0
Lâm Thần cảm thấy một dự cảm không lành, nhưng cậu cho rằng do mình quá n·hạy c·ảm nên bỏ qua.
Nhìn thấy Dương Thiên đắc ý như vậy. Lâm Thần cười lạnh trong lòng, thực sự thì Dương Thiên này rất “thèm đòn” thôi thì để chiều cậu ta nên Lâm Thần sẽ cho cậu ta biết đó là một sai lầm. Lâm Thần nói với giọng rất bình tĩnh với Dương Thiên:
-Vậy ai sẽ là người biểu diễn trước?
Dương Thiên đang nghĩ về người đằng sau, nghe thấy Lâm Thần nói thì cậu ta bỗng hoàn hồn về. Nhìn Lâm Thần tỏ vẻ bình tĩnh, lòng Dương Thiên nghĩ:
“Mày cứ tỏ vẻ nữa đi, lát nữa bị tao đạp dưới chân xem mày còn bình tĩnh như vậy nữa không?”
Dương Thiên trong lòng nghĩ vậy nhưng ở bên ngoài mìm cười nói với Lâm Thần:
- Để mình lên biểu diễn trước đi ! Mong anh bạn có thể chỉ giáo mình nhiều hơn.
Lời nói có vẻ thân thiết nhưng Lâm Thần biết cậu ta đang tỏ vẻ “khinh thường”. Trong ánh mắt Dương Thiên tràn ngập sự cao cao tại thượng không che giấu được, Lâm Thần cũng không dài dòng. Cậu gật đầu đồng ý.
Mọi người trong hội trường đều hoan hô Dương Thiên. Nữ sinh thì hoan hô gọi tên Dương Thiên. Nam sinh có vẻ ghen tỵ với Dương Thiên. Không một ai để ý Thanh Tuyết nữa cả, mọi chú ý bây giờ đã dồn về cuộc so đấu của hai người kia.
Thanh Tuyết đến gần Lâm Thần, mặt cô có vẻ khá e rè và xấu hổ. Thực sự cô rất ít khi tiếp xúc với con trai, ít nhất là không như bây giờ. Thanh Tuyết đã nhận ra rằng: Mọi người trong này tất cả đều chưng một bộ mặt giả tạo. Lúc bình thường thì rất thân thiết, lúc hoạn nạn thì đâm người ta một đao.
Nhìn ánh mắt Lâm Thần, Thanh Tuyết có vẻ hơi run sợ . Ánh mắt này Thanh Tuyết cảm thấy được sự cô đơn, sự buồn bực cộng thêm sự khát khao một thứ gì đó . Điều này làm cho Thanh Tuyết có đồng cảm chung với Lâm Thần. Nhìn Lâm Thần không để ý đến cô ở gần, Thanh Tuyết cũng không bày cái dáng tiểu thư như trước.
Thanh Tuyết biết bây giờ chỉ có nam sinh bí ẩn này là “đồng minh” với cô. Thanh Tuyết chưa bao giờ cảm thấy khó nói chuyện như hôm nay, lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy một sự áp lực không hề nhẹ. Thanh Tuyết run rẩy kéo vạt áo của Lâm Thần, run rẩy nói :
- Cậu không sao chứ ?
Lâm Thần nhìn Thanh Tuyết run rẩy như vậy. Trong lòng cậu cũng hiểu được phần nào, nhưng cậu cũng muốn cho cô ấy một bài học, vì tính cách “tiểu thư “này ra ngoài không thọ được. Lâm Thần tỏ vẻ không quan tâm nói:
- Ta ghét cái tính cách của tên kia nên tiện thể giáo huấn thôi. Cô không cần lo cho tôi .
Vì Lâm Thần đổi giọng nên Thanh Tuyết tạm thời không nhận ra được thân phận thực sự của Lâm Thần. Nhưng với sự tinh tế thì Thanh Tuyết cảm nhận được phong cách người này rất quen, thực sự cô đã gặp ở đâu rồi.
Thanh Tuyết có vẻ e rè nói :
- Vậy cậu là ai vậy? Tôi là Thanh Tuyết ? Cậu có thể kết bạn với mình được không ?
Lâm Thần nghe vậy nhưng không trả lời. Bây giờ trong lòng Lâm Thần đang càng ngày càng cảm thấy một nguy cơ lớn đang đến gần, nhưng nghĩ mãi cậu cũng không biết tại sao.
Nhìn Lâm Thần không chú ý đến mình, lòng Thanh Tuyết cảm thấy hơi hụt hẫng. Cũng phải, người ta tại sao phải kết bạn với một người như mình. Thực sự mình đang làm một điều vô nghĩa mà.
Thanh Tuyết mặt có vẻ buồn, đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Thần có vẻ suy tư, chỉ thấy Lâm Thần uống một ly rượu rồi nghiêm trang nói:
- Cô tốt nhất là nên rời khỏi đây sớm.
Thanh Tuyết thấy thế, nghi hoặc hỏi:
-Vì sao ?
Lâm Thần trả lời có vẻ mơ hồ:
- Tôi có dự cảm không lành.
Thanh Tuyết thấy Lâm Thần tỏ vẻ, cô cười khúc khích. Thực sự con người này quá thú vị, ở đây làm gì có chuyện gì.
Thanh Tuyết tỏ vẻ sợ sệt nói:
- Vậy sẽ có chuyện gì xảy ra với chúng ta vậy??
Trong lúc này, Dương Thiên đã lên sân khấu. Dáng vẻ rất chuyên nghiệp, cậu ta ngồi xuống ghế, bắt đầu đánh.
Cả sân khấu im lặng lắng nghe. Một giai điệu du dương, nhẹ nhàng cất lên . Mọi người đều cảm thấy đầu óc cảm thấy đỡ mệt mỏi. Từng nốt nhạc cất lên, mọi người như được gột rửa.
Dương Thiên ở trên đài, ung dung đánh. Cậu dùng bài hát mà mình tự hào nhất. Bài hát này cậu đã đánh rất thành cao, nếu nói không ngoa thì nó là bậc thầy.
Thanh Tuyết khi nghe bài này, cô cảm thấy giai điệu rất dễ nghe. Cô lo lắng cho Lâm Thần. Nhìn Lâm Thần có vẻ không để ý lắm, Thanh Tuyết nói:
- Hắn ta đánh hay như vậy. Cậu có niềm tin vượt qua được không ?
Thanh Tuyết trong lòng bây giờ rất rối rắm, cô sợ Lâm Thần sẽ không qua được. Nếu không qua được thì chắc chắn Lâm Thần sẽ rất thảm. Thực sự cô cũng không giúp được gì.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Thanh Tuyết, Lâm Thần cười nhẹ nói :
- Không phải lo cho tôi!
Thực sự Lâm Thần nghe giai điệu thì thấy rất bình thường. Chính vì thế nên cậu cũng không để ý lắm, trong lòng cậu vẫn đang suy nghĩ xem cảm giác vừa nãy là gì.
Nhìn Lâm Thần có vẻ không để ý, Thanh Tuyết tưởng rằng Lâm Thần đang an ủi cô. Thanh Tuyết trong lòng vẫn rất lo lắng.
Đánh xong một bài nhạc. Sân trường bùng nổ một tràng pháo tay. Nữ thì hò hét “Dương Thiên ! Dương Thiên”. Nam sinh thì có vẻ rất tán phục với tài năng của Dương Thiên.
Dương Thiên khi nghe những lời như vậy, lòng cậu bành trướng nhìn Lâm Thần một cách đắc ý. Dương Thiên bây giờ chỉ muốn dẫm Lâm Thần, để cho cậu ta làm trò hề cho buổi tiệc này.
Trong tiếng pháo tay, Dương Thiên nhẹ nhàng bước xuông. Khi cậu thấy Thanh Tuyết ở gần Lâm Thần, Dương Thiên càng tức giận. Cậu đi đến trước mặt Lâm Thần, nhưng một điều kỳ lạ là Lâm Thần chẳng quan tâm, vẫn uống rượu .
Lâm Thần chưa bao giờ uống mấy thứ nước này nên cậu cũng khá thích nó. Mỗi thứ nước lại có hương vị riêng làm cho Lâm Thần cảm thấy khá thích thú. Nhưng chính thế mà đã làm cho Dương Thiên có vẻ rất “quê mùa”.
Dương Thiên nhìn thấy Lâm Thần vẫn chẳng quan tâm đến hắn. Tay hắn bóp chặt, chưa bao giờ hắn bị sỉ nhục như hôm nay. Thực sự hôm nay không bắt tên này đánh một trận thì Dương Thiên cũng không phải là người.
Thanh Tuyết nhìn tình hình có vẻ không ổn. Cô nhanh trí giật áo Lâm Thần. Động tác nhỏ lọt vào mắt Dương Thiên làm cho hắn rất khó chịu, tại sao tên ăn mày này lại được sự ưu ái của Thanh Tuyết. Dương Thiên cũng thề sẽ để cho Thanh Tuyết phải hối hận vì hôm nay.
Lâm Thần được Thanh Tuyết dựt áo, cậu mới để ý Dương Thiên đến . Lâm Thần có vẻ mơ hồ nói:
- Xong rồi á! Sao nhanh thế nhỉ !
Dương Thiên tức muốn nổ điên. Hóa ra từ nãy hắn ta không thèm quan tâm đến mình. Dương Thiên rất muốn chửi nhưng cậu vẫn nhịn được. Dương Thiên cười vui vẻ nói:
- Mình biểu diễn xong rồi ! Anh bạn có vẻ giỏi hơn mình nên mới không cần để ý đến bài của mình ! Mình rất mong chờ bài của anh bạn trên sân khấu đó.
Lâm Thần nhìn ra được ý nói trong câu này. Nhưng Lâm Thần không nói gì, đi trực tiếp lên sân khấu.
Không nhận được câu trả lời, Dương Thiên cảm thấy mình bị sỉ nhục. Cậu nhìn Thanh Tuyết, nói nhẹ:
- Tôi rất mong chờ tiết mục của cậu ấy, cậu có nghĩ thế không ???
Thanh Tuyết không nói gì, trực tiếp rời đi. Dương Thiên cũng cảm thấy đỏ mặt, thực sự không ra thể thống gì. Dương Thiên chỉ đứng đó nhìn Lâm Thần đi đến sân khấu, nghĩ thầm “ Chờ xem”.
Lâm Thần đi đến nhưng không nhận được sự chào đón, ai ai cũng cười cậu. Thậm chí còn có người quá khích nói cậu rời sân. Nhưng Lâm Thần vẫn ung dung đi đến chiếc đàn. Cậu ngồi xuống một cách tiêu sái, tay cậu uyển chuyển đánh từng nốt nhạc trên đàn.
Cứ tưởng rằng Lâm Thần sẽ đánh vớ vẩn, nhưng không, cả hội trường bắt đầu im lặng. Một giai điệu buồn, trầm lắng xuyên thằng vào đầu từng người ngồi đây. Giai điệu này làm cho những người ngồi đây liên tưởng về quãng thời gian khó khăn của mình. Có người để đạt đến thành tích này đã nổ lực bao năm, có những người nhớ về thành quả lần đầu của mình, .... Tất cả đều được khắc họa qua một bài hát. Điều rất lạ là mọi người đều khóc mà không hề hay biết. Bây giờ, mọi người không ai có thể rời được từng nốt nhạc này nữa.
Linh Nhi ngồi trên xe, vì cô đột xuất có việc nên đi hơi chậm một chút, cô vẫn giữ một bản mặt lạnh lùng. Linh Nhi nhận được cuộc gọi, cô nhận cuộc gọi hỏi :
-Có chuyện gì???
Có một giọng cung kính truyền từ bên đó:
-Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết thưa tiểu thư!
Linh Nhi gật đầu, có vẻ cô hài lòng. Nhưng một giai điệu ở bên đó truyền vào tai cô. Linh Nhi hỏi:
- Ai đang đánh đàn đó!
Người hầu bên đó cung kính trả lời:
-Thưa tiểu thư! Có một nam sinh đang so tài với thiếu gia Dương Thiên ở trong hội sảnh ạ.
Linh Nhi cũng chẳng quan tâm tên Dương Thiên là ai, chắc là tôm tép ở đâu đó. Cô quan tâm là bài hát kia chính là bài hát mà lúc Lâm Thần đánh cho cô nghe ở nhà.
Với sự thông minh của mình, cô chắc chắn ngoài Lâm Thần ra thì không ai có thể đánh được bài này. Linh Nhi lúc này mới nhận ra một điều. Cô nở nụ cười đáng sợ, một nụ cười mà làm cho mấy tên bảo vệ có vẻ kh·iếp sợ. Linh Nhi nói ra lệnh:
- Tăng tốc cho ta ! Ta cần đến buổi tiệc đó sớm nhất. Thêm nữa, điều động một trăm người bao vây bữa tiệc đó cho ta.
Nghe thấy vậy, thư ký nhanh chóng gọi điện. Linh Nhi lúc này mới cười thầm nói :
-Lâm Thần ơi là Lâm Thần! Lần này em nhất định sẽ không để anh rời xa anh được đâu.
Nụ cười Linh Nhi chưa bao giờ đáng sợ như thế này. Một cô bé dễ thương nhưng mọi người bên cạnh lại thấy một áp lực cực kỳ lớn. Những tên vệ sĩ bây giờ đang cảm thấy sẽ có một chuyện vô cùng lớn sẽ xảy ra, không ai biết cô chủ định làm gì, và cũng không ai dám biết.
Linh Nhi lấy chiếc điện thoại có ảnh của mình chụp chung với Lâm Thần. Lòng cô cảm thấy say mê. Cuối cùng, cuối cùng sau bao khó khắn, cô cũng đã biết chỗ anh Lâm Thần. Còn tuyệt vời hơn là anh ấy còn ở chính bữa tiệc của mình tổ chức cho anh ấy. Thực sự lần này cô sẽ bắt anh đó phải đền “Yêu thương” cho mình thật nhiều, nhiều đến nỗi anh ấy phải cả đời đền cho mình mới được .
Linh Nhi gọi điện cho ai đó, nói:
- Các ngươi tập trung đến buổi tiệc đó cho ta. Lần này không được phép thất bại. Nhớ kỹ, không được làm thương tổn người đó. Nếu không, các ngươi sẽ biết tay ta.
Bên kia chỉ trả lời:
- RÕ!
Linh Nhi cười nhẹ, gật đầu rồi cúp máy. Trong lòng đang suy nghĩ cách để “ yêu thương” Lâm Thần.
Lâm Thần đang đánh đàn lại cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác đó lại truyền đến. Thực sự cảm giác đó là gì???