0
Linh Nhi càng ngày càng gấp gáp, cô đã điều động gần như toàn bộ lực lượng truy tìm, kết hợp với toàn bộ cảnh sát trên đất nước tra hỏi tất cả các nơi. Với số lượng người tìm kiếm đông đảo như vậy mà vẫn không có tung tích, điều này làm cho cô có một dự cảm vô cùng xấu.
Suốt đêm không ngủ một chút nào, cô không hề lo cho bản thân mình, mặc cho những cơn đau đầu đang bắt đầu xuất hiện, thế nhưng cô càng lo cho anh ấy hơn. Thậm chí, cô còn phải vào phòng tắm để có thể gạt đi những giọt lệ của mình.
Một đêm này, cô cảm giác như nó dài gần bằng một thế kỷ, từng giây từng phút, các giác quan của cô căng cứng, cô chỉ chờ đúng một thông tin đó là tìm thấy tung tích của anh ấy. Thế nhưng...
Nỗi nhớ bắt đầu làm cho cả thân thể run rẩy, cô nhìn vị tổng thống trước mắt, nỗi nhớ nhung bắt đầu trở thành nỗi uất ức.
Nếu không phải do các người quản lý quá lỏng lẻo, anh ấy sẽ không m·ất t·ích như vậy. Tất cả lỗi đều là do các người, anh ấy mất cũng là vì các người, anh ấy đau khổ cũng là vì các người... Những gì anh ấy đang phải chịu đựng cũng là do các người.
Khi này, Linh Nhi bắt đầu suy nghĩ một cách điên rồ. Thậm chí cô còn không tự chủ phóng xuất lời nói trước mặt tổng thống với giọng điệu vô cùng lạnh lùng:
“ Đất nước này không còn lý do gì để tồn tại nữa. Tất cả mọi người đều phản bội, dối trá và vô dụng... Tại sao mình lại phải tin những kẻ như này?”
Đến khi này, kẻ ngu cũng biết Linh Nhi chính thức đã kết oán gây thù với người đứng đầu đất nước bên cạnh. Và đương nhiên là vị tổng thống không thể để chuyện đó xảy ra.
Đối đầu với một kẻ tư bản như Linh Nhi thì hậu quả của chúng tàn khốc hơn cả c·hiến t·ranh thế giới. Chỉ cần Linh Nhi tuyên bố đất nước của ông là kẻ thù đối với cô ấy thì gần như toàn bộ nhà đầu tư nước ngoài vì cô ấy cũng sẽ điên cuồng rút vốn khỏi đất nước.
Chưa hết, cô ấy còn có mối quan hệ với những nước mạnh, vậy nên cũng không ngoại trừ trường hợp những nước ấy sẽ vì mặt mũi của Linh Nhi mà giúp cô ấy một tay. Thậm chí là c·ấm v·ận đất nước họ là điều có khả năng xảy ra.
Cuộc sống vốn dĩ không có chuyện công bằng, bạn mang lại cho người ta lợi ích thì người ta sẵn sàng bắt tay hợp tác. Còn nếu người khác cho bạn nhiều lợi ích hơn so với người cũ thì người đó sẵn sàng bỏ rơi bạn để đạt được mục đích cao hơn. Còn chuyện hứa hẹn cũng chỉ là một lời nói mà thôi. Đâu có thể ép buộc ai làm gì?
Mặc dù vô cùng tức giận với cách hành xử của Linh Nhi, thế nhưng hiện tại ông chỉ còn cách nuốt cơn giận vào trong bụng, vẻ mặt có chút câu nệ nhìn Linh Nhi từ từ khuyên nhủ:
“ Vị tiểu thư này đừng xúc động. Có thể hiện tại trời còn đang rất tối, vậy nên đội kìm kiếm của tôi có chút chậm chễ. Vậy nên xin chờ...”
Thế nhưng, chưa kịp nói hết, Linh Nhi đã đứng dậy, đập tay mạnh xuống bàn làm cho nước trong ly văng vào vị tổng thống. Ánh mắt cô tràn đầy tia máu, gân xanh nổi lên gào thét:
“ Đợi...đợi...đợi... các người muốn lừa dối tôi đến bao giờ. Anh ấy là công dân làm việc tốt giúp ích cho xã hội, kính già yêu trẻ, chưa bao giờ làm việc xấu. Lẽ ra, các người phải tôn vinh, bảo vệ những người đó mới phải. Vậy bây giờ thì sao? Các người bắt anh ấy đi mà còn không biết tung tích ở đâu. Tôi nói cho các người biết, người mà các ông bắt đi đó chính là chồng sắp cưới của tôi.”
Ngay khi nói câu cuối, toàn bộ những người trong phòng đều r·úng đ·ộng không thôi. Nhất là vị tổng thống, vẻ mặt sợ xanh đến mức có thể so sánh với lá cây. Ông không thể tin được, há hốc mồm một lúc chỉ để tiếp nhận thông tin ban nãy Linh Nhi nói.
Điên rồi, thế giới này điên rồi sao. Lũ ngu kia đi bắt ai không bắt, người bắt lại chính là chồng của Linh Nhi. Bảo sao cô ấy làm ra hành động điên cuồng như thế. Đổi lại nếu là vợ ông bị cảnh sát bắt một cách vô lý như vậy thì chắc cũng không khá hơn Linh Nhi là mấy.
Ông khi này trong lòng tràn đầy nộ hỏa: Nếu như ông bắt được kẻ dám làm hành động như vậy thì sẽ cho hắn biết mùi của tội phản quốc. Tuy nhiên, khi này ông vẫn nảy số rất nhanh, vẻ mặt vô cùng hòa ái nói:
“ Tiểu thư nói chí phải, đây là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ sửa đổi ngay sau đó,...”
Tuy nhiên, Linh Nhi khi này lại chẳng hề cho vị tổng thống sắc mặt tốt, cô mặc kệ ông đang nói, chen lời:
“ Ông buồn cười nhỉ, bây giờ sự việc đã thành ra như vậy thì còn cứu vãn được không? Tôi vì anh ấy mà đã từ chối không biết bao nhiêu lợi ích từ đất nước lớn mạnh. Đến bây giờ, thứ các người trả lại cho tôi chỉ là lời xin lỗi... Haha... tôi nói thẳng là không cần... Thứ tôi cần chính là nhìn thấy anh ấy an toàn!”
Lời nói khiến cho vị tổng thống á khẩu không trả lời được. Lúc này, chính ông cũng có thể tự suy ra được những lý do mà cô ấy không chọn những nước khác để xây dựng đế chế. Không phải là vì cô ấy yêu nước hay là muốn giúp đất nước phát triển như những gì ông nghĩ, mà tất cả là do nam thanh niên đó. Hóa ra, chính ông cũng đã đoán sai tất cả.
Lúc trước, ông có nhìn qua tài liệu của chàng trai đó. Mặc dù vô cùng ưu tú nhưng gia cảnh lại khó khăn, thậm chí còn phải học trường nữ sinh chỉ để được sử dụng học bổng. Một kẻ như vậy tất nhiên không lọt vào mắt của ông rồi.
Ban đầu, nam sinh đó ông còn có chút hứng thú, một người có ngoại hình khiến cho cảnh sát phải đi dẹp những cuộc tập hợp của các nữ sinh một cách rất vất vả. Chính ông khi đó còn suy nghĩ rằng: “ Cậu ta mà đi làm diễn viên thì chẳng mấy chốc sẽ giàu.”
Thì ra, cậu ta mới chính là viên ngọc quý mà bọn họ cần trân trọng. Tuy nhiên, hiện tại biết thì đúng như những gì Linh Nhi nói: “Tất cả đã quá muộn”.
Bây giờ, nếu như cho ông một cơ hội quay trở lại thời gian gặp lại cậu ta thì chắc chắn ông sẽ dùng đủ mọi cách để giúp đỡ, nâng niu cậu ta. Ông cũng tìm hiểu tính cách của Lâm Thần, con người của cậu ta vô cùng trọng trình trọng nghĩa, luôn luôn nghĩ cho người khác. Mà cậu ta lại là chồng của cô gái trước mặt, vậy nên chẳng có lý do gì mà Linh Nhi lại không giúp đỡ đất nước phát triển cả.
Đúng là cái gì đã đánh mất thì luôn luôn hối tiếc. Tất cả mọi người ở đây đều lộ vẻ mặt có chút thất thần hối tiếc, có lẽ bọn họ cũng biết một chút thông tin về nam sinh ấy.
Ông muốn giải thích, thế nhưng Linh Nhi đã mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt cô đầy giận giữ, xoay người rời đi. Trước khi bước ra ngoài cửa, cô lạnh lùng nói:
“ Lời tôi cũng đã nói hết. Các người không bảo vệ được anh ấy thì cớ gì tôi lại vì các người mà ở lại. Hơn nữa, các người...chính các người là kẻ hại c·hết anh ấy. Tôi thề với trời, nếu như một ngày không tìm thấy anh ấy an toàn thì các người đừng mong đất nước yên ổn.”
Một lời nói vô cùng dã man, tàn bạo. Nỗi uất hận của Linh Nhi đã như ly nước đã tràn. Cho dù cô sinh ra, mang quốc tịch đất nước này nhưng cuối cùng chính cô lại đi đối đầu lại. Nghe thật là bi ai làm sao!