0
Người ta đã nói: Khi con gái ghen tuông, đó chính là dấu hiệu của sự nguy hiểm. Cô ấy có thể làm bất cứ điều gì, bởi vì lúc đó, lý trí cô ấy đã biến mất. Cô ấy sẽ hành động theo trái tim, mặc cho những điều đó có thể gây ra sự sai trái.
Tương tự đối với Nguyệt Sương. Hiện tại, cô ấy đang rất lo lắng, lo lắng tới nỗi mà vẻ mặt của cô trở nên khá căng thẳng, giống như đang suy nghĩ một chuyện vô cùng quan trọng.
Dường như, những suy nghĩ của cô ấy đang đi quá xa so với dự tính ban đầu của chính mình.
Bằng chứng là, lúc này, trong thâm tâm của Nguyệt Sương, cô rất sợ... cô sợ một ngày nào đó, Lâm Thần sẽ rời xa cô. Anh ấy là một người tốt, không bao giờ muốn cô gặp nguy hiểm, thậm chí anh ấy còn chấp nhận hi sinh bản thân chỉ để đổi lại sự an toàn cho cô.
Nếu không phải cô nghe lén ban nãy, nếu không phải là cô quên chiếc điện thoại đó, nếu như không phải... có rất nhiều cái “nếu” nhưng chỉ cần thiếu một trong số chúng thì làm sao có thể nghe được sự thật này.
Thậm chí, cho đến khi cô đã thừa nhận là đã hiểu tấm lòng đó, anh ấy vẫn muốn cô rời đi. Anh ấy thực sự cố chấp đến mức nào chứ.
Cô không thể để mọi chuyện tiếp diễn như vậy, cái gì cô có thể nhường những riêng anh ấy thì là không thể. Cô phải làm cái gì đó, một thứ gì có thể xoay chuyển cục diện này.
Lâm Thần đương nhiên cảm nhận được hơi thở gấp gáp đến từ Nguyệt Sương, giống như em ấy đang căng thẳng chuyện gì đó. Điều này khiến cho cậu khá lo lắng, cái cảm giác này giống với lúc Tiểu Ngọc giận dỗi vậy. Nó khiến cho cậu muốn che chở em ấy ngay bây giờ.
Tuy nhiên, chưa kịp nói điều gì, Nguyệt Sương giống như một chú mèo nhỏ, nằm dài trên giường cùng với cậu, vẻ mặt có chút e thẹn nhưng lại không giấu được sự thích thú.
Cảm nhận thứ mềm mại ấm áp đang bao trọn cánh tay mình, vẻ mặt cậu trở nên căng thẳng, đầu óc của cậu ong ong một hồi giống như đang không thể tin được.
Nếu như lúc trước, em ấy mạnh mẽ như thế nào. Gặp cậu là kiểu gì cũng phải thách đấu cho bằng được, rồi còn cái dáng vẻ e thẹn khi cậu xoa xoa đầu đó... thì đến bây giờ, em ấy lại “mạnh dạng” như vậy. Nó khiến cho đầu cậu chưa thể loading nổi...
Đương nhiên, dáng vẻ của Lâm Thần khiến cho Nguyệt Sương chú ý tới. Tuy nhiên, thay vì giải thích, cô lại tỏ ra khá hạnh phúc, vòng tay ôm trọn cả thân thể Lâm Thần rồi nói:
“ Anh muốn đuổi em ư??? Anh đã hứa với em lúc đó rằng là sẽ cưới em cơ mà!!! Chẳng lẽ anh định khước từ ư?”
Lời nói của Nguyệt Sương nó giống như một tiếng sấm vang thẳng vào tai Lâm Thần. Khuôn mặt cậu giật giật trông rất buồn cười, giống như cậu đang không biết nên biểu hiện cho Nguyệt Sương thấy mình đang như thế nào?
Cậu lục tung trí nhớ của mình để có thể tìm kiếm câu nói đó. Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của em ấy, cậu lại càng căng thẳng.
“ Em...em nói gì vậy??? Thầy...thầy đâu có nói như vậy bao giờ???” Lâm Thần cố gắng điều chỉnh cảm xúc, vẻ mặt có chút ngây ngô nói.
Đến cả xưng hô mà cũng đổi, cậu có cảm giác sự việc này không đơn giản...
“ Hừ...chẳng lẽ...anh không nhớ lúc đó, trước khi ngất thì anh đã nói những gì à? Uổng cho em đau buồn rất nhiều...”
Nguyệt Sương nói bằng cái giọng có chút giận dỗi, thậm chí, sau khi nói, cô ấy còn cắn nhẹ vào vai của Lâm Thần giống như muốn trút giận lên người cậu ấy vậy. Tuy nhiên, cú cắn đó chỉ là cắn rất nhẹ, có vẻ như cô ấy cũng sợ Lâm Thần đau nên cắn để cho có lẽ mà thôi. (Edit: Tôi thấy ẻm cute...)
Lâm Thần đương nhiên không thể nhớ được rồi, bởi vì khi đó cậu chẳng còn là chính mình nữa. Vậy nên, trước lời nói này, cậu có chút bối rối...
Có thể, lúc đó cậu tưởng là mình sẽ c·hết nên cố ý nói như vậy để em ấy bớt đau lòng. Cậu quý thì rất quý nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ cưới em ấy cả. Linh Nhi cùng rất nhiều cô gái còn đang điên cuồng truy tìm cậu, nếu em ấy dính dáng tình cảm với cậu thì rất có thể sẽ mang đến sự nguy hiểm không thể lường trước được cho em ấy. Cậu không muốn vậy, không muốn chỉ vì mình mà em ấy chịu khổ.
Vậy nên, kể cả khi cậu có chút chút tin về câu nói đó nhưng cậu vẫn muốn hỏi rõ
“ Em có thể kể rõ cho thầy biết được không?”
Nói xong, cậu chỉ thấy Nguyệt Sương càu nhàu một chút rồi hừ lạnh:
“ Hừ...em biết là thầy sẽ giả vờ như vậy. Được rồi, em sẽ kể lại cho thầy biết...”
Nói xong, Lâm Thần đang chuẩn bị lắng nghe thì... “Chụt” âm thanh ngọt ngào đó lại vang lên.
Cảm nhận được má mình có dư hương của Nguyệt Sương, cậu chưa kịp nói gì thì em ấy đã cười một cách ngọt ngào nói:
“ Hihi...đó là lệ phí đó... Em đã thu xong rồi...”
“ Thôi được rồi...em kể đi” Cậu cũng chỉ cười nhẹ rồi cho qua, dù sao thì em ấy cũng là đứa trẻ nghịch ngợm mà.
Nguyệt Sương nghe thấy câu này, cô ngồi dậy, nở một nụ cười có chút bí hiểm. Ánh mắt cô như có như không đang liếc nhìn Lâm Thần.
“ Được rồi...anh đã mắc bẫy...em sẽ khiến anh phải gắn chặt với em...”
Lâm Thần cũng không ngờ rằng, tất cả những thứ mà cậu vừa thấy chỉ là thứ mà cô học trò ngỗ ngược đáng yêu của cậu diễn mà thôi. Đương nhiên, kể cả cái lời nói đó cũng là do Nguyệt Sương tự biên chế ra.
Không một chút sơ hở, cô diễn chẳng khác nào là diễn viên chuyên nghiệp cả. Nếu được trao giải thì có lẽ cô còn được giải oscar đó chứ. Tuy nhiên, mọi thứ chỉ là bắt đầu mà thôi...
Vậy là, Nguyệt Sương dùng ánh mắt có chút đáng yêu đó, cô thêu dệt lên một câu chuyện vô cùng cảm động. Một câu chuyện chẳng khác nào đang xảy ra trong truyện cổ tích cả.
Ba thực bảy ảo, bằng tài ăn nói cùng với sự sáng tạo, cô đã khiến cho Lâm Thần tin sái cổ. Nhìn cái vẻ mặt không còn một giọt máu của anh ấy, cô trong lòng lại có chút đắc ý... Thậm chí trong đầu cô còn đang tự nghĩ:
“ Em đã bảo rồi!!! Anh chỉ có thể thuộc về em!!!”
Cô không thể ngờ là mình lại nghĩ ra kế hoạch tốt như vậy. Chỉ cần anh ấy hứa thì cô đã đủ lý do để có được anh ấy rồi. Cho dù không muốn thì đã sao, cô vẫn sẽ bắt anh ấy phải cưới cô, bởi vì chính cô đã tự nói dối là mình đã đồng ý. Không một ai có thể ngăn cản được tình yêu giữa cô và anh ấy.