0
Nguyệt Sương cắn lấy chiếc áo của Lâm Thần, vẻ mặt giận dỗi nhìn ra cửa.
Lâm Thần không hề biết, cô ấy đã coi cậu là người trong mộng. Chẳng những thế, cô ấy còn không muốn cậu quen biết bất cứ người phụ nữ nào.
Tuy rằng hai người chỉ là quan hệ thầy trò nhưng Nguyệt Sương đâu có quan tâm. Cô là học sinh thì mến mộ thầy ấy đâu có sao. Đó là một đức tính tốt mà...
Thậm chí, Nguyệt Sương tỏ vẻ giống như mình đang làm chuyện tốt vậy. Cô không muốn những cô gái khác lừa lọc thầy ấy, lẽ ra thầy ấy nên biết ơn cô mới phải chứ.
Nguyệt Sương càng nghĩ, cô lại càng phấn khích. Thậm chí, ý nghĩ của cô càng ngày càng xa so với dự định ban đầu.
“ Mình nên nói chuyện với ba mẹ thầy ấy như thế nào nhỉ? Mình phải mang thứ gì làm lễ vật bây giờ! Một căn nhà hay là một cái công ty???”
Trong lúc Nguyệt Sương còn đang mơ màng linh tinh thì tiếng động bên ngoài làm cho cô bừng tỉnh. Cô nhanh chóng trở về bộ dạng giả vờ ngủ như ban đầu.
Lâm Thần nấu những món này cũng khá nhanh. Tuy nấu nhanh nhưng trên mâm vẫn có đầy đủ các món canh, rau và thịt rất đầy đủ. Cộng thêm trình độ nấu ăn của Lâm Thần, những món cơ bản này trong mắt người khác chẳng khác nào một món xa xỉ chỉ có ở trong các nhà hàng đắt tiền.
Lâm Thần từ từ đặt thức ăn lên bàn. Sau đó, cậu quay sang nhìn Nguyệt Sương...
Thấy cô ấy vẫn còn ngủ ngon, cậu cũng không muốn đánh thức cô ấy. Cậu tiến đến trước ghế, từ từ đưa tay về phía Nguyệt Sương.
Nguyệt Sương đương nhiên biết người đó là Lâm Thần, tuy nhiên, tại sao thầy ấy lại muốn “sờ” vào thân thể cô. Chẳng lẽ... thầy ấy lên cơn thú tính với mình sao?
Càng ngày, bàn tay của Lâm Thần càng đến gần thân thể. Trong lòng Nguyệt Sương bắt đầu căng thẳng. Tuy rằng cô cũng đã từng “cắn” cổ anh ta, nhưng hiện tại, khi chính cô rơi vào hoàn này, cô mới biết được cái cảm giác này.
Nếu là người khác mà dám làm trò này thì hiện tại tên đó đã gãy mấy cái xương rồi. Nhưng mà đối với Lâm Thần, cô lại cảm thấy vô cùng bối rối, không biết mình nên làm gì.
Nếu ngăn cấm, cô sẽ bị anh ta ghét bỏ, tất cả kế hoạch về sau sẽ đổ xông đổ bể. Còn nếu không ngăn, thì anh ta chắc chắn sẽ làm trò “đ·ồi b·ại” với cô...
Thời gian không còn nhiều, bàn tay của Lâm Thần chỉ còn một chút nữa là sẽ chạm vào thân thể. Điều này khiến cho Nguyệt Sương bất đắc dĩ phải chọn ngay. Vậy nên, cô cắn răng nhắm mắt chịu đựng, mặc kệ cho bàn tay đó muốn làm gì thì làm.
“Chỉ là một chút thôi, đâu việc gì phải sợ.” Nguyệt Sương cố gắng trấn an mình bằng cái suy nghĩ ngốc nghếch.
“ Nếu anh ta dám làm mình mang thai, mình sẽ bắt anh ta chịu trách nhiệm”
“ Hình như đó cũng là lý do tốt để giữ anh ta lại nhỉ? Kế hoạch đó cũng sẽ thành công.... Nhưng mà...aaaa... mình đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Bàn tay của Lâm Thần cuối cùng cũng đã chạm đến thân thể Nguyệt Sương. Điều này khiến cho cả thân thể cô cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc, cô lại rất mong chờ chuyện này. Điều này khiến cho tâm trí cô loạn hết cả lên. Rốt cuộc, chính cô cũng không biết rằng mình bị gì.
Nguyệt Sương suy nghĩ vô cùng nhiều, ấy thế mà, cái hành động của Lâm Thần lại không hề theo suy nghĩ của cô. Cậu chỉ lấy chiếc áo ban đầu mà cậu đắp cho cô ấy, ngay sau đó, cậu dùng chiếc chăn nhỏ đắp lại một cách cẩn thận.
“ Hể...đây là có chuyện gì” Nguyệt Sương trong đầu đang tự hỏi.
“ Tại sao...anh ấy không... Chuyện này không giống với những gì trong phim”
“ Aaa...chẳng lẽ anh ta không thích mình nữa. Thấy mình xấu nên mới không thèm để ý như này”
...
Lâm Thần không hề biết, chỉ với một hành động mà Nguyệt Sương đã phải vặn hết nơ ron thần kinh ra để mà suy nghĩ. Rồi cuối cùng, chính cậu cũng là người đập nát những suy nghĩ của cô ấy.
Lấy được bộ đồ trên tay, cậu nhìn Nguyệt Sương vẫn còn ngủ trên ghế. Sau đó, cậu lại bị thu hút bởi mái tóc đen tuyền đó. Bàn tay từ từ xoa lấy đầu của em ấy mà chính cậu cũng không để ý.
Cảm nhận được Lâm Thần xoa đầu, tất cả mọi suy nghĩ của Nguyệt Sương đều tan biến. Thay vào đó, cô chỉ muốn tận hưởng cái cảm giác thoải mái này. Thực sự, nó rất thoải mái và dễ chịu.
Thậm chí, đôi lúc cô còn tự hỏi, bàn tay của anh ta có ma lực mới có thể làm được như vậy.
Lâm Thần cũng không biết mình có ảo giác hay không, hình như Nguyệt Sương rất thích được cậu xoa đầu. Chỉ cần xoa đầu, tự nhiên rằng em ấy cũng sẽ cố gắng dựa đầu vào tay nhiều nhất có thể. Nó rất giống khi cậu xoa đầu cho Tiểu Ngọc, em ấy cũng làm hành động y chang như vậy.
Cậu lúc này nhìn đồng hồ, gần mười giờ rồi. Cậu thực sự không thể ở đây quá lâu. Vậy nên, cậu mới nói với Nguyệt Sương, mặc dù cậu biết em ấy cũng không nghe được:
“ Cũng muộn rồi, thầy phải rời đi. Em nếu dậy thì hãy ăn để có thể khỏe lại nhé. Tất cả các món thầy đều để ở trên bàn”
Nói xong, cậu rút tay, chuẩn bị rời đi.
Bị ngắt giữa chừng, Nguyệt Sương cảm giác vô cùng khó chịu.
*Dám để bổn tiểu thư thành ra như vậy sau đó rời đi ư?*
*Dám c·ướp lấy áo bổn tiểu thư, sau đó lại còn chiếm tiện nghi... Bây giờ chơi chán rồi anh còn rời đi ư... Đừng hòng*
...
Nguyệt Sương tức giận đến mức mất lý trí. Lâm Thần đang chuẩn bị rời đi, bỗng dưng, Nguyệt Sương kéo thẳng Lâm Thần vào lòng mình.
Còn vế phía Lâm Thần, vì cậu không chú ý, vậy nên cả thân thể cậu đổ thẳng cùng với Nguyệt Sương. Một tiếng “chụt” vang lên...