Lâm Thần mải mê ngắm cảnh, dáng vẻ ung dung yêu đời, có lẽ, chính cậu cũng đang tự trấn an bản thân, dù sao thì sớm hay muộn thì chuyện cưới hỏi cũng sẽ đến. Kể cả Tiểu Ngọc cũng vậy, mình đã làm chuyện đó với em ấy, tất nhiên là cậu cũng sẽ chịu trách nhiệm.
Mặc dù biết là người bị hại, thậm chí cậu còn chẳng có cơ hội phản kháng, thế nhưng suy nghĩ của cậu luôn luôn nghĩ rằng mình là người có lỗi, là người “ăn h·iếp” hai em ấy.
Suy nghĩ vu vơ, bất chợt một cảm giác rét lạnh truyền tới, giống như có một ai đó nhìn chằm chằm vào cậu. Điều này khiến cho cậu cảnh giác, xoay mặt nhìn lại.
Tuy nhiên, khi cậu quay lại, ngoại trừ nhìn thấy Nguyệt Sương với Tiểu Ngọc đang cười đùa vui vẻ ra, cậu chẳng thấy điều gì quái lạ cả. Điều này khiến cho cậu hoài nghi, vẻ mặt trầm ngâm tự nói:
“ Chẳng lẽ... mình bị ảo giác chăng?”
Ban nãy, cậu chắc chắn là có một ai đó nhìn chằm chằm bản thân, cái cảm giác lạnh sống lưng này chắc chắn không sai, có một ai đó đang có một mưu đồ đen tối với cậu.
Cố gắng nhìn ngó xung quanh, cậu chẳng hề cảm nhận được một chút nguy hiểm nào. Sau khi biết chắc chắn là không hề có ai nhìn chằm chằm, cậu lúc này mới thả lỏng, ngoảnh người lại.
Tiểu Ngọc tất nhiên là đã hiểu ra mọi chuyện, dù sao cô cũng là người rất thông minh, lại chung sống với anh trai nhiều năm nên rất hiểu hành động ban nãy của anh ấy.
Nhìn Nguyệt Sương vẫn còn đang tươi cười với cô, ánh mắt cô bắt đầu trở nên gian xảo, đôi môi đỏ mọng hướng đến tai Nguyệt Sương, thì thào nói:
“ Chị muốn ăn mảnh một mình là không được đâu!??”
Vừa nói câu đó, Nguyệt Sương không tự chủ đỏ mặt, vẻ mặt bối rối khoa tay muốn giải thích:
“ Em...em nói cái gì vậy, chị...chị đâu có muốn ăn mảnh.”
Càng nói, Nguyệt Sương càng lộ ra nhiều sơ hở, điều này làm cho Tiểu Ngọc chắc chắn về suy đoán của mình.
Hừ, chị được lắm, nhăm nhe “ăn” anh ấy một mình, thật không thể tha thứ.
Tiểu Ngọc bắt đầu nổi tính khí tiểu quỷ, cô nở một nụ cười đầy nham hiểm, sau đó, cô ôm chặt Nguyệt Sương. Động tác đầy mưu mô khiến cho Nguyệt Sương không kip đề phòng, hai cô gái xinh đẹp cùng nhau ngã vào ghế dựa, tạo ra một khung cảnh vô cùng tình tứ.
Tay nắm tay, hai mặt xinh đẹp nhìn nhau, không khí cũng trở nên mờ ám lạ thường. Nguyệt Sương đầu óc quay cuồng, rơi vào thế bị động, khuôn mặt đỏ hoe không nói được câu gì.
Tiểu Ngọc tất nhiên là sẽ không buông tha, cô liếm môi vô cùng ma mị, sau đó dùng tay sờ chiếc đùi trắng nõn của Nguyệt Sương, miệng thì thầm bên tai:
“ Chị có biết, khi anh ấy ở cùng em một mình thì ảnh sẽ hành động như thế nào không?”
Động tác cố ý xàm sỡ của Tiểu Ngọc giống như kích thích mọi giác quan của Nguyệt Sương. Điều đáng buồn là cô không thể kêu ai cứu, bởi vì Lâm Thần đang ngồi ngay cạnh, cộng thêm việc Tiểu Ngọc đã biết được chuyện cô nhìn chằm chằm Lâm Thần ban nãy. Cô không muốn trong ngày quan trọng nhất, chính cô lại mất đi hình tượng đáng ra phải có như thế này.
Cô bịt miệng để không phát ra bất cứ âm thanh nào, tuy nhiên đó lại là một sai lầm. Bởi vì điều này chẳng khác nào đang tạo điều kiện cho Tiểu Ngọc thích làm gì thì làm.
Bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc từ từ luồn sâu hơn, Nguyệt Sương càng ngày càng đỏ mặt, bờ má ửng hồng như muốn bốc khói. Ánh mắt đảo loạn cắn răng chịu đựng... Có lẽ, trong thâm tâm cô nàng đang vô cùng hốt hoảng, người đang xàm sỡ cô lại là một em gái dễ thương như vậy.
Không để cho Nguyệt Sương kịp thở, Tiểu Ngọc dùng thân thể nhỏ nhắn đè chặt lấy thân thể của Nguyệt Sương, tay còn lại luồn lên áo của cô ấy, giọng nói đầy ma mị:
“ Anh ấy sẽ làm như thế này, như thế này nè...”
Nguyệt Sương mặc dù là cô gái mạnh mẽ, cứng rắn, không sợ bất cứ ai, là một cô gái đa tài. Thế nhưng thực ra cô chẳng có một chút kinh nghiệm gì về chuyện này cả, mà Tiểu Ngọc lại luôn luôn tìm hiểu chuyện đáng xấu hổ này, bởi vì cô muốn sau này có thể dùng nó lên người anh trai mình.
“ Thật là to nha, chị ăn thứ gì mà lại nuôi ra một vũ khí to lớn như vậy.” Tiểu Ngọc cười một cách đầy ma mị nói.
Đến khi này, Nguyệt Sương bắt đầu phát ra những tiếng kêu nhẹ, cũng may là do tiếng động cơ từ chiếc xe nên không ai phát hiện ra điều gì. Tiểu Ngọc sờ soạng hết mọi chỗ nhạy cảm, động tác điêu luyện khiến cho cô không thể nào cưỡng lại được.
Hơi thở trở nên gấp gáp, cô sắp không thể chịu nổi được nữa, đây thực sự là đứa trẻ ngây thơ đáng yêu lần đầu cô gặp sao? Thật không ngờ em ấy lại có thể làm ra được trò này.
Vừa bày trò với Nguyệt Sương, Tiểu Ngọc cũng không quên khoe chiến công lừng lẫy của bản thân:
“ Chị có biết, khi lấy lần đầu của chị xong, anh ấy đã làm như vậy với em đó. Toàn bộ cơ thể của em được bàn tay rắn chắc của anh ấy...”
Tiểu Ngọc bắt đầu buông những lời nói vô cùng mê hoặc, ít nhất là đối với Nguyệt Sương. Từng động tác, Tiểu Ngọc đều bồi thêm những từ ngữ ám chỉ hành động của Lâm Thần khiến cho Nguyệt Sương bắt đầu bị chìm đắm trong đó.
Cảnh tượng diễn ra chẳng khác gì trong mấy bộ bách hợp, Tiểu Ngọc nắm quyền chủ động toàn phần, còn Nguyệt Sương thì bị động, không dám nói bất cứ câu nào.
Chuyện đương nhiên sẽ chẳng có gì thú vị nếu như Tiểu Ngọc làm ra một hành động vô cùng điên rồ. Khi chiếc xe dừng lại, Nguyệt Sương khi này đã nhận không biết bao nhiêu “yêu thương” của Tiểu Ngọc, có lẽ, cả thân thể cô khi này đều có dấu vết của bàn tay Tiểu Ngọc, cảnh tượng vô cùng bổ mắt.
Cũng may là có chiếc khăn ngăn cách giữa hai chiếc ghế, vì vậy nên Lâm Thần cũng chẳng hề nhận ra được, cậu chỉ cho rằng Nguyệt Sương cùng với Tiểu Ngọc đang bận đeo trang sức, vậy nên cậu cũng không hề làm phiền, xuống cửa trước để giúp tài xế vác quà tặng và hành lý vào trong căn biệt thự.
Quay trở về với Nguyệt Sương, khi mà cô đã chỉnh lại trang phục, một cảm giác mát lạnh ở bụng khiến cho mặt cô xanh xao, cô hốt hoảng nhìn xung quanh, một đồ vật đang được Tiểu Ngọc cầm trên tay đã khiến cho cô giật mình, nhanh chóng muốn cướp lấy.
Thế nhưng, ngay khi cô vừa định đến, Tiểu Ngọc cười lạnh, đe dọa:
“ Chị đừng manh động, em không biết là anh ấy sẽ nghĩ chị như thế nào đâu?”
Đây chính là một lời đe dọa, Nguyệt Sương ngay lập tức dừng ngay hành động, ánh mắt trở nên vô cùng lo lắng, giống như rất sợ Lâm Thần sẽ phát hiện.
Cảm nhận được Nguyệt Sương đang hoảng sợ, Tiểu Ngọc đi đến, trên tay cầm một mảnh vải màu trắng tinh xảo, nhẹ nhàng nói:
“ Chiếc quần lót này, em sẽ tạm thời tịch thu. Chỉ cần chị...”
Tiểu Ngọc bắt đầu đưa ra điều kiện, Nguyệt Sương càng nghe càng thay đổi sắc mặt, ánh mắt cô bắt đầu nhìn Tiểu Ngọc dần trở nên kinh sợ, rụt rè nói:
“ Nhưng...đây là lễ ra mắt... em làm như vậy không được đâu. Vậy nên hãy trả cho chị đi!”
Thế nhưng, Tiểu Ngọc đâu có nghe, một tay mở cửa, dáng vẻ lon ton chạy ra ngoài, dáng vẻ thay đổi chóng mặt, biến thành một cô gái ngây thơ, nhìn xung quanh rồi nói với Lâm Thần:
“ Wow, chỗ này đẹp quá, em muốn sống ở nơi đây!”
P/S: Mấy hôm nay tác bận ôn thi, vậy nên có thể chương sẽ ra chậm một chút nhé!
0