Hân Hân cởi chiếc cúc áo xong, hai tay cô không biết là vô ý hay là cố ý buộc mái tóc của mình, khiến cho ngọn núi đó đã đồ sộ nay lại càng hiện rõ trước mặt Lâm Thần.
Trong lòng Hân Hân lúc này đang vô cùng chờ mong. Thật sự đây là lần đầu tiên, cô lại gặp một miếng mồi ngon ngọt như này.
Khuôn mặt đã đẹp, mùi hương quyến rũ lại còn sở hữu làn da săn chắc. Mặc dù cách một lớp áo, thế nhưng chỉ cần chạm qua là cô đã cảm nhận được sự săn chắc từ cơ bắp của cậu ấy.
Thử hỏi, trên thế gian này có ai hoàn hảo như này, thật sự nếu như bị cậu ta bế lên giường thì chẳng biết sẽ sung sướng tới như thế nào nữa???
Cứ tưởng là một người được Tư Hạ dẫn đằng sau thì chắc chắn sẽ có chức rất cao. Cũng vì điều này mà đã khiến cho cô rất lo sợ, nếu như chức vụ cao thì khả năng cô chiếm lấy được cậu ta là điều rất khó.
Thế nhưng, dường như ông trời đã thấu hiểu lòng cô, cậu ấy chỉ là nhân viên mà thôi. Điều này tức là chức vụ của cô đang cao hơn cậu ta.
Điều này khiến cho cô ngay lập tức có một kế hoạch trong đầu, một kế hoạch muốn chiếm lấy cậu ấy bằng mọi giá.
Đến bạn trai bao nhiêu năm mà cô còn sẵn sàng bỏ thì làm sao có thể để cậu ấy chạy thoát được chứ?
Chờ đó đi! Cậu không chạy thoát được đâu! Hân Hân cười một cách đầy ẩn ý.
Lúc này, cô lộ ra v·ũ k·hí này, một thứ có thể mê hoặc không biết bao nhiêu nam sinh. Cô rất tự tin về chúng, bởi vì chính nó đã giúp cô thu hút được tên bạn trai cũ kia, khiến cho hắn ta phải liếm cẩu cô trong một khoảng thời gian dài.
(Liếm cẩu: Thể hiện sự si mê hoặc quan tâm quá mức đối với người khác, đồng nghĩa với “simp”)
Trong lòng cô đang mong chờ cái ánh mắt thèm thuồng của Lâm Thần. Thậm chí, cô còn tưởng tượng cảnh cậu ta sẽ dán mắt vào chúng không rời, giống như thật sự bị mê hoặc vào trong đó vậy.
Đàn ông dù như nào thì cũng chỉ là sinh vật, đương nhiên là sẽ rất khó cưỡng nổi cái đẹp mà.
Thế nhưng, Lâm Thần lại chẳng hề có chút đỏ mặt, thậm chí ánh mắt cậu ta còn không nhìn quá một khoảnh khắc, mặc cho hai ngọn núi của cô đã lộ bờ da trắng nõn mê người.
“Chuyện này là như thế nào?” Hân Hân ngơ ngác tự hỏi chính mình.
Chẳng lẽ, cậu ta không hề hứng thú với con gái hay sao? Hay...cậu ta bị gay? Rất nhiều câu hỏi đang tràn ngập trong lòng cô mà không hề có đáp án chính xác.
Trong lúc suy nghĩ, Lâm Thần lại nở một nụ cười, thứ khiến cho toàn bộ suy nghĩ của cô bị đình trệ ngay lập tức, cùng với một câu nói:
“ Nếu cô thấy nóng thì có thể giảm nhiệt độ máy sưởi xuống. Khi đó nhiệt độ sẽ dễ chịu hơn đó.”
Nói xong, cô chưa kịp phản ứng, Lâm Thần đã xin phép rời đi trước.
Dường như tâm trí của cô lúc đó đã bị Lâm Thần mang đi mất, ánh mắt cô cứ dõi theo Lâm Thần rời xa, cho đến khi cậu ấy biến mất nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào đó, cùng với một lời nói đầy say mê:
“ Đẹp...đẹp quá... Đúng là mỹ nam nghìn năm mới gặp một lần mà...”
Nói xong, hai tay cô run run, từ từ đưa lên để cố gắng hít mùi hương còn sót lại từ việc nắm tay vừa nãy. Thậm chí, miệng cô không tự chủ mà liếm chính bàn tay mình, vẻ mặt thỏa mãn tự nói:
“ Em chứ chờ đó. Chắc chắn chị sẽ chiếm được em...”
Nói xong, cô nở một nụ cười bí hiểm, từ từ xoay người rời đi.
Về đến văn phòng, Lâm Thần mới thở ra một hơi, vẻ mặt lúc này mới có chút ghê sợ, một tay cầm ly cafe rồi uống một ngụm như muốn xua tan đi cảm giác này.
Không biết có phải ảo giác hay không? Cậu có cảm giác như cô gái tên Hân Hân đó đang cố ý tiếp cận cậu, thậm chí còn làm hành động rất kỳ lạ, chẳng hề giống một cô gái ở vị trí trưởng phòng một chút nào.
Thế nhưng, rất nhanh chuyện này đã bị cậu vứt qua một bên, từng chồng văn kiện lại được từng ngòi bút của cậu ký qua.
Cậu lúc này đang tối ưu lại toàn bộ chi phí, bằng cách đó, công ty sẽ có thể chịu đựng thêm được một khoản thời gian. Mặc dù thời gian không dài, thế nhưng cũng đủ cho cậu làm được rất nhiều điều.
Thế nhưng, có vẻ như rất lâu cậu không gặp được Lão Tam. Nhân dịp hiện tại, cậu cũng muốn hỏi thăm một chút về sức khỏe của Lão.
Cầm lấy chiếc điện thoại, cậu gọi một cuộc điện thoại, thế nhưng lại không liên lạc được, điều này khiến cho cậu nhíu mày.
Cậu hiểu rất rõ Lão Tam, ông ấy mặc dù chỉ quen biết với cậu trong khoảng thời gian ngắn, thế nhưng tính cách của Lão thì cậu rất hiểu.
Nghĩ đến chuyện Nguyệt Lan, cậu lúc này mới chợt nhớ ra một điều. Đó là cô ấy vẫn còn đang bị truy tìm bởi Linh Nhi. Một chuyện vô cùng quan trọng thế mà cậu lại quên được.
Không hề chậm trễ, cậu ngay lập tức gọi điện cho Tư Hạ, hủy bỏ toàn bộ lệnh truy tìm của tất cả bọn họ, hơn nữa, cậu cũng yêu cầu cho cô ấy phải truy tìm được thông tin của Lão Tam và Nguyệt Lan bằng bất cứ giá nào.
0