Lời vừa nói ra, cả hội trường đều nhìn về hướng người đang nói.
Một người trong đó nhận biết người nói này, vẻ mặt kinh ngạc :
“ Không, không ngờ lại là người họ Nhạc.”
Tuy người này nói bé, nhưng vì hội trường khá im ắng nên cái câu nói đó vẫn có thể lọt vào tai đa số mọi người ở đây.
Khi nghe thấy người vừa “chống lại” lời của Linh Nhi là người họ Nhạc, mọi người đều tỏ ra căng thẳng.
Ở thành phố này, gia đình họ Nhạc là một thế lực đứng đầu. Có thể nói, đây chính là một gia tộc không hề chịu sự chi phối của thế lực đến từ Linh Nhi.
Đây chính là một điều khiến cho họ Nhạc trở nên lớn mạnh. Từ đó, có rất nhiều người khác đều gia nhập thế lực này. Họ tin rằng: Một ngày nào đó, họ Nhạc sẽ thay thế Linh Nhi, trở thành một thế lực khủng kh·iếp nhất ở đây.
Sở dĩ bọn họ thích người họ Nhạc lên nắm quyền là bởi vì tính cách mềm mỏng của họ. Không hề gò bó, bắt ép rồi đe dọa như Linh Nhi. Thậm chí, người họ Nhạc còn tận tâm đến giao lưu với từng nhà. Điều này khiến cho bọn họ trở nên vô cùng khát khao, họ mong muốn không bị nhốt trong một cái lồng sắt mà Linh Nhi giăng ra.
Quay trở lại vấn đề chính, người họ Nhạc bước ra chính là một người đàn ông trung niên. Ăn mặc khá lịch sự với một bộ đồ vest cùng một chiếc giày da. Vẻ mặt tuy có chút dấu hiệu của độ tuổi nhưng nhờ biết cách ăn mặc cùng chăm sóc da nên khi nhìn thấy người này, mọi người đều phải tấm tắc khen: “ Đẹp trai”.
Thấy mọi người nhìn mình, người đàn ông đó mới cúi xuống hành lễ với Linh Nhi:
“ Xin tự giới thiệu, Tôi tên Nhạc Minh, là người đại diện cho nhà họ Nhạc.”
Nói xong, Nhạc Minh mới nở một nụ cười âm hiểm, sau đó nói với giọng vô cùng tự tin:
“ Thưa toàn thể các vị, tôi rất vui vì có thể tham gia sự kiện này. Mong muốn duy nhất của nhà họ Nhạc chính là giúp đỡ mọi người trở nên tốt đẹp.”
Mọi người đều vỗ tay cho sự tốt bụng của người họ Nhạc. Điều này khiến cho Nhạc Minh càng kiêu căng. Vẻ mặt của ông bắt đầu nhìn về mọi người, thậm chí, ông còn chẳng thèm nhìn một chút về hướng Linh Nhi.
Thông thường, nếu như có ai làm vậy thì đó chính là coi thường cô ấy. Chắc chắn, điều này sẽ chọc tức vị tiểu thư khét tiếng này.
Tuy vậy, một điều kỳ lạ, bọn họ chỉ thấy Linh Nhi ngồi đó, nhắm mắt lại suy tư điều gì mà không thèm quan tâm tới Nhạc Minh. Điều này càng khiến cho họ tin răng, người họ Lạc đang đứng ưu thế hơn đối với vị tiểu thư này.
Chính Nhạc Minh cũng đang thăm dò xem, cô nàng Linh Nhi sẽ xử trí ông như thế nào. Tuy rằng đằng sau có một người bảo kê cho nhà họ Lạc, nhưng ông cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà phải nhờ sự trợ giúp của người bí ẩn đó.
Sở dĩ bọn họ có thể không sợ Linh Nhi chính là vì cái người bí ẩn đó. Ban đầu, bọn họ cũng giống như những người khác, đều phải nghe tất cả mọi chỉ bảo đến từ Linh Nhi. Cho đến một ngày, người bí ẩn đó xuất hiện, cậu chỉ biết là người đó sẽ bảo kê cho gia đình cậu. Chỉ cần cậu có thể lôi kéo được nhiều người khác, sau đó, chiếm lấy vị trí của Linh Nhi bây giờ.
Lúc đầu, bọn họ cũng không hề tin, tuy nhiên, khi thấy những người tuần tra bỏ qua gia đình họ thì họ mới bắt đầu tin chuyện này.
Từ đó, bọn họ cũng ấp ủ một âm mưu to lớn, đó chính là chiếm lấy vị trí của Linh Nhi, trở thành chủ nhân của thành phố này.
Ai mà chả có tham vọng, bọn họ cũng vậy. Linh Nhi chính là ước mơ mà họ cả đời theo đuổi, một cô gái sở hữu cả một cái thành phố, chỉ cần nghe thôi cũng đủ cho bọn họ nổi da gà vì độ khủng kh·iếp.
Chiếm được cả thành phố này, nắm tất cả mọi thứ trong tay, nghe thôi mà khiến bọn họ thèm đến mức chỉ muốn nắm bắt ngay rồi.
Vậy nên, bọn họ một mặt bên ngoài trung thành với Linh Nhi, mặt còn lại âm thầm truyền bá tư tưởng, lôi kéo những người khác gia nhập về phe mình.
Ông biết, nếu như có rất nhiều người ủng hộ nhà họ Nhạc thì Linh Nhi sẽ tự biết mà rút thôi. Khi đó, cái quyền lực này sẽ chắc chắn thuộc về bọn họ.
Tuy rằng bây giờ làm như thế này cũng là hơi sớm, nhưng ông cũng thật sự không thể chờ được nữa rồi. Cái cám dỗ đó đúng là quá lớn đối với ông...
Vậy nên, khi thấy mọi người vỗ tay như vậy, ông mới cao giọng nói:
“ Thưa toàn thể các vị, tất cả chúng ta bao gồm cả tôi đều vô cùng biết ơn công lao của vị tiểu thư trên. Không những vị tiểu thư cao quý cho chúng ta đất để làm ăn, lập nghiệp rồi còn cho những chính sách tốt... mà cô ấy còn cho chúng ta rất nhiều quyền lực để có thể đứng được ở chỗ này ngày hôm nay. Điều này là một điều mà tôi cùng tất cả mọi người ở đây đều vô cùng quý mến...”
Nói đến đây, Nhạc Minh nhìn về phía cô nàng Linh Nhi đó cùng với nụ cười vô cùng đắc ý. Ông cho rằng, đến hiện tại Linh Nhi chẳng còn chút uy h·iếp nào đối với mình...
Tuy vậy, ông chỉ nhìn thấy Linh Nhi cười ông. Cái nụ cười này khiến tâm hồn ông bỗng trở nên sợ hãi... Điều này khiến cho ông vô cùng tức giận, tại sao một cô gái chỉ bằng tuổi của con ông lại có thể khiến cho ông tức giận như này.
Xoay người lại, ông bắt đầu lộ rõ vẻ mặt không vừa ý, nhìn về Linh Nhi rồi nói:
“ Chúng ta rất biết ơn cô ấy. Vậy nên, khi cô ấy cần trợ giúp, chúng ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ một cách hết sức. Tuy vậy, trong bữa tiệc này, khi mà vị hôn phu của cô ấy b·ị b·ắt cóc, cô ấy thay vì đi tìm thì lại bắt ép những vị ở đây chịu khổ thay cho người đó. Một điều mà tôi cho rằng cực kỳ vô lý và thiếu thuyết phục.”
Thấy mọi người lại cho một tràng pháo tay, lão càng đắc ý hơn, nói tiếp:
“ Vậy nên, theo tôi, việc này là việc cá nhân của cô ấy, vậy nên phải tự để cô ấy giải quyết. Chúng ta không có liên quan.”
Nói câu này xong, cả hội trường đều im lặng. Điên rồi! Chính là là điên rồi! Nói như vậy chẳng khác nào là đang tát một cái vào danh dự của Linh Nhi.
Cái gì là việc cá nhân, nói thẳng ra là cô ấy chẳng hề có quyền gì mà ngồi ở đó cả.
Chưa kịp hết bất ngờ này, Nhạc Minh lại tung thêm quả bất ngờ lớn khác:
“ Vậy ai có quan điểm giống tôi thì xin vui lòng đến đây. Tôi hứa với danh dự của cả nhà họ Nhạc, nếu quý vị đến đây, chắc chắn bọn tôi sẽ che chở đến cùng.”
Nói như vậy chẳng khác nào là đang chia bè phái cả. Nếu không đến đó thì tức là đứng về phe Linh Nhi, còn nếu đến đó thì chính là đang đối đầu với cô nàng đó. Điều này khiến cho mọi người vô cùng do dự, phải biết là cái quyết định này chính là thứ giúp họ lên thiên đường hay là xuống địa ngục, một quyết định còn khó hơn cả việc chọn vợ...
Đến bây giờ, Linh Nhi vẫn không hề nói một câu nào, vẻ mặt trầm tĩnh đến đáng sợ. Mọi người đều cho rằng là cô ấy cũng đã hết quyền để có thể ngăn cản Nhạc Minh, hay nói đúng hơn là sợ. Điều này khiến cho rất nhiều người đang do dự đều đi về phía của nhà họ Nhạc, họ cho rằng, đi về phía đó mới là con đường đúng đắn.
Rất nhiều người đều đi về phía Nhạc Minh, điều này có vẻ sẽ khiến cho Linh Nhi trở nên gấp gáp. Bởi vì đây chính là đang chống lại chính cô ấy, thế mà một điều khiến cho chính Nhạc Minh cùng những người đi đến thực sự khó hiểu.
Cô ấy chỉ nở một nụ cười vô cùng đắc ý, chẳng hề có chút sợ hãi nào ở trong đó. Giống như mọi thứ xảy ra đều nằm trong tính toán của cô ấy vậy.
Nụ cười xinh đẹp nhưng đầy ẩn ý đó khiến cho chính Nhạc Minh cũng cảm thấy lo sợ. Đây là có chuyện gì? Thông thường nếu như ông mà gặp chuyện này, chắc chắn ông sẽ lo lắng đến mức tay chân bủn rủn, đứng ngồi không yên. Bởi vì đơn giản, đây chính là đang làm suy yếu đi chính quyền lực của mình.
Ấy thế mà cô ấy vẫn còn ung dung ngồi đó, tay cầm ly trà rồi thưởng thức như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nếu như không tận mắt chứng kiến thì chắc chắn ông cũng sẽ không tin.
Nhìn từng đoàn người đi sang đây, ông đột nhiên có một cảm giác của kẻ chiến thắng. Nghĩ đến cảnh mình đứng trên cao, nhìn xuống với cái tư thái của một người cầm quyền, miệng của ông lại nở một nụ cười.
Đến bây giờ, ông cho rằng Linh Nhi cười được như vậy là do cái tính cách của cô ấy. Với một cô gái nhỏ tuổi như vậy thì suy nghĩ vẫn còn khá non trẻ. Vậy nên ông cũng chẳng thèm để ý, cô ấy bây giờ chẳng khác nào một con rối đang càng ngày càng lụi tàn.
Mọi người đều nhao nhao đến cạnh Nhạc Minh, ai cũng tỏ ra thoải mái và quyết tâm. Có vẻ như bọn họ cũng có suy nghĩ na ná giống với Nhạc Minh, cho rằng Linh Nhi ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị người họ Nhạc chèn ép. Vậy nên, thay vì cố chấp ở lại thì tại sao lại không đầu quân sớm, để rồi được nhà họ Nhạc ưu ái...
Riêng đối với Nguyệt Lan, cô lại không hề có ý định sang phe của nhà họ Nhạc. Trong chuyện này, cô cảm thấy có rất nhiều điểm kỳ lạ.
Sống ở thương trường từ hồi bé, trải qua không biết bao nhiêu cám dỗ sóng gió cuộc đời, cô chưa bao giờ nhìn lầm ai.
Bất kỳ người nào, chỉ cần tiếp xúc một chút là cô có thể đoán được một phần suy nghĩ của người đó. Đây cũng không phải là năng lực siêu nhiên, nó là cái giác quan thứ sáu của cô, một thứ giúp cho cô có thể tồn tại cho đến hiện giờ.
Duy chỉ có Linh Nhi là cô không thể nhìn thấu, một cảm giác không thể nhìn thấu. Cô không thể đoán được, thậm chí sinh ra ý nghĩ chùn bước khi đứng cạnh cô gái bằng tuổi con gái cô.
Một người đáng sợ như vậy thì chẳng thể nào lại chùn bước trước cái thử thách này cả. Nhất là cái nụ cười kia, một nụ cười tràn ngập sự tự tin.
Cô không bao giờ tin rằng một cô gái nhỏ tuổi, đứng ở vị trí cao đó lại có thể chùn bước trước cái vấn đề như này. Nếu mà như vậy thì vị trí đó đã sớm bị xâu xé rồi chứ không đến lượt cô ấy.
Và cô cũng có cảm giác, một cảm giác tuy cực kỳ ngớ ngẩn nhưng nó lại làm cho cô cảm thấy khá căng thẳng. Nụ cười xinh đẹp đó ẩn chứa sát khí.
Không sai! Cô chính xác có cái cảm giác này, một cảm giác giống như vị tiểu thư đó đang có một âm mưu to lớn. Vì thế, dù cho rất nhiều người khuyên nhủ cô nhưng cô cũng không hề chùn bước, một mình đứng vững với phe của Linh Nhi.
Nó là sự lựa chọn dựa vào cả trái tim cùng tâm trí của chính cô. Tuy rằng điều này sẽ quyết định đến sự tồn vong của gia đình mình nhưng cô vẫn lựa chọn.
Quá phân nửa người ở đây đều đi về phe Nhạc Minh. Số còn lại tuy có chút do dự nhưng cuối cùng lựa chọn không đi.
Họ không đi không phải là vì sợ Linh Nhi, có rất nhiều lý do khiến cho bọn họ giữ chân ở phe cô ấy. Đa số lý do đều là nhờ ơn cô ấy, chính cô ấy đã giúp cho họ có thể có được vị trí ngày hôm nay. Mà cha ông ta đã từng dạy: Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, người ta đã giúp mình thì mình cũng phải biết ơn.
Nhạc Minh thấy có hơn nửa người đều đứng về phía mình, đến lúc này, ông mới lộ rõ vẻ đắc ý, nhìn thẳng Linh Nhi không kiêng kị nói:
“ Thưa tiểu thư, có rất nhiều người phản đối chuyện này. Tôi cho rằng, cái vị trí đó nên để mọi người bầu cử. Đúng không mọi người”
Nói xong, ông nhìn xuống mọi người, từng tiếng hô vang lên như muốn trút hết nỗi uất ức của mình:
“ Đúng vậy”
“ Đúng vậy, tôi phản đối”
“ Đúng vậy, cô không nên ngồi ở đó”
...
Vô số lời uất ức được tuôn ra, có vẻ như bọn họ đã chờ ngày này rất lâu rồi. Một ngày có thể đứng trước mặt vị tiểu thư khét tiếng này để xỉ vả một trận.
Được chỗ dựa vững chắc, bọn họ càng nói càng hăng, thậm chí còn có cả những lời “bẩn thỉu” được tuôn ra từ những vị công tử trẻ tuổi.
Suy cho cùng, cô ấy chính là mỹ nữ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vậy nên ai cũng muốn chiếm cô ấy làm của riêng mình.
Thậm chí, còn có một vị công tử vẻ mặt lộ ra sự thèm khát, nói lớn:
“ Nếu cô chịu về chung với tôi, chắc chắn tôi sẽ không bạc đãi cô.”
Mọi người ai cũng nháo nhào chờ đợi kết quả. Nhìn hiện trường này, chắc chắn khi ai nhìn cũng sẽ cho rằng: Linh Nhi sẽ thua trong trận chiến quyền lực này.
Cảm giác có quyền lực to lớn khiến cho Nhạc Minh vô cùng hưng phấn. Dopamin trong não ông được giải phóng, ông dùng cái vẻ mặt vô cùng khinh thường nhìn vào chính Nguyệt Lan cùng với các người đứng về phe Linh Nhi, nói không hề có chút cố kỵ:
“ Các người nếu chọn ở cùng cô ấy thì chuẩn bị tinh thần đi, rất có thể, ngày nay sẽ chính là ngày cuối cùng các người được sống trong nhung lụa đó”
0