Ánh mắt đầy khinh bỉ, nụ cười lạnh coi thường của Linh Nhi khiến Cao Lãnh có chút khó xử.
Thông thường, nếu như là cô gái khác thì có hắn mới được dùng thái độ đó chứ những người ấy làm gì dám có thái độ như vậy với hắn. Đơn giản hắn là người họ Cao, một trong tứ đại gia tộc to lớn nhất và cũng là thâm sâu nhất.
Tuy nhiên, người trước mắt đáng buồn lại là Linh Nhi. Đúng vậy, cô ấy hoàn toàn có cơ sở để khinh thường hắn. Mặc dù đây là lần thứ hai, thế nhưng hắn trong lòng ngoại trừ sợ hãi và xấu hổ thì không có một chút tức giận nào cả.
Từng câu từ, từng cử chỉ, hành động của Linh Nhi như là một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến nỗi người khác chỉ biết sợ hãi, run rẩy chứ không dám tức giận.
Hơn nữa, Cao Lãnh cảm thấy cô ấy rất đẹp, mặc dù khinh bỉ, nhìn hắn bằng nửa con mắt nhưng hắn vẫn cảm thấy rung động. Trái tim hắn không tự chủ đập nhanh một nhịp, mặt bắt đầu đỏ, cảm giác vui vẻ kỳ lạ.
Đúng là cô gái hắn ngày đêm mong nhớ, chỉ một ánh mắt thôi mà đã khiến hắn rung động như vậy. Nếu như bắt được đến tay, chẳng phải hắn sẽ là kẻ sung sướng nhất cuộc đời này sao.
Thế nhưng, hắn cũng không thể ngờ là Linh Nhi lại trả lời trực tiếp như vậy. Cũng phải thôi, cô ấy đặc biệt, cao quý như thế thì cần gì phải cố ý e thẹn như những thiếu nữ khác. Hắn cũng ưa thích điều này, vậy nên cũng cố gắng nở một nụ cười đẹp, mỉm cười nói:
“ Tiểu thư có thuật đọc tâm sao. Tôi chính xác đã bị khí chất tiên thiên của tiểu thư làm rung động. Vậy thì chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được không?”
Vừa nói, hắn vừa cố gắng vuốt vuốt mái tóc làm lộ ra những món đồ đắt tiền mang trên người mình. Hơn nữa, vẻ mặt hắn vô cùng tự tin, nhìn những kẻ bên ngoài bằng ánh mắt tự cao. Có lẽ, trong mắt hắn, chỉ có Linh Nhi mới thuộc về hắn, chỉ có hắn mới có quyền được đứng trước mặt cô ấy, cùng cô ấy nói chuyện.
Tất nhiên đúng như những gì hắn nghĩ, rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ từ những kẻ bên ngoài bắt đầu ngước nhìn hắn. Chính hắn là kẻ đầu tiên có thể nói chuyện đối mặt với cô gái quyền lực, xinh đẹp nhất. Nhất là khi hắn còn muốn c·ướp cô ấy khỏi tay tất cả mọi người.
Khi này, Cao Lãnh trong lòng tự tin vô cùng, dù cho Linh Nhi rất đáng sợ thế nhưng suy cho cùng thì cô ấy cũng chỉ là nữ nhân. Nữ nhân thì cần có chỗ dựa là một người nam nhân đúng không? Mà hắn chính là ứng viên duy nhất, sáng giá nhất để phù hợp với vị trí này.
Khi con người cảm thấy tự tin quá mức thì những người đó thường sẽ không suy nghĩ đến hậu quả. Giống như bây giờ, ngay khi Cao Lãnh vừa cảm thấy bản thân mình như một vị thần thì giọng nói của Linh Nhi khiến hắn lạnh sống lưng:
“ Tư Hạ, dạy cho hắn một bài học!”
“ Vâng, thưa cô chủ!” Tư Hạ ngay lập tức lễ phép đáp.
Không chờ Cao Lãnh đáp, Tư Hạ nhanh như chớp vòng ra phía sau, tung một cước thẳng vào eo làm cho Cao Lãnh. Cú cước vừa chuẩn vừa tàn độc, Cao Lãnh không thể né tránh, cả người bị bay ra vài mét. Tiếng xương cốt răng rắc, hình ảnh làm rung động hiện trường.
Cao Lãnh từ một kẻ ngạo mạn, tự tin, nhìn người khác bằng nửa người khác ngay lúc này lại nằm trên đất, cả thân thể run rẩy, kêu la thảm thiết giống như một con chuột bị người khác đập vậy. Phải nói là vô cùng thê thảm.
Khi này, Linh Nhi còn chẳng thèm nhìn tên Cao Lãnh, vẻ mặt lạnh băng, hai chân bình thản từ từ bước đi.
Mọi người đều chỉ tay cười vào mặt Cao Lãnh. Này thì muốn trang bức, này thì muốn tán gái. Linh Nhi là ai? Là cô gái mà tên oắt con này có thể chạm tới được sao? Giờ thì hay rồi, gà không bắt được còn mất nắm thóc. Chẳng những không lấy được bất kỳ thông tin gì từ cô ấy mà lại còn làm trò cười cho thiên hạ.
Bản thân Cao Lãnh cũng khó có thể tin được chuyện nay. Tại sao? Tại sao cô ấy lại không hề có chút nào để ý hắn. Hắn là kẻ mạnh nhất, giàu nhất và quyền lực nhất cơ mà. Hắn không cam lòng, vẻ mặt hắn giận dữ không quan tâm đến cơn đau, gào thét:
“ Linh Nhi, tại sao, tại sao cô lại làm như vậy? Cô làm vậy chắc chắn sau này sẽ hối hận.”
Một lời nói ra, cả hội trường lại không khỏi trầm trồ. Tên Cao Lãnh này dường như đang trong trạng thái yêu quá hóa rồ. Lời nói như vậy cũng dám nói ra sao? Đây chẳng khác nào là đang đẹ dọa cô ấy cả.
Đến bây giờ, tất cả bọn họ đều không dám ở lại lâu, ai cũng biết sau đó chính là cảnh Linh Nhi nổi giận. Cơn giận nhắm vào Cao Lãnh thì đã đành, bọn họ ở đây thì có khả năng cũng sẽ bị lây. Vậy nên chạy trốn hiện tại là thượng sách.
Ai ai cũng lễ phép chào Tư Hạ cùng với vài câu chúc khách sáo dành cho Linh Nhi, tiếp theo thân ai người ấy lo. Tiếng xe ầm ầm, rất nhanh khung cảnh lại trở nên yên tĩnh lạ thường.
Cao Lãnh lúc này biết là mình vừa làm hành động dại dột. Cú đánh vừa nãy chính xác khiến cho đầu óc hắn nhất thời nổi giận. Trong lòng hắn khi này hối hận vô cùng, thế nhưng nhìn Linh Nhi lạnh lùng cùng với ánh mắt khinh bỉ lúc trước, hắn lại không muốn cầu xin.
Dù cho có phải c·hết, hắn cũng không thể cầu xin, như thế thì mặt hắn vứt đi đâu? Người đời từng nói rằng nam nhi đầu gối có vàng, chỉ có thể quỳ trước cha mẹ. Hắn sẽ không quỳ trước mặt cô gái này, dù cho cô ta định làm trò gì đi nữa.
Tuy nhiên, khác với những gì hắn nghĩ, Linh Nhi chỉ dừng lại một lúc, sau đó ra hiệu cho Tư Hạ, ánh mắt thậm chí không thèm liếc hắn:
“ Tư Hạ, mau chuẩn bị xe cho tôi. Tôi phải đích thân đi tìm anh ấy. Lễ thành hôn tháng sau sẽ tổ chức, vậy nên tôi cho cô toàn bộ quyền lực để điều động người. Đừng để tôi phải thất vọng.”
“ Dạ, thưa tiểu thư. Tôi nhất định sẽ khiến cậu chủ hài lòng ạ!” Tư Hạ vẻ mặt tự tin đáp.
Nói xong, trong ánh mắt như gặp quỷ của Cao Lãnh, Linh Nhi rời đi. Khi này, Cao Lãnh mới hoảng sợ nói lắp bắp:
“ Cái...cái gì! Cô...cô ấy... tháng sau sẽ tổ chức lễ thành hôn? Không...không thể nào?”
Nỗi đau lớn nhất của nam nhân là gì, đó chính là nhìn người mình thích, mình theo đuổi lại ghét bỏ mình, đi đến người khác. Hơn nữa, hắn không tin là bản thân không ưu tú hơn cậu ta, tại sao lại như vậy? Hắn theo đuổi Linh Nhi rất lâu, thậm chí còn không ngại tự công bố với bạn bè rằng hắn chính là bạn đời chân ái của cô ấy. Ai ai cũng nói hắn với Linh Nhi hợp đôi, có tướng làm vợ chồng nhưng tại sao?
Có lẽ, đây mới là sự trừng phạt đang sợ nhất của Linh Nhi. Nhìn Cao Lãnh trở nên điên điên khùng khùng tự lảm nhảm cùng với ánh mắt vô thần, Tư Hạ lắc đầu than thở:
“ Ngu ngốc... Đối đầu với cậu chủ thì chỉ có kết quả này mà thôi!”
Cùng với câu nói này, chính cô cũng cảm thấy cô chủ thật cao tay và ác độc. Cách trừng phạt kiểu này còn đáng sợ hơn g·iết c·hết tên này cả nghìn lần. Cô cũng là bác sĩ, rất nhanh cũng biết được tên Cao Lãnh sẽ bị ám ảnh suốt đời.
Tư Hạ cũng không thể để tên này ở đây mãi được, vậy nên cô cũng tiện thể gọi xe cứu thương cho Cao Lãnh. Vừa gọi xong, một tin nhắn từ tình báo làm cho cô nhíu mày.
0