Nhìn Linh Nhi dùng ánh mắt say đắm nhìn cậu cùng với vệt máu còn sót lại trên tay của cô ấy, chẳng hiểu sao lúc này cậu lại có cảm giác ghê tởm vì cái hành động này.
Có bao giờ, cậu nhìn thấy cảnh tượng đẫm mãu này? Một cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn còn e thẹn lúc bé giờ lại trở thành một t·ên s·át n·hân? Cậu không hiểu, thực sự không thể hiểu được thứ gọi là “tình yêu” của cô ấy...
Tuy nhiên, nếu như hỏi là cậu có hối hận khi cứu Linh Nhi hay không? Chắc chắn lúc đó cậu sẽ vẫn trả lời là “Không”.
Cho đến bây giờ, kể cả khi cậu vẫn phải chạy trốn cô ấy, thậm chí còn thành “người đ·ã c·hết” trên tờ giấy nhưng cậu vẫn không hề hối hận khi gặp được cô ấy ở đêm định mệnh đó. Thậm chí, cậu còn cảm thấy vô cùng may mắn khi đến kịp nơi đó.
Rốt cuộc, tại sao cô ấy lại thành ra như vậy? Phải chăng tất cả là do cậu, cậu đã rời đi mà không báo trước, để rồi nỗi ám ảnh trong lòng Linh Nhi chuyển thành thứ tình yêu lệch lạc này? Rốt cuộc, cậu phải làm sao, làm thế nào để khiến cho cô ấy không bị thế này nữa?
Trong lúc cậu mơ màng suy nghĩ, Linh Nhi dường như trở nên khát máu, đáng sợ. Ánh mắt đỏ như máu, đôi bàn tay nắm chặt con dao nổi rõ những gân xanh trên tay. Hai chân cô từ từ bước đi hướng đến t·hi t·hể của tên xấu số Đông Ba.
Phập! Phập! Phập...
Không hề có một chút nhân từ, run sợ... Từng nhát dao dứt khoát chém thẳng xuống t·hi t·hể của tên Đông Ba. Máu me từ t·hi t·hể trào ra khắp nơi, thậm chí còn có vài giọt máu bắn lên tay của cậu trông vô cùng rùng rợn.
Lâm Thần trợn tròn mắt, vẻ mặt ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này. Ác quỷ...Đây chính là ác quỷ! Cô ấy lúc này chẳng khác nào một t·ên s·át n·hân trong bệnh viện tâm thần đi h·ành h·ạ người khác một cách man rợn.
Máu, thịt văng tung tóe, Linh Nhi vẫn ngồi đó, vẻ mặt điên loạn vừa băm vừa hét lên:
“ Haha... Mày định g·iết anh Lâm Thần à... Tao sẽ băm mày ra thành thịt vụn”.
Nụ cười tà ác, cả bộ váy bị nhuộm đỏ màu máu, t·hi t·hể bị băm ra thành thịt vụn nhưng Linh Nhi vẫn còn chưa thỏa mãn.
Nếu Đông Ba chứng kiến cảnh này, chắc chắn ông ta sẽ không thể tin được mà hét lên:
“ A-aaa…Cô ta là tên điên! Cô ta điên thật rồi!.”
Đó là khi ông ta còn sống, thế nhưng lúc này thì chẳng còn cơ hội đó nữa. Toàn bộ t·hi t·hể đã bị chính nhát dao của Linh Nhi băm thành mảnh vụn.
“Điên rồi! Cô ấy điên thật rồi!” Đó là những gì mà cậu có thể nghĩ bây giờ.
Trong tâm trí cậu lúc này, mong ước của cậu chính là tất cả những thứ diễn ra trước mắt chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Linh Nhi cậu quen biết không thể có một mặt đáng sợ, máu lạnh như này.
Cậu rất sợ, sau vụ này, không chỉ có tên Đông Ba, rất nhiều người khác sẽ bị cô ấy s·át h·ại như vậy, nhất là em gái cậu. Em ấy là một đứa trẻ ngây thơ, trong sáng, thế nhưng nếu như chuyện này lọt vào tai của cô nàng sát thần này thì sao?
Nghĩ như vậy thôi mà khiến cho cậu sắp trở nên điên loạn mất rồi. Chắc chắn em gái cậu sẽ vô cùng bi thảm, thậm chí là sống không bằng c·hết!
Cậu có thể hi sinh bản thân, thậm chí là có thể c·hết, thế nhưng chắc chắn Tiểu Ngọc phải được yên ổn. Đó vừa là trách nhiệm của một anh trai nhưng cũng chính là tôn chỉ mà cậu đặt ra bấy lâu.
Cậu phải thoát ra khỏi thứ c·hết tiệt này. Nghĩ như vậy, cậu vùng vẫy, giãy giụa một cách điên loạn.
Ý chí thì có, thế nhưng sức lực lại không. Hai tay cùng hai chân không thể di chuyển, dù cho cậu cố gắng dùng bao nhiêu sức lực.
Cậu bất lực, cảm giác cơ thể vô cùng mệt mỏi. Cuối cùng, cậu vẫn không thể thay đổi được hiện tại, vẫn không thể ngăn cản được Linh Nhi hay sao?
Đột nhiên, giống như một phép màu, cả khung cảnh trước mặt cậu thay đổi. Lúc này, trước mặt không còn là cảnh máu me rùng rợn, thay vào đó là khung cảnh tuyệt đẹp đến từ một căn phòng của ai đó.
Cả thân thể cậu đang ngồi trên chiếc giường, thế nhưng điều kỳ lạ là cả hai chân và hai tay đều bị trói, khiến cho cậu không sao cử động nổi.
Chưa hết, kỳ lạ hơn nữa là căn phòng này được trang trí vô cùng đẹp mắt. Không giống như căn phòng đơn giản mà cậu thường ở nhà. Nơi đây chẳng khác nào một nơi tuyệt vời dành cho các cặp đôi cả. Giường tròn, xung quanh giường có những cây nến tuyệt đẹp... Rồi còn cả lọ hoa, bức tranh và những bức ảnh được treo ngay ngắn trên tường...
Thế nhưng, đúng thật là bất ngờ, cậu nhìn bức ảnh mà có cảm giác rất quen quen. Trong ảnh là một cô gái mặc một chiếc váy cưới đang ôm chặt lấy chàng trai một cách vô cùng hạnh phúc. Đương nhiên, cậu con trai trong ảnh đó rất giống cậu.
Dường như có một lớp sương che phủ mặt của chàng trai đó, cậu rất khó để có thể xác minh chính xác. Thế nhưng, cô gái đang mỉm cười hạnh phúc thì cậu lại nhận ra, thậm chí là nhớ rõ... Bởi đó chẳng phải ai khác chính là cô nàng đáng sợ- Linh Nhi.
Cậu cũng không phải kẻ ngốc, xung quanh toàn bộ đều là ảnh cô ấy ôm chặt một chàng trai. Mặc dù không nhìn rõ mặt, thế nhưng cậu cũng có thể suy đoán được thứ gì đó.
Đầu tiên, cậu hiểu rất rõ tính cách của cô ấy, một tính cách lạnh lùng không để ai lại gần, chắc chỉ trừ cậu ra. Cái thứ hai, cũng là cái quan trọng nhất, đó chính là nụ cười của cô ấy. Nụ cười kia cậu nhớ như in, bởi vì khi cậu bị nhốt trong căn biệt thự đó, Linh Nhi đã nở nụ cười này, một nụ cười ngọt ngào nhưng đầy toan tính. Nó cũng chính là điều kiên quyết để cậu đoán ra được chàng trai bên cạnh.
“ Chẳng lẽ...chính là mình...” Lâm Thần xanh mặt tự nói.
Thật ra, ngay từ đầu thì cậu cũng đoán được rồi, thế nhưng... tất cả ảnh trên tường đều là ảnh cưới, mà người trong ảnh có cậu xuất hiện???
Tâm trí cậu bối rối đến mức tay chân run rẩy, thế nếu đúng những gì cậu nghĩ... Vậy thì...Linh Nhi lúc này chính thức là vợ của cậu rồi sao? Cậu chính xác lúc này chính là chồng của em ấy- Một cô gái yandere đáng sợ.
0