0
Lâm Thần nhìn thấy ở phía ngoài cửa, dường như bọn họ đang vỗ tay nồng nhiệt chào đón ai đó. Xa xa, cậu có thể nhìn thấy được từng đoàn xe màu đen nối đuôi nhau đến một cách thẳng hàng. Những chiếc xe đó vô cùng đẹp và sang trọng, giống hệt như những chiếc xe dành cho giới quý tộc.
Ngay khi nhìn kỹ chiếc xe đó, mắt cậu nhíu lại. Trong lòng khá căng thẳng, bởi vì chiếc xe đó chính là chiếc xe mà cậu đã từng ngồi. Nếu cậu đoán không sai, đó chính là một trong những chiếc xe của Linh Nhi.
Không thể chậm trễ, nếu như để cô ấy nhìn thấy mình, chắc chắn cậu sẽ gặp nguy. Hai chân nhanh chóng dùng hết khả năng chạy đến cửa phòng, cậu sẽ cố gắng trốn ở nhà vệ sinh để tránh sự truy quét này.
Ý nghĩ là thế, tuy nhiên, ngay khi mở cửa, cậu đã va phải một người khác.
Thấy mình làm chuyện sai, mặc dù rất gấp nhưng cậu vẫn định ngồi xuống đỡ người đó lên.
Ý tốt của cậu là có nhưng có vẻ không dùng cho đúng người. Ngay khi cậu ngồi xuống, một tay định đỡ người đó dậy thì anh ta lại tỏ vẻ căm ghét cùng với giọng nói vô cùng hách dịch:
“ Cmn, Lâm Thiên, mày có mắt không mà xô vào người tao hả?.”
Nói xong, hắn từ từ đứng dậy, dùng tay phủi phủi cái áo. Vừa phủi, hắn ta vừa nhìn bộ đồ của Lâm Thần và nói:
“ Mẹ nó, đúng là xui xẻo. Mày cút ra chỗ khác, nhìn bản mặt mày là tao thấy ghét rồi.”
Nói xong, hắn còn định đá Lâm Thần một cái, nhưng rất nhanh, hắn không thèm để ý tới Lâm Thần, một mực chạy ra ngoài đón khách.
Nhìn bộ dáng hắn ta, Lâm Thần suy đoán rằng đây chính là Tống Hào. Cuối cùng, cậu cũng hiểu tại sao hắn lại tỏ vẻ ghét bỏ với mình rồi.
Thấy mọi người đều đã đi ra ngoài, cậu mới từ từ lẻn vào phòng khác.
Tống Hào hớt hả chạy ra ngoài. Trong đầu đang chửi cả cha mẹ tên Lâm Thiên đó. Bộ vest này hắn phải đặt từ nước ngoài nên rất đắt, ai ngờ vừa mới mặc để đón khách quý thì đã bị tên Lâm Thiên kia va. Cũng may là áo này không bị gì, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ lột da tên đó.
Hắn làm ở đây rất nhiều năm nhưng chưa bao giờ có thể nghĩ tới ngày hôm nay. Linh Nhi, đây là gì? Một cô gái vô cùng khủng bố, bí ẩn và quyến rũ.
Nếu không phải hắn từng nghe lén một vài vị doanh nhân nổi tiếng bàn luận thì cũng sẽ không biết đến chuyện này. Thực sự, chỉ cần nghe thôi mà tâm trí hắn phải run sợ rồi. Một cô gái chưa tới mười tám tuổi nhưng đã nắm trong tay tài sản không thể tính nổi, độc quyền mọi thứ ở đây. Hơn nữa, cô ấy còn rất độc ác và lạnh lùng. Chỉ cần ai đó mà khiến cô ấy không vừa lòng thì ngay ngày hôm sau, tên đó đã biến mất trên thế giới này.
Chỉ cần nghe như vậy là đủ hiểu, vậy nên, hắn mới dồn tất cả tiền hắn t·ham ô· công ty để có thể mua cho mình đồ đẹp, sẵn sàng nghênh tiếp vị khách cao quý này.
Hắn ước mong, chỉ cần có thể được một câu nói tốt từ vị này, chắc chắn sự nghiệp của hắn sẽ thăng tiến vượt bậc. Hắn tin điều này bởi vì hắn từng nghe có rất nhiều người đã trở thành tỷ phú chỉ vì được vài câu nói của vị cận vệ này.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, từng bó hoa cùng, thảm đỏ cùng rất nhiều rượu quý đang trưng bày ở kia dường như đã chuẩn bị xong.
Mở cửa, một cô gái mặc bộ đồ cận vệ, khuôn mặt xinh đẹp cùng vẻ mặt lạnh lùng. Nếu không phải có một vệt đỏ trên má thì chắc chắn đây sẽ là vẻ mặt vô cùng đẹp. Dáng người thì khỏi nói, trước độn sau kiều...
Nếu Lâm Thần nhìn thấy, chắc chắn cậu sẽ nhận ra cô ấy. Đây chính là vị cận vệ mà cậu đã viết thư để cứu lấy cô ấy. Vết đỏ kia là cái tát mà Linh Nhi dùng để trừng phạt cô ấy.
Nhìn thấy thảm đỏ rồi hoa hồng các thứ, cô gái cận vệ này lại tỏ vẻ không cao hứng. Ánh mắt lạnh như băng quét qua mọi người cùng với giọng nói:
“ Chúng tôi đến đây để kiểm tra, không phải là dự tiệc. Xin vui lòng xuất chứng minh thư”
Thực sự, nhìn đám người vô tri này bày đủ trò như vậy, đến cô cũng phát ngán. Hiện tại, tâm trạng cô vô cùng lo lắng cho cô chủ. Đã mấy ngày rồi, cô ấy dường như ăn rất ít, thậm chí còn không thèm ăn, một lòng một dạ cố gắng truy tìm cậu chủ.
Tuy chỉ là quan hệ tôi tớ, nhưng cô vẫn là người đã chăm sóc Linh Nhi từ bé. Nhìn cô chủ buồn rầu như vậy, trong lòng một vị cận vệ như cô đang cảm thấy vô cùng lo lắng. Sống với Linh Nhi từ bé, cô dường như đã coi cô chủ như là một người thân nhất của mình.
Vậy nên, cho dù biết là cậu chủ đã cứu cô, nếu không phải có bức thư đó, cô cũng sẽ không thể đứng đây được. Có ơn thì tất báo, đó là điều dĩ nhiên. Nhưng thực sự, cô không thể nhìn cô chủ ngày càng suy sụp như vậy.
Từng bữa ăn, cô không hề thấy cô chủ động vào một miếng nào. Cô chủ chỉ ngồi đó, vẻ mặt chăm chú nhìn cuốn album ảnh. Nhìn thấy khung cảnh đó, cô chỉ muốn chạy đến ôm lấy cô chủ, thực sự quá đáng thương. Nhất là khi, cô nhìn thấy cô chủ vuốt ve nhẹ nhàng từng bức ảnh cùng với lời nói:
“ Em rất nhớ anh... anh đang ở đâu? Anh thực sự không cần em nữa sao?”
...
Lời nói đó giống như nhát chùy gõ nát tâm can cô, nó khiến cho cô phải tìm mọi cách để giúp cô chủ vui vẻ.
Cuối cùng, chính cô lại phản bội cậu chủ. Cô đã hứa với cô chủ, nhất định cô sẽ bắt cậu chủ mang về.
Đây cũng là lý do mà cô đứng đây. Một nơi tồi tàn mà chưa bao giờ cô đặt chân tới. Tuy nhiên, cô biết rằng cậu chủ là một người rất thông minh, lại quen sống trong nghèo khó. Vậy nên, những công ty như thế này chính là miếng mồi béo bở của cậu ấy.
Chỉ cần bắt được cậu ấy, cô chủ sẽ quay trở lại ngày xưa. Cho dù việc đó sẽ khiến cậu chủ nổi giận nhưng cô vẫn sẽ chịu hết mọi trách nhiệm.
Lẽ dĩ nhiên, tâm trạng hiện tại của cô không dành cho việc tiệc tùng.
Lời nói không có một chút cảm xúc cùng với ánh mắt đó đã khiến cho mọi người xung quanh đều căng thẳng. Nhất là Tống Hào, khi mà hắn chính là người chủ trì sự kiện này.
Ngay khi nhìn thấy cô cận vệ này, mắt hắn sáng quắc lên. Đúng là mỹ nhân, đôi chân dài, đùi thon lại còn khuôn mặt như kia nữa. Nếu ở trên giường thì cô ta xứng đáng là mỹ vị nhân gian. Tuy vậy, xinh đẹp không có nghĩa là dễ tính, nhất là khi vị đó chính là người bên cạnh Linh Nhi.
Nhìn mọi người trầm mặc, Tống Hào mới từ từ bước ra, vẻ mặt cố gắng tỏ ra vui vẻ, mộ tay đưa ly rượu quý, ánh mắt nhìn cô ấy và nói:
“ Thưa quý cô, trước khi cô kiểm tra, công ty chúng tôi có thể mời cô một ly được không? Đây chỉ là rượu trái cây, không hề có chút cồn nào. Thực sự, chúng tôi đã chuẩn bị rất kỹ cho bữa tiệc này. Vậy nên, kính mong cô đồng ý tiếp nhận ý tốt của chúng tôi.”
Ngay khi nói lời này, cả đám xung quanh đều hướng nhìn về phía nữ cận vệ đó. Ai ai cũng có ánh mắt chờ mong nhìn cô ấy.
Đây đúng là kế hoạch hay, nếu như đồng ý uống, tự dưng Tống Hào lại có một mối quan hệ tốt. Còn nếu như từ chối, danh tiếng của Linh Nhi lại bị gián tiếp suy giảm, đơn giản là vì, không ai thích một vị tiểu thư lại đi coi thường người khác cả.
Tống Hào cũng có chung suy nghĩ như vậy. Hắn chỉ cần mời được cô gái này một ly, vị trí của hắn trong công ty sẽ được nâng cao. Thậm chí, việc trở thành giám đốc chỉ là chuyện sớm muộn.
Niềm tin của hắn đã cao, ấy thế hiện tại lại càng cao hơn khi hắn thấy cô ấy đã cầm ly rượu. Lúc này, hắn đã nắm chặt vị trí giám đốc công ty này trong tay... Rồi hắn nghĩ đến lúc mình làm chủ rất nhiều thứ, thậm chí đến cả việc quen biết Linh Nhi.
Người ta đã nói: Đừng bao giờ tự tin quá mức, bởi vì trèo càng cao thì ngã càng đau. Tống Hào cho rằng, cô ấy cầm ly là vì đã tiếp nhận ý tốt của mình.
Tuy nhiên, rất nhanh, một cái giác mát lạnh truyền từ đỉnh đầu hắn. Cảm giác này khiến cho hắn từ trong mộng cảnh tỉnh dậy.
Thực sự khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người bao gồm hắn đều không dám tin vào mắt mình. Cô nàng cận vệ này lại cầm ly rượu rót thẳng vào đầu của Tống Hào, hơn nữa, cái dáng vẻ của cô ấy lại vô cùng coi thường.