0
Lâm Thần cảm nhận được có người đứng đằng sau mình. Cậu đổ mồ hôi lạnh.
“Chẳng lẽ là Linh Nhi” Lâm Thần nghĩ một cách hoảng sợ.
Nhưng khi Lâm Thần quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy một nữ sinh trẻ tuổi chứ không phải là Linh Nhi. Điều này làm Lâm Thần an tâm phần nào. Nữ sinh này tuy không so được với Linh Nhi nhưng khuôn mặt của cô ấy cũng thuộc dạng mỹ nữ rồi.
Lâm Thần ngoảnh lại nhìn làm nữ sinh có vẻ e thẹn. Lâm Thần cũng không cảm thấy có gì bất thường, cậu vui vẻ nói:
-Cậu có chuyện gì vậy???
“ Ôi không! Mình sắp thăng thiên rồi” . Đó là lời thì thầm của nữ sinh đó sau khi nhìn trực tiếp khuôn mặt Lâm Thần, thực sự nhìn cận cảnh cô mới thấy hết được vẻ đẹp tự nhiên của Lâm Thần. Cô ngẩn ngơ khi nhìn thấy Lâm Thần cười, thực sự quá đẹp....
Nhìn thấy nữ sinh đó ngẩn ngơ nhìn mình, Lâm Thần không biết nói gì. Mị lực quá lớn nó là cái tội sao??? Lâm Thần bây giờ chỉ muốn an tâm quay trở về nhà để thăm em gái của mình, thực sự ở bên ngoài quá nguy hiểm rồi.
Khi thấy Lâm Thần chuẩn bị rời đi, nữ sinh mới tỉnh ngây ra. Thực sự quá mất mặt ! Mới gặp lần đầu đã để lại ấn tượng không tốt rồi. Nhưng thực sự Lâm Thần quá đẹp, điều này càng thôi thúc cô muốn chiếm đoạt Lâm Thần hơn.
Nữ sinh đó đến gần Lâm Thần, vui vẻ cười hỏi:
- Tớ nhìn cậu có vẻ khá mệt mỏi, để tớ giúp cậu đi một đoạn nhé.
Nghe thấy nữ sinh đó ân cần hỏi mình, Lâm Thần cũng cảm thấy khá vui vẻ vì dù sao cũng có người tốt. Nhưng khi thấy ánh mắt khác thường của cô nữ sinh này, Lâm Thần lại có cảm giác không an toàn.
Một người từng trải như Lâm Thần đã quá quen với ánh mắt “hổ đói” như này. Tuy cô nữ sinh này đã cố gắng che dấu nhưng Lâm Thần vẫn có thể nhìn ra được một chút sự “bất thường” của nữ sinh này. Điều này làm Lâm Thần đề phòng hơn.
Nhưng vì cậu bây giờ khá yếu, và cũng để tránh gây ra tiếng động, vì vậy Lâm Thần nhẹ nhàng nói:
- Vậy phiền bạn lắm. Mình có thể tự di chuyển mà.
Nữ sinh nghe thấy vậy, mặt tươi cười cầm lấy tay của Lâm Thần, cố gắng dìu cậu đi. Khoảnh khắc chạm vào Lâm Thần, người của cô như có một dòng điện chạy qua vậy, thực sự rất ảo diệu. Lòng cô vui sướng không thể miêu tả thành lời, cô chưa bao giờ để một người con trai chạm vào cô cả, nhưng khi chạm vào Lâm Thần thì lại cho cô cảm giác rất thoải mái, thoải mái đến mức cô có thể ngủ luôn vậy.
Lâm Thần thấy nữ sinh này lại dìu mình đi, cậu cũng không biết nói gì luôn. Thực sự cậu cũng không muốn mất nhiều thời gian nên cậu cũng không nói gì cả, cậu cũng chấp nhận nữ sinh này giúp mình.
Nhưng càng đi cậu lại càng cảm thấy nữ sinh này táy máy lung tung, mỗi lần như vậy cậu lại phải dùng tay còn lại để chặn. Lâm Thần bất đắc dĩ thở dài, thế giới này nguy hiểm như vậy sao, thực sự làm khó cậu quá.
Đi cùng Lâm Thần làm nữ sinh càng muốn tiến xa hơn, nhưng cô chỉ cần có bất cứ động tác lạ nào là sẽ bị Lâm Thần chặn ngay, thực sự làm cô vừa xấu hổ nhưng lại càng hưng phấn hơn. Nhưng cô cũng biết giữ lễ độ, chỉ “vô ý” một hai lần rồi xin lỗi Lâm Thần.
Cứ mỗi lần nhìn mặt Lâm Thần, nữ sinh lại cảm thấy mình như thăng hoa. Cô thề với lòng là nhất định phải bắt nam sinh này về.
Ra đến cổng ngoài, Lâm Thần cũng có cớ để bỏ lấy tay của nữ sinh. Nữ sinh thấy vậy thì mặt cũng tỏ ra khá buồn rầu, nhưng cô vẫn giữ một nụ cười tươi như hoa, lấy ra một chai nước nói với Lâm Thần:
- Cậu có vẻ khá mệt nhỉ, nước tớ mang theo có thể giúp cậu xóa bỏ mệt mỏi nè.
Nữ sinh đưa cho Lâm Thần một chai nước. Lâm Thần nhận chai nước, cậu cũng cảm thấy khá là khát, nhưng khi thấy vẻ mặt khác thường của nữ sinh này. Lâm Thần nảy sinh nghi ngờ về chai nước này.
Lâm Thần không dám uống, cậu định đưa trả chai nước này thì nữ sinh đó lại nói với giọng khá lạnh lùng:
- Cậu sẽ không từ chối ý tốt của tớ đó chứ!
Nhìn nữ sinh xinh đẹp mỉm cười một cách quỷ dị, lòng Lâm Thần trầm xuống, cậu chắc chắn tin rằng chai nước này có vấn đề. Nhưng một sự đáng sợ đang chờ cậu phía trước.
Lâm Thần cảm thấy phía sau người của nữ sinh này cầm một thứ gì đó, một tiếng “rè rè” rất nhỏ. Lâm Thần trong lòng khá sợ, đấy chắc chắn là thiết bị giống với thiết bị mà Linh Nhi bắt cậu ở quán ăn lần trước. Tại sao nữ sinh này lại có.
Nhìn nụ cười có vẻ rất xinh đẹp nhưng lại ẩn chứa một điều đáng sợ, Lâm Thần bây giờ đang rất đau đầu. Cậu bây giờ người khá yếu, chưa chắc có thể chống lại được nữ sinh này, nếu cậu còn kéo dài thời gian thì thuốc của Linh Nhi sẽ phát huy tác dụng mạnh nhất, đến lúc đó cậu sẽ không thể chạy được. Nhưng nếu cậu từ chối thì chắc chắn sẽ chọc giận nữ sinh kia, thực sự lựa chọn nào cũng không hề ổn một tý nào.
Lâm Thần run rẩy mở chai nước, rồi cậu từ từ cho vào miệng. Nhìn Lâm Thần uống nước, cô suýt không tự chủ được xông vào.
Thực sự quá đáng sợ. Chưa bao giờ cô lại mất kiểm soát như này cả, nhưng không sao, Lâm Thần mà uống chai này là chắc chắn cậu ấy sẽ thuộc về cô. Cô cũng đã chuẩn bị xe ở bên ngoài rồi, nhất định cô sẽ không để “báu vật này trốn thoát”.
Khi đưa chai đến sát miệng, Lâm Thần tỏ vẻ chợt nhớ ra thứ gì đó, nói với nữ sinh đó rằng:
-À tớ còn quên một số thứ ở bên trong, tớ bây giờ vào lấy.
Nữ sinh đó tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng khi thấy Lâm Thần uống một hụm thì cô cười vui vẻ nói :
- Để tớ vào lấy cho, cậu ở đây đợi đi.
Cô không muốn Lâm Thần vào lại bên trong, nhỡ bên trong mà có người thấy thì kế hoạch của cô sẽ bị phá hỏng mất. Cô cũng không muốn Lâm Thần nghi ngờ, cộng thêm việc tý nữa chắc chắn Lâm Thần sẽ ngủ ở đây nên cô cũng an tâm phần nào. Cô mỉm cười đi vào trong, cô còn nói với Lâm Thần một cách nhẹ nhàng:
-Cậu ở đây chờ mình nha.
Lâm Thần chỉ cười vui vẻ gật đầu. Nữ sinh càng nhìn Lâm Thần càng thấy cậu đẹp, thực sự cô không muốn rời xa Lâm Thần một tý nào cả. Nhưng vì để lại ấn tượng tốt, cô cũng cố gắng vào trong tìm. Mà cô cũng muốn cái túi chứa đồ cá nhân của Lâm Thần, thực sự cô muốn tất cả những thứ của cậu ấy, và chắc chắn là cả cậu ấy nữa. Cô vừa đi vừa cười thầm.
Thanh Tuyết bây giờ cảm thấy rất kiệt sức, mệt mỏi, bất lực và buồn bã. Cô chỉ muốn thay Lâm Thần chịu khổ, thực sự cô đã quá chiều chuộng bản thân mình, và kết quả là để chính người bảo vệ mình b·ị b·ắt đi. Cô ngồi một mình và khóc, nhưng điều đáng buồn là không có ai để cô bầu tâm sự cả. Không còn một ai.
Một tiểu thư cao quý như Thanh Tuyết bây giờ ngồi khóc một mình, một khung cảnh thật buồn. Thanh Tuyết bây giờ không biết mình nên làm gì, thực sự không biết phải làm gì. Đúng lúc này, một tên có vẻ khá tức giận, đầu tóc có vẻ bù xù đi đến. Thanh Tuyết thấy người này đến, khuôn mặt rất nhanh chuyển sang lạnh lùng nói:
- Ngươi còn dám đến đây à Dương Thiên!
Dương Thiên bây giờ không như lúc trước, đầu tóc có vẻ r·ối l·oạn, quần áo xộc xệch, khuôn mặt không mang dáng phong độ như xưa mà thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn. Dương Thiên nói một cách căm giận:
- Ta mất hết tất cả là vì ai? Là vì ai? Chính là tên đó, chính tên đó đã làm ta mất hết tất cả. Bây giờ cô cảm thấy vui sướng rồi chứ.
Thấy Dương Thiên nổi khùng, Thanh Tuyết khó chịu nói:
-Cậu tốt nhất nên ăn nói cho cẩn thận, cậu bây giờ không còn như xưa đâu! Tốt nhất cậu nên rời khỏi đây trước khi bảo vệ thấy.
Dương Thiên cười ha hả một cách điên khùng. Nhìn chằm chằm vào cơ thể Thanh Tuyết nói:
- Ta mất hết tất cả rồi thì còn sợ ai ! Mà cô có bao giờ biết được sự đau khổ của ta đâu ! Thôi thì để ta cho cô nếm mùi cùng.
Thấy Dương Thiên nhìn chằm chằm thân thể mình. Thanh Tuyết cảm thấy buồn nôn, thực sự tên này cô chỉ cảm thấy sự dơ bẩn và đê hèn. Nhưng khi thấy Dương Thiên càng ngày càng đến gần, Thanh Tuyết cảm thấy nguy hiểm rất lớn.