Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 346: Ngoại truyện P19+20

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 346: Ngoại truyện P19+20


Vừa nói câu đó, một cánh tay đã khoác lên vai của cậu, vẻ mặt Lâm Thần đầy sảng khoái nói:

Nhìn mình qua gương với vô số dấu hôn trên cổ và mặt, cậu chỉ thở dài, nhìn Lăng Thần rồi nói với giọng đầy bất lực:

Thấy Lâm Thần đã tỉnh, cậu cũng không ngần ngại hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có gì tuyệt hơn khi được gột dội hết bụi bẩn trên người. Lăng Thần không nhanh không chậm khoác cho mình một bộ đồ đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người chửi là một cô gái trông cũng khá xinh đẹp. Mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng nhờ chăm sóc da dẻ tốt nên trông cô ấy cũng không đến nỗi nào. Trên người cô ấy mặc dạ phục, tay đeo đồng hồ, cổ có dây chuyền kim cương lấp lánh. Nhìn qua là biết đây chính là phú bà.

Cứ tưởng là hai tên nam nhân đó sẽ bị bà chủ đuổi ra ngoài, ấy thế nhưng không, ngay khi bà chủ dừng lại tiếng nói, một hành động làm cho bọn họ phải trợn mắt há hốc mồm.

“ Cô ấy tốt thì tốt thật, chỉ tiếc là suy nghĩ của cô ấy khá kỳ lạ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“ Để cậu phải chê cười rồi! Rất xin lỗi vì đã khiến cậu lâm vào tình cảnh này!!!”

Nhìn đồng hồ cũng đã quá trưa, cậu cũng không ngần ngại hỏi Lăng Thần:

“ Cậu có một cô bạn gái rất tốt nha!!!” Cậu nhẹ nhàng buông lời trêu đùa.

Cảnh tượng quỷ dị bất ngờ làm cho toàn bộ mọi người đều chú ý. Năm người đàn ông to béo đi đằng sau đều không khỏi nhíu mày. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

“ Cậu cảm thấy cơ thể như thế nào?”

Mà ngay ngày hôm nay, hắn là kẻ dẫn đám bạn đi vào khách sạn sang trọng này, ấy thế mà phòng hắn đặt trước bị cướp trắng trợn, bây giờ thì đến cả bà chủ cũng muốn đuổi hắn, tất nhiên điều này làm hắn vô cùng tức giận.

Thấy Lâm Thần còn lo lắng cho cậu, Lăng Thần trong lòng có chút buồn cười. Đúng là người anh em chí cốt, bị nữ nhân hành hạ đến mức độ này thế mà vẫn lo cho cậu.

“ Được... từ hôm nay... cậu sẽ là anh em của tôi!!!”

“ Bà chủ, chúng tôi đã đặt căn phòng này, bà không thể để hai tên oắt con đó...” Hoàng Đông tỏ vẻ tức giận, vẻ mặt không vui nói.

Nói xong, không hiểu sao đôi bàn tay của cậu run rẩy kịch liệt, có vẻ như chính nó cũng sợ những gì Tuyết Ngọc làm.

“ Chuyện này là như thế nào?” Một kẻ đầu trọc, vẻ mặt già nua cùng chiếc bụng bự làm nên hàng hiệu đứng ra chất vấn với giọng điệu khó chịu.

Vừa nói xong, Lâm Thần chợt nhớ ra điều gì đó, cậu xoay người lại hỏi Lăng Thần: (đọc tại Qidian-VP.com)

Lăng Thần gật đầu, vẻ mặt đầy tâm sự, thở dài nói:

Hai người nhìn nhau rồi cười một cách đầy chua chát. Mặc dù là người của hai thế giới nhưng điều này cũng chẳng thể ngăn cản được sự đồng cảm.

Lời nói lạnh lùng nhẹ nhàng đến từ miệng bà chủ như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu năm người bọn họ. Ban nãy, bà chủ còn dõng dạc đảm bảo với bọn họ là sẽ đòi lại công đạo cơ mà, thậm chí còn tức giận đập vỡ ly thủy tinh.

“ Cái gì mà tiền nong. Cậu cứu tôi chẳng lẽ tôi lại tiếc vài đồng đó hả. Đi, hôm nay chúng ta không say không về...”

Thời gian thấm thoát trôi, khi cậu kể xong thì cũng đã đến trưa. Dù vậy, sau khi cậu kể xong, Lâm Thần cũng không thể tin được mà ngạc nhiên nói:

Lăng Thần nghe vậy, cậu cũng chẳng muốn giấu giếm làm gì, cậu từ từ ngồi xuống giường bên, kể hết toàn bộ những thứ nên kể.

Lâm Thần mặc dù khá mệt mỏi nhưng cậu cũng chẳng hề có chút hoảng sợ nào. Từ tất cả những gì xung quanh, có vẻ như cậu ấy cũng đã đoán được sơ sơ mọi chuyện.

Hắn là Hoàng Đông, một đại gia ăn chơi trác táng nổi tiếng ở cái vùng này. Có thể nói, hắn không tiếc tay chi tiền vào những món xa xỉ để đánh bóng bản thân. Do đó, lòng tự tôn của hắn rất là cao. Thậm chí, chỉ cần một kẻ khác nhìn hắn với ánh mắt lạ kỳ, hắn cũng sẽ giận người đó, chỉ vì hắn cảm thấy bản thân bị xúc phạm.

“ Cô làm ăn kiểu gì vậy? Căn phòng vip này đâu có thể cho ai vào...” Một giọng nói nữ vô cùng tức giận vang lên.

Đằng sau có năm người đang tỏ rõ vẻ khó chịu, dường như căn phòng của bọn họ là dành cho năm người đó.

“ Cũng muộn rồi, để tôi gọi đồ ăn đến.”

“ Tôi không mang theo tiền mặt, cậu cứ đi ăn trước đi. Tôi cũng không đói!!!”

“ Haha... được...” Lâm Thần sảng khoái đáp.

Nghe thấy câu nói đầy sến súa cùng với nụ cười cố ra vẻ yêu kiểu của bà chủ, cả hai người đều không tự chủ nhíu mày. Tự dưng mở cửa phòng của bọn họ thì thôi đi, đây cô gái này lại còn xưng hai người giống như là tình nhân của bà ta vậy.

“ Đúng vậy, cô ấy chính là bạn gái của tôi. Nói là bạn gái chứ thật ra, cô ấy sớm đã coi tôi là đồ vật của riêng mình, nếu không phải tôi may mắn thì chẳng biết bao giờ tôi mới nhìn thấy ánh sáng. Vậy nên nếu như cậu gặp cô ấy thì tốt nhất hãy tránh xa.”

Không cần nói hết nhưng cậu cũng hiểu hết câu nói của Lâm Thần. Vậy nên cậu cũng nói một cách đầy bất lực:

Thế nhưng, ngay khi “phú bà” nhìn thấy hai người khoác vai nhau, mắt bà ta như ngơ ra, toàn bộ câu nói ban nãy đều tan biến...

Hoàng Đông nghe thấy lời nói đầy ngọt ngào đó, vẻ mặt hắn không tự chủ đỏ lên. Thật sự hai tên nhãi con đó ngoài cái vẻ mặt đẹp ra thì có cái gì mà khiến cho cô ta phải say lòng như vậy.

“ Hai cục cưng của chị cứ ở đây nhé! Có chị bảo kê, để xem ai dám động vào hai em!!!”

Vừa nói đến đây, nụ cười của cậu chợt cứng ngắc. Cảm giác giống như câu nói vừa nãy đang ám chỉ luôn cả cậu. Không những thế, cậu còn “thảm hơn” người anh em này rất nhiều. Từ trái đất cho đến tu tiên giới... từ lúc cậu là phàm nhân cho đến khi thành thần, cậu có bao giờ thoát khỏi sự đeo bám của các cô nàng đó?

“ Xin lỗi các vị, căn phòng này chúng tôi đã có người thuê rồi ạ.”

“ Chẳng lẽ...chẳng lẽ... cô gái Tuyết Ngọc đó...”

Dù vậy, hắn vẫn nhất quyết đòi lại công đạo cho bản thân, hắn cũng là con người, cũng có lòng tự trọng, không thể tự dưng bị người khác muốn giữ là giữ, muốn đuổi là đuổi như vậy được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Con người thì luôn đố kỵ nhau, nhất là khi bản thân mình cảm thấy áp đảo người khác như Hoàng Đông. Khi hắn nhìn thấy bà chủ lần đầu, trong lòng hắn đang luôn thầm nghĩ sẽ tìm mọi cách khiến cho cô ta ngoan ngoãn lên giường với hắn, ấy thế mà ngay trước mặt hắn, cô ta lại ra vẻ yêu kiều, trái ngược với cái khuôn mặt lạnh lùng khi đón tiếp bọn hắn. Là một kẻ ngang ngược không coi ai ra gì, nhìn thấy cảnh này thì ai mà chịu được chứ.

“ À mà khoan, tại sao cậu lại có thể giúp tôi trốn thoát khỏi ngôi trường đó. Phải biết camera cùng với vô số bảo vệ tại trường vô cùng dày đặc, chẳng lẽ cậu là thần tiên hay sao?”

Nếu là người bình thường thì hắn đã sớm làm loạn, đáng tiếc là bà chủ này hắn không chọc nổi. Bà ta nhìn như vậy thôi thế nhưng lại là kẻ máu mặt trong giới kinh doanh, động vào bà ta thì thật không khôn ngoan.

Lăng Thần sau khi tắm một cách sảng khoái, cậu từ từ bước ra phòng với vẻ mặt đầy thoải mái.

Đó là một nhóm gồm tầm bảy người. Trong đó, nếu Lăng Thần nhìn thì sẽ thấy cô lễ tân ban nãy. Tuy nhiên, lúc này, cô ấy đang ủ rũ nghe một cô gái khác ra sức chửi.

Lâm Thần bắt đầu hiểu ra mọi chuyện, cảm giác bản thân với cậu ấy có vô cùng nhiều điểm chung khiến cho cậu bất ngờ. Không ngờ, cậu ấy lại bị một cô gái khác giam giữ giống như cậu.

Bọn họ đều là những đại gia có số có má trong xã hội, lý do bọn họ ở đây chính là đang muốn tận hưởng ngày nghỉ tuyệt vời này.

Lăng Thần nghe vậy, cậu sờ sờ túi mình, sau đó xấu hổ lắc đầu nói một cách đầy tội lỗi:

Thế nhưng, ngay khi hai người vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, một tiếng lạch cạch vang lên. Cánh cửa đã bật ra trước khi hai người đến.

Lâm Thần nghe thấy tin tức trên, cộng thêm toàn bộ những gì Lăng Thần nói, cậu hít một hơi khí lạnh, chỉ chiếc ti vi đó, hỏi:

“ Vậy là... cậu không thuộc thế giới này?”

Đến bây giờ, cậu mới hiểu câu nói : “ Tôi chỉ muốn được tự do” từ miệng cậu ấy. Đối với Lăng Thần, có lẽ việc được nhìn thấy bầu trời hay có thể tự do như vậy cũng là một điều xa xỉ chăng?

Cứ tưởng là chỉ có bọn họ mới được quyền thuê căn phòng này, ai dè ngay khi họ đến thì lễ tân báo căn phòng đã có hai người thuê. Nó như một cú tát giáng thẳng vào lòng tự trọng của bọn họ. Bọn họ là ai? Căn phòng này bọn họ đã đặt trước một tuần, tại sao lại có người ngang nhiên chiếm lấy căn phòng này.

Tự ý cho thuê thì cũng thôi đi, đây nữ lễ tân giống như muốn bảo vệ kịch liệt cho hai kẻ đó vậy. Thậm chí, cô ta còn sẵn sàng chấp nhận mất việc, dùng toàn bộ số lương để trả toàn bộ chi phí cho căn phòng đó. Điều này càng làm cho bọn họ coi thường hai tên nam nhân đó hơn.

“ Hoàng Đông, anh đừng tưởng là anh muốn nói gì thì nói. Nếu anh còn dám nói câu gì không hay trước mặt tôi thì tôi thề sẽ sống mái với anh.”

Đó cũng là lý do tại sao xảy ra sự việc trên, cô gái trung niên ăn mặc sang trọng kia chính là bà chủ của khách sạn này. Và tất nhiên, bọn họ càng tức giận hơn khi biết chính lễ tân là kẻ dám tự ý cho người khác thuê.

Chương 346: Ngoại truyện P19+20

Ấy thế, hắn chưa kịp nói xong, bà chủ - Người mà Hoàng Đông cho rằng là người sẽ bảo vệ hắn lại nổi giận hơn cả hắn. Vẻ mặt bà ta trở nên đỏ ửng vì tức giận, ánh mắt nhìn Hoàng Đông giống như một kẻ dơ bẩn, gằn giọng nói:

“ Đúng vậy, có vẻ như nhờ cơ duyên của hệ thống, tôi mới có thể gặp cậu. Thật trớ trêu phải không, chính tôi cũng không thể ngờ một người như cậu lại tồn tại đó.”

Lâm Thần tất nhiên cũng không thể biết được suy nghĩ của cậu, vậy nên, khi nghe thấy câu nói đó, Lâm Thần cũng chỉ lắc đầu cười:

Bị lời nói kích động của Lâm Thần tác động, hơn nữa, cảm giác thân thiết như người thân khiến cho cậu cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu đồng ý:

Trước lời chất vấn của Hoàng Đông, bà chủ vẫn bình tĩnh xoay người lại, làm một ánh mắt vô cùng ngọt ngào dành cho Lăng Thần với Lâm Thần, ánh mắt đó làm cho hai người thân là nam tử nhưng cũng không khỏi nổi da gà, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn bà.

Nói xong, cậu tiện tay bật chiếc ti vi lên, một tin tức thông báo khiến cho Lâm Thần chú ý:

“ Bản tin thời sự: Hôm nay, vô số người chen chúc đi đến tòa biệt thự X để có thể chào đón vị tiểu thư Tuyết Ngọc vô cùng danh tiếng. Theo một số nguồn tin chúng tôi thu thập được, dường như chuyến đi của vị tiểu thư là để tìm một người. Điều này đã khơi gợi sự tò mò của tất cả mọi người. Rốt cuộc, người nào đã làm cho vị tiểu thư ấy nhớ nhung tới mức này?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 346: Ngoại truyện P19+20