Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 349: Ngoại truyện P24+25
Cơn đau ập tới, hắn chỉ biết đau đớn rồi lăn người khóc lóc. Thân thể hắn đã yếu ớt, con dao đâm vào chẳng khác nào đang thách thức sự chịu đựng của hắn. Hắn chỉ biết khóc lóc, quằn quại lăn lộn trên bờ cỏ dính máu.
Nói xong, bà chủ còn tiện tay lấy trong túi ra vài chiếc chìa khóa xe. Có vẻ, bà ta cũng rất biết đánh bóng tên tuổi bản thân.
Ngay khi mọi người tản đi, Tuyết Ngọc đã không ngần ngại thưởng cho hai cô hộ vệ hai cái bạt tai.
Lý do cho việc này cũng rất đơn giản: Cô chủ không muốn mình “dơ bẩn” nhất là khi gặp cậu chủ. Nghe thì có vẻ vô lý nhưng đối với một vị tiểu thư cao quý, danh tiếng là chuyện rất quan trọng.
Trong nhà, chỉ cần một người giúp việc có việc làm khiến cô có chút khó chịu như tạo ra tiếng động nhỏ hay làm đổ vỡ thứ gì đó, cô sẵn sàng đuổi việc. Hay là trong lúc đi hái hoa, cô lỡ tay chạm vào gai của chúng và chảy máu thì Tuyết Ngọc sẵn sàng chặt bỏ toàn bộ vườn hoa đó mà không hề có chút thương tiếc.
Các cô đều biết, cái bạt tai này là hình phạt “nhẹ nhàng” nhất dành cho hai cô. Thậm chí, trong lòng hai cô còn đang chuẩn bị tinh thần đón những đợt hình phạt nặng nề hơn.
Hơn nữa, từ lời nói cho đến hành động, bà lại càng ưng hai người này hơn. Không giống như những tên trai bao khác suốt ngày tỏ vẻ cao ngạo, bà cảm giác như hai người trước mặt vô cùng trong sáng, ngây thơ, là tiên nhân không dính bụi trần.
Với Lăng Thần, tình yêu của cô ấy còn mãnh liệt hơn thế rất nhiều. Cô luôn luôn giữ bản thân mình trong sạch, không để bất kỳ ai ngoài Lăng Thần chạm vào người cô như là một minh chứng cho tình yêu nồng nàn của cô ấy.
“ Đi thôi, hôn phu của tôi còn đang chờ!”
Là một kẻ biết một chút tin tức, không khó hắn nhận ra hai cô gái đó chính là vệ sĩ chuyên biệt của Tiểu Thư Tuyết Ngọc.
Suy nghĩ như vậy thế nhưng đợi nửa ngày mà chẳng hề có hình phạt nào được đưa ra. Chỉ thấy Tuyết Ngọc xoay người, lạnh giọng nói:
Nó có thể đúng trong trường hợp khác, tuy nhiên, hắn không biết được, cô gái đứng trước mặt của hắn đáng sợ đến nhường nào.
“ Kính chào Tiểu thư, chúng tôi rất xin lỗi vì sự chậm trễ này. Kính mong tiểu thư có thể tha thứ!”
Nếu có thể được ôm chặt bờ ngực đó... bà suy nghĩ, không tự chủ nuốt nước bọt. Thật sự nó quá ư là kích thích. Không được! Bà nhất định phải tìm mọi cách tóm gọn hai con cá vàng này.
Sự nổi tiếng của Tuyết Ngọc thì một kẻ như hắn đương nhiên biết rõ. Một gia tộc điên rồ, dùng tiền như nước. Chỉ mới vài tháng, chi nhánh của công ty cô ấy đã phủ sóng khắp đất nước, trở thành một kẻ chen chân vào tứ đại gia tộc giàu có bậc nhất của cả nước.
Hắn giống như không thể tin được mà nhìn ánh mắt vô hôn của Tuyết Ngọc. Tại sao, tại sao một cô gái như vậy lại ra tay tàn độc đến mức này. Cô ta chẳng lẽ không sợ đi tù sao? Thật sự, cô ta là một kẻ điên! Một kẻ điên chính hiệu!
Hai bên má đỏ ửng, hai cô hộ vệ cũng không dám nói một câu nào, thậm chí vẻ mặt còn đầy hối lỗi quỳ xuống trước mặt Tuyết Ngọc, kính cẩn nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuyết Ngọc tuyệt đẹp vô song, ai cũng biết, tuy nhiên đừng để vẻ bề ngoài của cô ấy đánh lừa. Một bông hoa hồng thì luôn có gai, tất nhiên, đối với cô ấy thì chiếc gai đó là một chiếc gai tẩm độc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nụ cười đầy ác độc cùng sự kiêu hãnh. Lời của hắn chắc nịch, giống như chính hắn là công lý, có thể phán xét mọi thứ.
“ Mày đã thấy gì chưa? Cảnh sát đã tới, mày sẽ bị bắt, sẽ bị tống tù hahaha...”
Một người đáng sợ, quyền lực cao quý như vậy mà lại ngồi một mình bơ vơ giữa công viên. Đây thật sự là có chuyện gì? Chẳng lẽ ông trời muốn chơi ta?
Trong lòng bà ấy cười thầm, chưa bao giờ, bà có thể nhìn thấy người có nhan sắc tuyệt đỉnh như vậy. Điều đáng sợ là vẻ mặt hai cậu trai này là vẻ mặt tự nhiên, không dao kéo cũng chẳng có son phấn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn sững sờ, bàng hoàng trước câu nói của viên cảnh sát. Miệng hắn lắp bắp không tin được hỏi lại:
Nếu như trong lòng hắn tuyệt vọng một thì trong lòng Tuyết Ngọc phải tức giận gấp mấy lần như thế. Bàn tay cô ấy nắm chặt, run rẩy như muốn kìm nén cơn giận của mình.
Cũng may là tên dơ bẩn kia không chạm bàn tay thối tha vào thân thể cô chủ, nếu không thì đúng là các cô đã phạm phải sai lầm c·h·ế·t người. Cô chủ là một người ám ảnh về sự trong sạch, ngoại trừ cậu chủ, cô chủ không bao giờ cho ai khác chạm. Đó cũng là một quy luật mà cô chủ luôn luôn căn dặn mỗi khi đi ra ngoài.
“ Xin lỗi thưa tiểu thư! Xin ngài hãy trách phạt chúng tôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn vừa nói xong, một viên cảnh sát đã đến, vẻ mặt nghiêm trọng rồi còng lấy tay hắn trong sự ngỡ ngàng của hắn và toàn bộ đám bạn.
Không để cho tên tóc vàng lảm nhảm trước mặt cô chủ, hai tên hộ vệ nhanh chóng đánh ngất tên tóc vàng, sau đó nhờ viên cảnh sát dẫn đi.
Đúng như hắn dự đoán, rất nhanh, vô số xe cảnh sát cùng với xe cứu thương đã được đưa đón. Hắn mặc dù rất đau, tuy nhiên vẫn không thể ngăn nổi nụ cười trên môi, vẻ mặt hống hách gào lên:
Mặc dù bên ngoài rất đông người hiếu kỳ, tuy nhiên vì có cảnh sát, rất nhanh mọi người đã di tản.
Đôi mắt long lanh như con mãnh thú nhìn vào tên tóc vàng, khuôn mặt hơi đỏ, hơi thở gấp gáp cùng với đôi môi đỏ mọng ngậm chặt như núi lửa sắp phun trào.
Vậy nên, khi tên tóc vàng xoay người muốn bắt lấy cô thì chính là đã chọn cái c·h·ế·t. Cánh tay của hắn chưa kịp chạm tới, một con dao sắc bén đã ngay lập tức xuyển thẳng qua bàn tay, máu tươi phun ra làm cho toàn bộ mọi người xung quanh đều hoảng sợ.
Hắn sốc tới nỗi điên loạn, cười một cách ngờ nghệch chỉ tay vào cô gái bí ẩn đó:
Không nói đến việc dáng vẻ của bà chủ không đúng đắn, luôn luôn muốn động chạm thân thể của hai người thì điều quan trọng là cả hai đều sợ sẽ liên lụy bà ấy. Lâm Thần thì sợ Linh Nhi sẽ ghen, điên cuồng trả thù. Còn Lăng Thần thì sợ Tuyết Ngọc sẽ tiện tay g·i·ế·t c·h·ế·t bà ấy.
Hai hộ vệ của cô ấy đều đổ mồ hôi lạnh, cảm giác áp bức khiến cho cả hai không thở được.
Bốp! Bốp!
“ Anh đã bị bắt vì tội cố ý mưu sát “yếu nhân”. Mọi lời nói của anh sẽ là bằng chứng chống lại anh ở trước tòa. Vui lòng anh hiểu cho.”
"Cô...cô ta là yếu nhân??? Chú có nhầm lẫn gì không??? Cô ta đi lẻ loi một mình thì làm sao có thể???"
Thấy Tuyết Ngọc còn lạnh lùng đứng đó, hắn gào thét một cách vô cùng tức giận:
“ Thật sự...thật sự cô ta là Tuyết Ngọc!”
Sự đáng sợ rất nhanh đã khiến hắn phải trợn mắt. Cảnh sát đi đến, dàn thành hàng ngang, vẻ mặt cung kính đứng trước mặt cô gái đó, hô:
*Giải thích: Yếu nhân là thuật ngữ dùng để chỉ những cá nhân có tầm quan trọng và sức ảnh hưởng lớn trong các lĩnh vực như kinh tế, chính trị, văn hóa, xã hội...có thể được quốc gia bảo vệ nghiêm ngặt.*
Chương 349: Ngoại truyện P24+25
Không thể dụ được hai vị nam thần này, bà chủ trong lòng có chút gấp gáp. Là một người làm ăn lâu năm, bà nhìn ra hai chàng trai này sẽ không ở lâu. Vậy nên bà cũng không nản chí, chơi bài dụ hoặc:
Hắn trong đầu thống hận cô gái trước mặt. Chưa bao giờ, hắn phải chịu đau đớn đến mức này. Hắn nhất định phải khiến cho ả ta trả giá, hắn phải lột sạch ả ta, dùng dao xẻ từng miếng thịt của ả thì mới khiến hắn trút được cơn giận này.
“ Cmm con bitch*... Mày nhất định sẽ phải vào tù, Phục gia nhà tao sẽ khiến cho mày sống cũng không được c·h·ế·t cũng chẳng xong.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu không phải do kẹt người qua lại, hai cô đã sớm muộn chạy đến đây. Thật sự trong lòng của hai người đang tự trách móc bản thân, tại sao lại đi xa cô chủ đến như vậy.
Các cô nói với một tư thế vô cùng điệu thấp, cho dù bản thân vừa bị Tuyết Ngọc tát đỏ cả mặt.
Chỉ có Lăng Thần mới biết tính cách thật sự của Tuyết Ngọc. Biến thái, độc ác, tà đạo và luôn luôn suy nghĩ nghiêm trọng cho dù mọi chuyện tưởng chừng như rất bé nhỏ.
Lăng Thần sau khi cùng với Lâm Thần dọn xong đống chén vỡ, cả hai người đều bị bà chủ mời ăn cơm với vẻ mặt cầu xin. Đương nhiên là đều bị hai người từ chối.
“ Hai em nhìn thấy cơ ngơi chị rồi chứ. Chỉ cần hai em nghe lời, chị sẽ “chiều chuộng” hai em!”
Nỗi ám ảnh về điều này luôn luôn đeo bám cô ấy, nó nghiêm trọng tới nỗi mà Lăng Thần luôn luôn phải theo sát cô mỗi khi đi ra ngoài. Cô luôn luôn có một ý nghĩ điên rồ rằng nếu mình chạm vào ai khác tức là thân thể cô đã bị vấy bẩn.
Nếu có thể so sánh, Tuyết Ngọc phải sánh ngang với vị tiểu thư Linh Nhi cao quý đó. Cả hai người đều điên rồ, tin đồn còn cho biết là cả hai đều có tính cách vô cùng độc ác.
Lời nói căm phẫn đến cực điểm. Hắn không tin ở cái xã hội hiện đại này lại có người dám lộng hành như ả. Cho dù ả quyền lực thì làm sao? Chẳng lẽ có thể một tay che trời được ư? Hơn nữa, hắn là người Phục gia, ở cái thành phố này thì hắn có rất nhiều quan hệ. Hắn chẳng lẽ lại sợ một cô gái ngoại lai như ả ta?
“ Các anh...các anh tại sao không bắt cô ta. Cô ta có ý định g·i·ế·t người đó.”
“ Aaaaaaaa....” Tên tóc vàng gục ngã, đau đớn cầm lấy bàn tay đầy máu của mình kêu gào lên.
Lời nói vừa cười vừa nghi vấn như vừa nghe chuyện hài hước. Thế nhưng rất nhanh nụ cười của hắn đã tắt khi mà hai vệ sĩ của cô ấy đã đến.
Ai thì chẳng ưa cái đẹp, bà cũng vậy, nếu bà có thể có được hai vị nam tử này ngày ngày bầu bạn thì bà sẵn sàng vứt bỏ gia sản của mình- một điều mà bà chưa bao giờ nghĩ tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.