Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 342: Ngoại truyện P11+12

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 342: Ngoại truyện P11+12


Không hiểu sao, Lâm Thần lại có cảm giác Lăng Thần rất đáng thương. Ánh mắt khao khát đó, nó giống như một chú chim nhỏ đang bị giam giữ trong chiếc lồng, chỉ có thể nhìn bên ngoài chứ không thể thoát ra được.

Độ khó tăng: Tuyết Ngọc cũng sẽ xuất hiện, ký chủ có thể hỏi Lâm Thần để biết thêm chi tiết.

“ Đáng sợ...đáng sợ... Nữ nhân thế giới này thật đáng sợ!!!”

Nghe được tên của nam sinh, Lăng Thần ngạc nhiên nhìn cậu ấy. Không thể ngờ, nam sinh nhan sắc tuyệt đỉnh như vậy lại chính là Lâm Thần. Phải chăng hệ thống này cũng rất biết chọn lựa nha.

Hai người nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt. Lâm Thần cũng rất nhanh đã hiểu được ý của Lăng Thần, vì vậy, cậu giả vờ lấy cớ dọn dẹp hiện trường để có thể dụ Linh Nhi đi chỗ khác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lăng Thần thả lỏng một hơi, rốt cuộc thì hệ thống chắc chỉ đang muốn trêu đùa cậu, ở thế giới này làm sao...

Chúc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ!!!”

“ Nếu tôi có thể rời đi như cậu nói thì tôi đã chẳng phải khổ sở đến mức này. Các cô gái đó chắc chắn sẽ truy lùng tôi, sẽ g·iết hại những người vô tội và quan trọng hơn, nếu tôi để b·ị b·ắt thì mọi chuyện sẽ rất chi là đáng sợ.”

Hai người sau khi tắm xong, thay một bộ đồ mới thì đã hẹn nhau tại một phòng trà riêng.

Không chờ cậu ổn định tinh thần, hệ thống lại giáng cho cậu một điều khủng kh·iếp:

Khi mà cả hai người đều hiểu nhau thì cho dù không nói gì nhiều, bọn họ cũng sẽ biết ý nói của người đối diện bên cạnh đang nghĩ như thế nào.

Lăng Thần cảm giác ánh mắt cay cay, cậu cố gắng ổn định tâm tình, vẻ mặt chờ mong vừa nhìn cửa sổ vừa nói:

Sau khi trao Lâm Thần tình yêu của mình, Linh Nhi mới thích thú đứng dậy, từ từ liếm nhẹ môi của mình, dáng vẻ xinh đẹp khiến bao chàng trai mê say, hai chân nhẹ nhàng cùng với thư ký đi về phía trước.

“ Tôi muốn được tự do...”

Bên cửa sổ, gió thổi nhẹ nhàng, bóng mây từ từ trôi, thế nhưng dòng người vẫn nhộn nhịp như thường ngày. Có lẽ, bọn họ không biết được bản thân đang bán mình cho tư bản đến nhường nào.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai cùng cười một cách chua chát, sự đồng cảm từ ánh mắt khiến cho hai người chẳng cần nói câu nào cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.

“ Nếu như tôi có một điều ước, cậu nghĩ tôi sẽ ước gì?”

Con trai thường suy nghĩ rất đơn giản, dù cho hai người chẳng hề quen biết, thế nhưng chỉ cần hành động nhỏ như vậy là đã có thể kết làm bạn bè. Lâm Thần tất nhiên cũng không ngần ngại, vẻ mặt bình tĩnh cầm lầy tay của Lăng Thần, sau đó đứng dậy.

“ Vì ký chủ đã sử dụng quyền trợ giúp lần trước, vì vậy độ khó nhiệm vụ đã được tăng lên.

“ Cậu cứ nói đi, biết tôi sẽ trả lời!!!”

Chương 342: Ngoại truyện P11+12 (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Vậy thì anh nói gì em cũng đều nghe hết!!! Anh Lâm Thần yêu dấu!!!” Linh Nhi khi này lại chẳng hề để ý tới Lăng Thần, thậm chí ánh mắt cô còn không thèm liếc nhìn một cái, cả thân thể dựa vào người Lâm Thần, nhắm mắt cảm nhận mùi hương quen thuộc.

Có lẽ, trên cả thế giới này chỉ có Lâm Thần là sẵn sàng giúp người khác ngay từ lần gặp đầu tiên, tuy nhiên, chính Lâm Thần cũng không nghĩ rằng, người mà cậu giúp lại chẳng hề khó khăn về mặt tài chính như cậu nghĩ.

Nghe được câu trả lời dứt khoát của Lâm Thần, cậu run sợ hít sâu một hơi, bình tĩnh hỏi:

“ Có lẽ, điều tôi muốn hiện tại chính là có một căn nhà nhỏ, ở cạnh chăm sóc người thân, sáng ngắm bình minh, tối ngắm hoàng hôn, vui vẻ sống qua ngày mà thôi! “

“ Mặc dù chúng ta chỉ mới gặp mặt, thế nhưng tôi cảm thấy cậu là người tốt. Vậy nên nếu có khó khăn gì thì cậu có thể tìm được tôi, tôi có lẽ sẽ giúp được cậu đó!!!”

“ Lâm...Lâm Thần... Tôi...tôi hỏi cậu một điều được không?”

Mặc dù cảm thấy Lăng Thần khá kỳ lạ, tuy nhiên cậu vẫn không ngần ngại gật đầu:

Vì mị lực bị áp chế, cộng thêm sự đáng sợ từ danh tiếng của Lâm Thần mà không có bất cứ nữ sinh nào dám hành động lỗ mãng như ban nãy. Tất cả đều ngoan ngoãn, mong chờ một trong hai người sẽ giúp đỡ mình.

Tách trà đến trước mặt, Lăng Thần hành lễ cảm ơn. Tuy nhiên, thay vì ngồi uống nhâm nhi như mọi người, cậu ấy tỏ ra hoài niệm, tay cầm tách trà nóng vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa nói:

Đây chính là điểm mấu chốt, ánh mắt cậu khi này dõi theo từng cử chỉ của Lâm Thần, cầu mong một điều kỳ diệu.

Cũng may là các bạn đó chỉ là hơi choáng váng, vậy nên rất nhanh, tình hình cũng đã được kiểm soát, các bạn b·ị t·hương thì Lâm Thần sẽ tự tay băng bó cùng với sát trùng, động tác vô cùng ân cần khiến cho bất kỳ nữ sinh nào được cậu ấy giúp cũng cảm thấy may mắn, tự hỏi sao mình lại không b·ị t·hương nặng hơn.

Nghe tới câu hỏi này, Lâm Thần khá bất ngờ nhìn Lăng Thần. Tuy nhiên, cậu vẫn từ tốn đáp:

Tiền bạc... Haha... cậu thật sự thiếu tiền hay sao? Đúng thật là cậu từng có một khoảng thời gian túng thiếu, kiếm tiền để có thể gây dựng công ty. Tuy nhiên không vì thế mà cậu lại bất lực đến nỗi phải than thở như bây giờ.

“ Tôi nghĩ cậu sẽ muốn được giàu có, thích làm gì thì làm phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Tôi không thiếu tiền, cậu đừng hiểu lầm!!!”

Vẻ mặt Lăng Thần chỉ còn lại sự sợ hãi, ánh mắt lo lắng không dám nhìn đi đâu, giọng nói lắp bắp:

Không hiểu sao, khi nhìn nam sinh giúp mình kia, cậu lại có cảm giác thân quen lạ thường. Một cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như cậu có thể hiểu được suy nghĩ của cậu nam sinh đó vậy.

Lâm Thần cũng không ngần ngại, nhìn ra ngoài cửa sổ, ân cần nói:

Nói xong, không chờ bên máy trả lời, Lâm Thần nhanh chóng tắt máy, sau đó cậu nhanh chóng chạy vào trong lớp, lấy dụng cụ y tế cùng với bao tay, từ từ giúp các nữ sinh đang nằm ở dưới sân trường.

Vậy nên, để giải oan cho mình, cậu cười nhẹ, lắc đầu nói với Lâm Thần:

Đến khi này, Lăng Thần mới nhẹ nhàng tới gần, giơ một tay ra hiệu muốn đỡ Lâm Thần.

Nói xong, cậu lại quay lại ngắm khung cảnh, uống một ngụm trà, vẻ mặt đầy ao ước nói:

Nếu Lăng Thần có thể đọc được suy nghĩ của Lâm Thần, chắc chắn cậu sẽ cười một cách chua chát, sau đó nói:

Tất nhiên, Lăng Thần cũng không ngồi im, dù sao lỗi này cũng là do cậu mà ra. Vậy nên, cậu cùng với Lâm Thần cùng nhau giúp đỡ các nữ sinh.

(P/S: Vì vấn đề xưng hô tại trái đất và tu chân giới khác nhau. Vậy nên tác sẽ lấy xưng hô tại trái đất để đồng bộ câu truyện.) (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Thần nghe thấy cái tên đó, cậu nhíu mày tự nói:

“ Tự do...” Lâm Thần dường như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.

Nhiệm vụ mới: Trong ba ngày, ký chủ cùng với Lâm Thần phải cùng nhau tập hợp tại sân trường.

Hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, trong khi bọn họ đang mong chờ một trong hai người đến chăm sóc thì xe cứu thương đã đến. Rất nhiều nhân viên y tế ăn mặc chỉnh tề xách trên tay dụng cụ nhanh chóng chạy xuống ứng cứu. Vô số ánh mắt thất vọng, thậm chí là khó chịu khi mà mình vẫn chưa đến lượt. Thế nhưng bọn họ hiện tại đâu có thể làm gì được, ánh mắt mong ngóng nhìn hai người rời xa.

Sống ở trái đất một thời gian, cộng thêm việc cậu cũng từng là chủ tịch một công ty nên khi nhìn ánh mắt Lâm Thần, cậu đã nhận ra ngay sự hiểu lầm về cậu.

Rất nhiều câu hỏi được Lâm Thần tự đặt ra nhưng lại chẳng hề có câu trả lời. Có lẽ, cậu cũng không thể tin được bản thân cậu cũng đang “vướng” phải chính vấn đề của Lăng Thần, chỉ khác là mức độ của cậu nhẹ nhàng hơn đôi chút mà thôi.

“ Tên này nghe sao lạ vậy ta!!!”

Hơn nữa, nhan sắc của cậu ấy cũng không phải dạng vừa, thậm chí là có chút hư ảo rất kỳ lạ. Chỉ cần nhìn là cậu đã sinh ra hảo cảm, có lẽ cậu ta cũng là một diễn viên hay ngôi sao nổi tiếng chăng? Nếu là ngôi sao nổi tiếng thì sao cậu ấy lại buồn bã đến mức này, chẳng lẽ do áp lực hay sao? Nếu áp lực thì có thể rời đi cơ mà!!!

Tuy nhiên, trái ngược với những suy nghĩ của cậu, Lăng Thần chỉ lắc đầu rồi nói:

Không kịp trở tay, Lâm Thần bị Linh Nhi đè ra giữa sân y hệt cách mà Lăng Thần vừa bị. Lăng Thần thậm chí còn không dám nhìn, xoay người đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm:

“ Không danh lợi tiền bạc, không lo nghĩ bộn bề, quả thật rất mệt mỏi!!!”

“ Cũng rất rất lâu rồi, tôi mới cảm nhận được sự yên bình này!!!”

Vỗ vỗ bụi trên người mình cùng với lau qua “chiến tích” của Linh Nhi để lại, Lâm Thần khi này mới lấy chiếc điện thoại, gọi tới một số gì đó:

Lâm Thần nhìn thấy Lăng Thần vẻ mặt đầy tâm sự, cậu cũng không nói gì cả, từ từ ngồi xuống, nhắm mắt thưởng thức ly trà.

“ À, tôi nhớ ra rồi, Tuyết Ngọc chính là vị tiểu thư nổi danh độc ác phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai kiếp người, cậu chưa bao giờ được sống một phút giây yên ổn. Từ khi bị Tuyết Ngọc giam cầm, có lẽ số lần cậu được ngắm mặt trời chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đáng sợ hơn, đôi khi cậu còn không nhận biết được mùi gì khác ngoài mùi thơm từ cô ấy. Kể cả cho khi lúc cậu thành tiên, tu vi cao cường thì cũng bị giam cầm bởi chính đệ tử của mình, hơn nữa, kể cả nữ đế Nguyệt Thanh mà cậu chưa dám nghĩ tới lại điên cuồng đến mức này.

...

“ Vậy...vậy cậu có biết... Tuyết Ngọc không?”

Mặc dù rất không cam lòng khi để Lâm Thần rời đi, thế nhưng vì cô đã hữa, cộng thêm việc anh ấy rất ngoan ngoãn nên cô cũng không hề bận tâm, từ từ đi chỉnh đốn lại các lãnh đạo cấp cao của trường. Thế nhưng, trước khi đi, cô không quên trao cho Lâm Thần một nụ hôn nồng thắm nhằm thể hiện rõ sự ch·ung t·hủy của mình dành cho tất cả mọi người.

Còn cô nàng tên Linh Nhi kia thì thật sự rất đáng sợ, cô ấy rất giống Tuyết Ngọc, chỉ khác là cô nàng Linh Nhi nhìn có vẻ nhỏ con hơn một chút mà thôi. Thế nhưng xét về khí chất cùng với hành động hiện tại thì chẳng khác một chút nào cô nàng Tuyết Ngọc đó cả.

“ Các người mau chuẩn bị xe cứu thương và dụng cụ, tập hợp tại sân trường số 3.”

Chiếc ly trên tay rơi xuống đất, nước trà văng tung tóe khiến Lâm Thần giật nảy mình. Như một thói quen, cậu nhanh chóng dọn dẹp thay cho Lăng Thần, vừa dọn, cậu vừa hỏi:

“ Có chuyện gì vậy?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 342: Ngoại truyện P11+12