Linh Nhi đứng đó, không một ai dám bén mảng lại gần, bởi bọn họ đều rất sợ cô ấy.
Tuy nhiên, cũng chính vì vậy, khi cô ấy gặp nguy hiểm, thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng thì lại không có bất cứ sự trợ giúp nào.
Linh Nhi mắt nhắm mắt mở thở từng hơi thở yếu ớt, nếu ai có thể nhìn được khuôn mặt cô ấy lúc này thì sẽ rất là sốc, bởi vì chẳng hề có một chút màu hồng nào trên mặt của cô ấy, đến cả lông mi cô ấy cũng bị đọng những giọt sương trông vô cùng lạnh giá.
Dường như cảm nhận được cơ thể mình sắp không xong, thế nhưng cô lại không hề kêu một câu nào cả. Bản tính kiên cường đã ăn sâu vào con người, cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, ngoại trừ người mà cô tin tưởng nhất.
Cảm giác rất buồn ngủ truyền đến, nó lấn át cả cảm giác đau buốt từ da thịt và chua xót tận đáy lòng, trong lòng cô hiện tại lại nhớ về hồi còn bé, khi mà cũng một thân ngồi tại công viên giữa trời đông giá rét.
Như cô bé bán diêm giữa trời đông giá rét, cô sống lại trong kỷ niệm đó, mặc dù nó đã xảy ra rất lâu. Thế nhưng cô vẫn cố gắng bám chặt lấy nó, cầu mong nó sẽ xảy ra lần nữa.
Chờ đợi rất lâu, rất rất lâu, cô mong một điều kỳ diệu sẽ xảy ra, thế nhưng sự thật luôn tàn khốc...Trước mặt cô lúc này làm gì có hình ảnh anh ấy chạy đến, ôm chặt cô rồi chăm sóc chu đáo như thời thơ ấu. Tất cả những thứ cô nhìn thấy chỉ là một bầu trời đen tối cùng với những cơn gió rét buốt thấm đậm tim gan.
“ Hiện tại anh đang rất sợ em phải không? Em muốn anh là của em, em chỉ muốn anh hiểu được tình yêu của em...” Linh Nhi đắng chát cười, mấp máy môi nói.
Ngay sau đó, cô lại tự nói bằng giọng rất vui mừng, giống như đang chúc cho ai đó vậy:
“ Có lẽ, em sắp rời xa khỏi thế gian này. Chắc hẳn anh sẽ rất vui khi không có một cô gái phiền phức như này nữa phải không? Anh sẽ có thể cưới một cô gái khác tốt hơn em, sau đó sống thật hạnh phúc phải không?”
Nói xong, giống như đã hoàn thành toàn bộ ước nguyện, cô buông lỏng tâm trí, thân thể bắt đầu sụp đổ...Cô thở hồng hộc, cố gắng dựa vào gốc cây, cố sức nói một câu cuối cùng:
“ Vĩnh biệt...”
Ánh mắt cô từ từ nhắm lại, đó cũng là dấu hiệu cho việc cô đã đặt chân vào cửa tử...
Ngay lúc này, một giọng nói đầy phần tội lỗi và hối hận vang lên từ đằng xa:
“ LINH NHI...”
Giọng nói vang to, khiến cho tất cả mọi người chấn động vì nó. Tất cả binh lính đang ở đằng sau giơ súng với vẻ mặt nghiêm túc.
Thế nhưng, ngay khi nhìn thấy rõ khuân mặt của người đó, toàn bộ binh lính đều vui mừng lên. Bởi vì đó chính là cậu chủ mà bọn họ cần tìm.
Tuy nhiên, không giống như là cậu ấy đang bỏ chạy, vẻ mặt của cậu chủ dường như đang trở nên hoảng sợ vô cùng, tốc độ vô cùng nhanh hướng đến thân ảnh đang dựa vào cây to gần đó.
“ Đó chẳng phải là vị trí cô chủ sao?” Một tên binh lính trong đó tự nói.
Minh Minh đang cầm một bó củi về, đột nhiên thấy thân ảnh quen thuộc, cô cũng chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng vứt bó củi sau đó hướng thẳng đến bóng ảnh ấy.
Đây chính là thân ảnh của cậu chủ, lần này chắc chắn cô sẽ không để cậu ấy chạy thoát...
Đột nhiên, khi chạy đến, cảnh tượng trước mặt khiến cho cô vô cùng hoảng sợ...
Cậu chủ đang ôm chặt lấy cô chủ đã ngủ từ bao giờ, vẻ mặt cô chủ lúc này trắng bệnh không có tý giọt máu nào, giống như một tử thi.
“ Linh Nhi... Linh Nhi...mau tỉnh lại...” Lâm Thần ôm chặt lấy thân thể của Linh Nhi, nghẹn ngào nói lớn.
Cho dù cậu nói lớn như vậy, thậm chí còn cố gắng lắc người của Linh Nhi nhưng cô ấy vẫn không hề cử động. Điều này khiến cho Lâm Thần càng hoảng sợ, tay cậu run run sờ vào mũi của cô ấy.
Ngay khi chạm vào, vẻ mặt cậu từ hoảng sợ trở nên vui mừng, sau đó... một cảnh tượng khiến cho Minh Minh không tự chủ mà đỏ mặt.
Lâm Thần ngay lập tức dùng môi mình ngập chặt môi của Linh Nhi, sau đó cô chỉ thấy cậu ấy lại buông ra, lấy hơi sau đó lại ngập chặt.( Hô hấp nhân tạo)
Sau khi làm lại khoảng vài lần, Lâm Thần sờ sờ dưới mũi của Linh Nhi để kiểm tra. Cảm nhận được hơi thở em ấy đã ổn định, cậu mới tức giận nhìn Minh Minh, ra lệnh:
“ Cô còn đứng đó làm cái gì? Mau chóng chuẩn bị dụng cụ và bác sĩ chuyên dụng cho tôi.”
Sau đó, Lâm Thần không thèm quan tâm cô ấy, hai tay bế thân thể Linh Nhi vào trong túp lều ngay cạnh đó.
Minh Minh lúc này mới tỉnh lại, vẻ mặt hoảng hốt nhanh chóng gọi bác sĩ quân y đến.
Lâm Thần bế Linh Nhi vào trong chiếc lều, nhanh chóng điều chỉnh nhiệt độ ấm áp, sau đó cởi bộ đồ mà em ấy đang mặc để tránh khí lạnh xâm nhập sâu hơn vào cơ thể...
Ngay khi cởi ra, cậu đã nhận thấy được thân thể gầy gò ốm yếu của em ấy, thậm chí thân thể của em ấy giống như chỉ có một miếng da mỏng bao bọc khung xương vậy, vô cùng nguy hiểm.
“ Mình thật là ngu ngốc...” Lâm Thần đau lòng, tự trách bản thân.
Mặc dù nữ bác sĩ đã đến, thậm chí tất cả đều là bác sĩ giỏi nhất q·uân đ·ội, thế nhưng đứng trước từng động tác thuần thục, từng lời nói của cậu ấy, bọn họ cũng chỉ có thể đứng đó phụ tá cho Lâm Thần.
Bọn họ là bác sĩ giỏi, thế nhưng để mà vừa nhìn cái đã đoán được toàn bộ bệnh trạng của người khác thì là rất khó, trừ khi là am hiểu vô cùng sâu thì may ra mới có thể. Ấy thế mà cậu ấy có thể đoán được, thậm chí là nói ra chuẩn xác từng ml thuốc để có thể tiêm cho bệnh nhân.
Cũng may bọn họ là q·uân đ·ội, thế nên mấy trang thiết bị này vẫn còn, vì thế việc điều trị diễn ra vô cùng thuận lợi.
Có thể, nhìn từ bên ngoài, bọn họ thấy Lâm Thần điều trị vô cùng nhẹ nhàng, thế nên có thể đoán là cô chủ cũng chẳng hề có bệnh gì lớn. Riêng chỉ có Lâm Thần là cậu hiểu cô ấy đang phải trải qua một cửa ải sinh tử như thế nào.
Thân thể xuống nhiệt độ quá thấp, cộng thêm suy dinh dưỡng và v·ết t·hương vẫn còn đó, thật sự nếu cậu đến chậm chỉ một chút nữa thôi, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Thân thể đầm đìa mồ hôi, thế nhưng cậu vẫn chăm chú chữa trị cho em ấy. Cũng may là không phải làm đại phẫu, thế nên có lẽ chỉ vài ngày là em ấy sẽ tỉnh lại.
Sau một đêm, trời bừng sáng, ánh nắng sáng sớm đã làm dịu đi cái lạnh của đêm qua...
Thế nhưng, trước túp lều đó, Minh Minh và Tư Hạ vẫn đứng ở đó với vẻ mặt lo lắng. Bọn họ không thể ngờ, cô chủ đứng ở nơi đó lại có thể gặp nguy hiểm như vậy.
Thân là hộ vệ, ấy thế mà lại để thân chủ mình gặp nguy hiểm, đó là sự sỉ nhục to lớn đến nhường nào.
Hai chân Minh Minh run rẩy, nhìn Tư Hạ cũng đang cắn răng hoảng sợ, tự nói:
“ Cũng...cũng may cậu chủ đến kịp...nếu không thì...”
Thế nhưng, Tư Hạ cũng này đâu có tâm trí mà nghe nói. Cô chủ rơi vào tình trạng nguy hiểm mà cô không hề hay biết, đó là tội lớn đến nhường nào chứ. Hiện tại, nếu như c·ái c·hết của cô có thể bù đắp sai lầm thì chắc chắn cô sẽ không do dự mà làm.
Túp lều lúc này đột nhiên mở ra, Lâm Thần mệt mỏi cởi khẩu trang từ từ bước ra ngoài.
Tư Hạ cùng với Minh Minh nhìn thấy vậy, lo lắng chạy đến hỏi han:
“ Cậu chủ...cô chủ hiện tại...”
Thế nhưng, còn chưa nói hết...
Bốp! Bốp!...
Lâm Thần lạnh lùng giáng hai cái tát vào mặt của Minh Minh và Tư Hạ...
0