mỏi của thầy ấy khi ngủ, lúc này cô lại cảm thấy “ấm áp” trong lòng.
Nghĩ tới đây, cô cố gắng từ từ đi đến cạnh Lâm Thần. Ánh mắt long lanh không chợp nhìn thẳng khuôn mặt Lâm Thần. Vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó, tuy nhiên, lúc này cô lại thấy nó đẹp lạ thường. Đây chính là con người đã lôi cô từ vực sâu lên. Nếu không phải anh ta chăm sóc cô thì lúc này cô đang ở bệnh viện c·ấp c·ứu chứ không thể nhanh chóng khỏe lại nhanh như vậy.
Sau khi cảm ơn, ánh mắt long lanh lại nhìn về cái tay cậu ấy. Cái biểu cảm khao khát lúc này đã lộ rõ trên mặt, cô không thể kìm lòng được nữa. Từng bước từng bước đi đến cạnh Lâm Thần. (đọc tại Qidian-VP.com)
-----------------------------------------------------------------------
“ Thầy...thầy tại sao...?” Cô chưa kịp nói hết câu thì chính hai tay cô lại tự bịt miệng. Bởi vì cô chợt phát hiện thầy ấy đang ngủ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Nguyệt Sương lại làm điều như vậy với người khác giới. Chính bản thân cô cũng chẳng thể hiểu nổi mình đang làm gì. Cô từ từ đắp chiếc chăn nhỏ đó lên lưng của Lâm Thần. Khi nhìn thấy Lâm Thần đã được chăn của cô bao phủ, lúc này cô mới vui vẻ cười nhẹ:
Trái tim cô đập loạn từng nhịp, càng nghĩ cô lại càng mê man. Ánh mắt sắc sảo nhìn về khuôn mặt Lâm Thần đang ngủ. Ngay sau đó, cô không nhịn được bật cười, vừa cười cô vừa híp mắt nói:
Nguyệt Sương nói ra từ tận đáy lòng. Cô cúi đầu tỏ rõ sự biết ơn. Lúc này, cô không chỉ coi Lâm Thần giống như một người thầy mà thực sự trong thâm tâm, người này chính là một người vô cùng quan trọng đối với cô.
Lâm Thần vừa ôm Nguyệt Sương, tay còn lại xoa đầu em ấy vừa nói mớ:
Tuy nhiên, ngay khi cô cảm nhận được mùi hương từ cậu con trai đó, tâm trí cô lại trở nên mê man. Tại sao??? Tại sao mùi hương này lại quen thuộc như vậy? Nó khiến cho cô không tự chủ nhìn lại khuôn mặt cậu con trai đó.
Bản thân cô thừa nhận rằng mình là một con người không hề ưa nam sinh. Thậm chí còn sinh ra ác cảm. Bởi trong thâm tâm cô luôn nghĩ rằng: Nam sinh chỉ quen biết cô bởi những ý nghĩ dơ bẩn... Điều này khiến cho cô luôn luôn mang một tâm lý đề phòng cao độ.
“ Cảm ơn thầy đã chăm sóc em...”
Ngay sau câu nói đó, cô đưa bàn tay lên mái tóc Lâm Thần. Vừa đặt lên đầu cậu ấy, cô liền xoa xoa. Cái cảm giác này giống như cô đang là coi Lâm Thần là em trai cô vậy. Đây chính là cảm giác chiến thắng mà cô mong chờ bấy lâu.
Chưa bao giờ cô có thể nghĩ mình lại có thể trải nghiệm cái cảm giác ấm áp này. Cái cảm giác an toàn, dễ chịu, không cần nghĩ gì cả... Giống như chỉ cần ở cùng với người này thì tất cả mọi âu lo đều tan biến cho dù khó khăn gian khổ như thế nào.
Ae có thể ủng hộ tác bằng một cái đề cử hay cmt. Nhỡ đâu tác hứng bạo chương thì sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay sau đó, cô từ từ gỡ chiếc mặt nạ đó ra. Và rồi, chính cô cũng phải há hốc mồm khi chứng kiến được vẻ mặt thực sự của Lâm Thần.
Ngồi ngắm một lúc, cô cảm nhận được làn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Ánh mắt cô nhíu lại, ngay sau đó, trên tay cô đã có một cái chăn nhỏ. Chiếc chăn mang đậm mùi hương của cô. Tuy nhiên, lúc này nó lại không dành cho cô.
Chương 165: Nguyệt Sương hả hê
Bình thường thì cô muốn chiến thắng mới có thể gỡ được mặt nạ đó. Tuy nhiên, lúc này anh ta đang ngủ, tội gì cô phải cố gắng thắng anh ta nhỉ? Anh ta ngủ thì cô làm gì cũng được cơ mà, ngay cả việc dùng chân để “sỉ nhục” mà cô cũng làm được.
Cũng nhờ sự chăm sóc tận tình của Lâm Thần mà Nguyệt Sương rất nhanh đã bình phục. Ánh mắt mệt mỏi mở ra, Nguyệt Sương lúc này vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, cảm giác mệt mỏi tràn ngập.
Thế là vòng lặp lại bắt đầu diễn ra, Nguyệt Sương chỉ cần hơi khó chịu thì cậu lại dùng khăn lau cho em ấy. Chẳng mấy chốc, cậu ngủ quên trên ghế lúc nào không hay.
“ Anh...anh là ai??? Tại sao anh lại vào phòng tôi” Nguyệt Sương run rẩy nói từng chữ với vẻ mặt sợ sệt.
Lúc này, cô mới nhận ra điều kỳ lạ, cái thứ cô ôm nó không mềm mại như gấu bông, thậm chí còn rất cứng và săn chắc. Tại sao cô lại ôm chặt thứ đó như vậy. Cho đến khi nhận ra được đó là cánh tay một người, vẻ mặt cô trở nên trắng bệch không còn giọt máu, ánh mắt sợ hãi giật bắn ra ngoài...
Hiện tại, cậu chỉ dùng được một tay, tay còn lại đã bị Nguyệt Sương “chiếm” mất rồi. Nhưng dù vậy, cậu vẫn cố gắng dùng khăn ướt lau mồ hôi trên trán của em ấy. Vừa lau, cậu vừa ngắm nhìn biểu cảm của em ấy.
Cô thề trong lòng mình là chưa bao giờ cô nhìn thấy được khuôn mặt tuyệt hảo này ở trên đời. Quá đẹp, đẹp tới nỗi mà cô thậm chí cô còn tưởng đây là tranh vẽ.
Lời nói giống như đang chuẩn bị làm điều gì đó, nếu Lâm Thần nghe được thì chắc chắn sẽ nhảy dựng lên. Đây chẳng khác gì một tên lưu manh nói cả. Ấy thế mà Nguyệt Sương lại dám nói như thế trước mặt cậu.
Cô cũng là một người rất thông minh. Nhìn chiếc khăn cùng chậu nước nóng ở cạnh Lâm Thần, rồi còn cửa sổ mở toang ra cùng với đĩa thức ăn trên bàn... Tất cả những thứ đó làm cho Nguyệt Sương suy diễn ra được chuyện từ trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
“ Tiểu Ngọc, anh thưởng cho em nè…”
Cảm ơn tất cả độc giả đã đọc truyện. Nếu thấy hay thì xin ấn một tim ạ.
“ Thầy ngủ rồi… hehe em có thể làm bất cứ điều gì phải không?”
Cái cảm giác tò mò truyền tới, phải biết lúc trước, khi cô ngã vào anh ta, lúc đó cô mới biết khuôn mặt ấy là giả. Tuy chỉ lộ một mảng nhưng thực sự nó quá đẹp, đẹp đến nỗi mà lúc đó cô chỉ muốn nhảy vào “cắn” rất may là lý trí cô đủ mạnh để chống lại cám dỗ đó. Nếu không thì… nghĩ đến chuyện xấu hổ đó, cô không tự chủ đỏ mặt.
Đúng lúc này, bàn tay Lâm Thần đột nhiên chạm vào đầu điều này khiến cho cô thót tim, không tự chủ được muốn đẩy ra. Tuy nhiên, có vẻ như sức lực Lâm Thần vẫn còn lớn, cô nhanh chóng bị bàn tay còn lại của Lâm Thần ôm eo rồi đưa vào trong lòng cậu ấy.
Mũi hếch lên, cô vừa nói vừa lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
“ Thầy tưởng thầy giỏi lắm sao. Lúc nào cũng khiến em thua thảm bại. Bây giờ thì thế nào, thầy cũng chỉ có thể bị em dẵm dưới chân mà thôi”
Lâm Thần dù cố gắng như nào cũng không thể nghe được Nguyệt Sương nói gì cả. Cậu nhìn cô ấy đang ôm tay cậu rồi mỉm cười, nụ cười ấm áp, giống như cô ấy hiện đang rất hạnh phúc. Nó giống như chứng minh sự nỗ lực của cậu vậy. Tuy rằng cậu không biết cái lời đề nghị đó là gì nhưng cậu vẫn sẽ coi cô tiểu thư này như là em gái mình.
“ Mình...mình ngủ quên rồi sao?” Cô tự nói với chính mình
“ Thật...thật là thoải mái quá đi, tại sao...tại sao bàn tay của anh ta lại có thể khiến mình thoải mái như này...”
Vừa nghe thấy câu nói đó, tâm trạng Nguyệt Sương bỗng trầm xuống. Cô lúc này chẳng còn tâm trí nào quan tâm đến việc anh ta ôm cô cả, điều cô chú ý chính là lời nói của anh ấy. Cô gái tên Tiểu Ngọc là ai??? Tại sao anh ta lại nhắc tới người khác khi ôm cô??? Điều này thật sự không thể chấp nhận được.
“ Anh đeo mặt nạ trước nữ hậu như tôi là tội đày trời. Tôi sẽ tịch thu chiếc mặt nạ đó”
Nguyệt Sương vô cùng kiêu ngạo, thậm chí, để biểu hiện sự kiêu ngạo đó, cô ấy còn đứng dậy, đưa chiếc chân bọc quần tất lên cằm của Lâm Thần. Bàn chân mềm mại trắng nõn cộng thêm chiếc quần tất khiến cho nó giống như một tác phẩm hoàn mỹ, ấy thế mà lúc này nó lại dùng để “sỉ nhục” một người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái cảm giác ngay khi được bàn tay của Lâm Thần chạm vào mái tóc mượt mà khiến cho cô không tự chủ được run lên vì thoải mái....
Từ rất lâu rồi, cô chưa bao giờ cảm nhận được tình thương ấm áp từ một người như vậy. Một người sẵn sàng không màng đến công việc để có thể chạy đến chăm sóc cô. Kể cả mẹ cũng chưa từng một lần chăm sóc cô cả. Tại sao, tại sao thầy ấy lại có thể vì cô mà...
Cô biết được anh ta đẹp nhưng không ngờ nó lại đẹp như này. Với vẻ mặt này, thậm chí những ngôi sao hạng A cũng phải xách dép, tại sao anh ta lại chịu đi làm “gia sư” với cô. Chẳng lẽ…
Nguyệt Sương càng ngày càng dựa gần vào thân thể Lâm Thần, tuy rằng thân thể run rẩy kinh liệt vì căng thẳng nhưng cô làm sao có thể chống lại được cái cám dỗ đó. Cuối cùng, cho đến khi thân thể cô dựa được vào Lâm Thần, lúc này cô mới nhắm mắt lại để cảm nhận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.