0
Lâm Thần ngây người, vẻ mặt giống như không thể tin nổi nhìn Tô Nhan. Tuy rằng, trên ti vi hay nói là Tô Nhan rất bá đạo, không coi ai ra gì, nhưng cách hành xử kiểu này đúng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy.
Hơn nữa, cậu đâu có thù oán gì đến mức tuyệt đường sống của nhau như vậy. Chỉ vì từ chối cô ta, cậu mới bị thế sao? Thế gian này tại sao lại tồn tại loại người hèn mọn như này.
Nhìn chủ quán đang nhặt từng tờ tiền với vẻ mặt háo hức, cậu có một dự cảm xấu.
Nếu như là sự thật, cậu sẽ mất việc, nếu mất việc thì cậu sẽ không có tiền để trang trải cho sinh hoạt. Không có tiền trả nợ cho ba mẹ, hơn nữa, cậu muốn có tiền để mua đồ cho em gái ngoan ngoãn của cậu.
Vậy nên, cậu mới nhìn ông chủ quán bằng ánh mắt mong chờ. Ông ấy đối đãi với mọi người rất tốt, nên cậu mong là ông ấy sẽ có thể vượt qua cái cám dỗ này.
Tuy nhiên, cậu đã quá coi thường sức mạnh của đồng tiền. Có một câu cậu đã từng nghe: “ Tiền đến một mức nào đó, con người cũng sẽ trở thành con vật hết như nhau mà thôi”.
Đồng tiền có thể chi phối cả thế giới còn được huống chi là lòng người, hơn nữa, lòng người rất dễ thay đổi. Cho dù ông chủ ở đây cũng là người rất tốt, nhưng đứng trước cám dỗ này, dường như Lâm Thần chằng là cái thá gì cả.
Cầm lấy chỗ tiền lớn, ông chủ quán tỏ vẻ vô cùng vui sướng, gật đầu lia lịa đối với Tô Nhan:
“ Dạ...dạ...tôi sẽ làm ngay”
Lâm Thần chưa kịp tỉnh hồn thì chủ quán thay đổi vẻ mặt khó chịu, nhìn cậu rồi nói lớn:
“ Từ hôm nay trở đi, cậu không cần đến đây nữa!”
Thấy cảnh tượng này, Tô Nhan gật đầu hài lòng. Như này mới đúng với ý cô! Ai ai cũng phải nịnh nọt, nghe lời cô! Chứ không phải là cái dạng như cậu nam sinh kia.
Nhìn thấy Lâm Thần bàng hoàng, Tô Nhan không kìm lòng được nở nụ cười. Thật là một cậu nam sinh thú vị, ít nhất là cho đến bây giờ.
Cô muốn xem, cậu ta còn mạnh miệng đến bao giờ. Để rồi xem, cậu ta chỉ có thể bị cô h·ành h·ạ mà thôi.
“ Bây giờ...cậu tính như thế nào?” Tô Nhan trào phúng nói.
Lời nói chẳng khác gì xát muối vào chỗ đau, Lâm Thần cố gắng nén tức giận nhìn Tô Nhan. Thực sự, cậu chỉ muốn dùng hết sức “giáo huấn” cô ta một trận. Đây là ức h·iếp người quá đáng! Tại sao cô ta lại có thể vui vẻ cười như vậy! Chẳng lẽ, mấy vị chủ tịch đều có tính cách quái dị như thế sao?
Thấy Tô Nhan dùng cái ánh mắt kiều mị nhìn mình giống như đang trêu tức, cậu thở dài một hơi, vẻ mặt giống như đang chấp nhận sự thật này. Dù sao, cáu giận cũng chẳng có tác dụng gì, cậu là dân nghèo, làm sao có thể nói được mấy người nổi tiếng như Tô Nhan.
Tô Nhan đang phấn khích vô cùng, nhìn cậu ta tức giận kìa, thật là thoải mái. Bây giờ, cậu ta đã biết đắc tội với cô sẽ có hậu quả gì chưa?
Cô đang mong chờ cậu ta sẽ quỳ xuống xin cô tha thứ, nghĩ đến cảnh đó là trong lòng cô lại có chút chờ mong.
Đến đi! Quỳ xuống đi! Hãy để cô xem dáng vẻ đáng thương đó!
Tuy nhiên, lời nói vô cùng nhẹ nhàng tiếp theo của cậu ta lại khiến cho cô vô cùng tức tối:
“ Cô cũng đã khiến cho tôi mất việc! Vậy là hòa rồi nhé! Cô muốn đền bao nhiêu tiền thì cứ nói ra! Tôi sẽ kiếm tiền trả cho cô”
Bây giờ, chính vị chủ tịch Tô Nhan lại là người bàng hoàng. Cô không thể ngờ, cậu nam sinh này lại có thể nói ra lời như vậy. Một câu nói mang đậm chính chống lại cô, thứ mà từ trước đến giờ cô vô cùng ghét bỏ.
Vậy nên, trước ánh mắt có phần mệt mỏi của Lâm Thần, cô tỏ vẻ vô cùng khó chịu nói:
“ Nếu cậu không làm cho tôi, chắc chắn sẽ chẳng có ai nhận cậu. Với cái tầm ảnh hưởng của tôi, cậu có dám đánh cược không?”
“ Cô...ức h·iếp người quá đáng” Lâm Thần đen mặt lại, gằn giọng nói.
“ Hừ...tính tôi thế đó, cậu làm gì được tôi”
“ Cô...cô” Lâm Thần nghẹn lời.
Thật là tức c·hết cậu mà! Cô nàng này tại sao lại thù dai như vậy. Chẳng lẽ, cậu phải đi làm cho cái cô nàng này sao.
Sau một hồi lâu suy nghĩ, cậu dường như cũng chịu thua trước cô nàng này. Thật sự, cậu không muốn mình thất nghiệp, cũng chẳng muốn làm cô ấy tức giận thêm.
Tô Nhan nổi tiếng với sự độc tài và tính cách thất thường. Chẳng ai biết, cô ấy sẽ làm điều gì? Vậy nên, cậu cũng không muốn mạo hiểm.
Thà chịu chút thiệt thòi, còn hơn là mất hết tất cả.
“ Được...tôi đồng ý với đề nghị của cô! Tôi sẽ làm việc cho cô!”
Tô Nhan đang mất kiên nhẫn, thấy được câu này, cái khó chịu vừa nãy mới biến mất. Vẻ mặt của cô lộ rõ sự cao ngạo, nói:
“ Tốt lắm! Chỗ tôi còn thiếu một người dọn nhà! Cậu sẽ đảm nhiệm chức vụ này!”
Không đợi Lâm Thần trả lời, cô xoay người rời đi, phong thái đúng chất vị chủ tịch.
Lâm Thần đương nhiên hiểu, cô ta đang muốn thị uy với cậu. Tuy nhiên, cái dáng vẻ này khiến cho cậu có cảm giác rất quái lạ. Mà cậu cũng chẳng có quyền quan tâm, một mình từ từ đi theo sau cô nàng này.
*Thị uy: Phô trương sức mạnh của mình để cảnh cáo.*
Ra đến bãi đỗ xe, cô mới xoay người lại, nói với Lâm Thần:
“ Tôi sẽ đưa cậu đến công ty tôi. Cậu có vấn đề gì không?”
Lâm Thần nghe thế, cậu cũng vô cùng lễ phép đáp:
“ Tôi không có ý kiến!”
“ Ngoan lắm!” Tô Nhan không nhịn được khen.
Đây là lần đầu tiên, cô có thể nói chuyện với một người con trai lâu đến như vậy. Cô cũng chẳng biết tại sao, chỉ biết là ở cùng cậu ta, cô luôn luôn có cái cảm giác vô cùng thoải mái, dễ chịu. Mặc dù bị cậu ta đổ nước, chọc tức như vậy nhưng chỉ cần ở gần một lúc, những cảm xúc tiêu cực đó đều tan biến.
“Rốt cuộc, cậu ta thú vị đến mức nào đây?” Tô Nhan không nhịn được, nói thầm.
Ngồi trên xe của Tô Nhan, Lâm Thần chỉ biết ngồi một góc, không dám cựa quậy.
Cái gì là thế giới của người giàu, cậu bây giờ mới hiểu. Tiền trong xe rơi vãi mà cô ấy còn không thèm nhặt, rồi còn cả nhẫn kim cương, nhẫn vàng để xung quanh. Những thứ này mà cô ấy còn không thèm để vào mắt thì rốt cuộc cô ấy giàu như thế nào?”
Ngồi ở ghế tài xế, nhìn Lâm Thần rụt rè như vậy. Cô không tự chủ mỉm cười, cái dáng vẻ kiên cường đó đâu rồi! Sao lại trở nên rụt rè như chú chim nhỏ như này. Sao không làm cô nổi cáu như vừa nãy đi???
Cô chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói ra. Cho đến khi đến công ty, khi chiếc xe dừng lại, cô mới mỉm cười nói:
“ Đến nơi rồi, cậu không cần phải sợ sệt như vậy đâu?”
Nói xong, Tô Nhan một mình rời khỏi xe, Lâm Thần cũng theo chân Tô Nhan đi vào.
Nhìn tòa nhà cao lớn trước mặt, cậu suýt chút nữa không đứng vững.
Công ty này... nó rất lớn. Nó lớn tới nỗi mà cậu có cảm giác đây chính là thành phố thu nhỏ thì đúng hơn. Bởi vì khi đứng trước cửa, ngoảnh trái, ngoảnh phải cũng không thể nhìn thấy tận cùng của nó.
Lâm Thần đứng ngơ đó, vẻ mặt giống như một đứa trẻ vậy. Điều này làm cho mấy cô nhân viên cạnh đó đều chú ý.
Không chú ý thì không sao! Tuy nhiên, nếu chú ý tới Lâm Thần thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn. Tuy rằng cậu đeo mặt nạ, cố gắng cho mình bình thường nhất có thể, nhưng cái khí chất đặc thù đến cả Tô Nhan còn không cưỡng lại được thì làm sao mấy cô gái đó có thể chống lại.
Vậy là, rất nhiều cô gái, từ bảo vệ cho đến nhân viên cấp cao đều liếc mắt đưa tình với cậu.
Lâm Thần nổi da gà, chạy gần đến Tô Nhan. Cậu có cảm giác, chỉ cần đứng lúc nữa, chắc chắn mấy cô ấy sẽ tụ tập không cho cậu đi mất.
Thấy Lâm Thần chạy gần đến vị chủ tịch, ai ai cũng sợ hãi chựng lại. Bởi vì bọn họ không dám đến gần vị chủ tịch này.
Công ty hoành tráng như vậy nên căn phòng của Tô Nhan cũng hoàng tráng không kém. Căn phòng cô ấy ở trên tầng cao nhất, có cửa sổ nhìn ra xung quanh. Ti vi tủ lạnh... các thứ chẳng khác nào căn nhà cả.
Tuy nhiên, cậu đến đây để ký hợp đồng. Vậy nên, mặc dù nơi đây rất đẹp, rất sang trọng nhưng cậu chẳng thèm quan tâm. Một mình ngồi ghế, chờ Tô Nhan lấy giấy ra.
Tô Nhan đương nhiên chú ý tới Lâm Thần, thấy cậu ấy ngoan ngoãn như vậy. Cô gật đầu hài lòng.
Sau ít phút, thư ký đưa cho Tô Nhan một tờ giấy. Sau đó, Tô Nhan đưa đến trước mặt Lâm Thần.
“ Đây là hợp đồng của cậu. Đọc đi, nếu cậu có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi!”
Đến đây, cậu quan sát kỹ càng hợp đồng. Bởi cậu có cảm giác, đây là một cái bẫy.
Cái gì là tư bản! Cậu hiểu rõ. Mà Tô Nhan là chủ tịch thì chẳng bao giờ chịu thiệt về mình cả!
Cứ tưởng, trong bản hợp đồng sẽ có các điều khoản khó nhằn cho cậu. Tuy nhiên, cậu đọc đi đọc lại, đọc tái đọc hồi nhưng chẳng hề thấy điều khoản nào cả. Chỉ có cái là không được hủy hợp đồng giữa chừng là có chút rằng buộc với cậu. Tuy nhiên, nó cũng chẳng ảnh hưởng lớn tới cậu lắm.
Từ thời gian, mức lương cho đến công việc. Mọi thứ ghi trong này đều rõ ràng. Hơn nữa, cách sắp xếp này lại vô cùng hợp lý. Nó khiến cho cậu không thể thán phục tài tuyển dụng của Tô Nhan.
Mãi lúc sau, khi chắc chắn là bản hợp đồng này không có vấn đề. Cậu mới ký vô.
Tô Nhan nhìn Lâm Thần ký, miệng cô không tự chủ nở nụ cười quái dị.