Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Trở về
Từ việc Linh Nhi nhốt cậu rồi cưỡng hôn, đến cả Thanh Tuyết cũng “thâm độc” không kém gì Linh Nhi khi dám làm như vậy chỉ để giữ cậu ở lại, tất cả mọi chuyện cậu đã vượt qua êm đẹp. Bây giờ trong lòng cậu chỉ còn là gia đình, bố mẹ cậu chắc lo cho cậu lắm. Nhất là em gái nữa, cậu đã hứa là sẽ dẫn Tiểu Ngọc đi chơi, vậy mà người anh trai như cậu lại thất hứa như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Thực sự mình đã quay trở về...
Lâm Thần nhớ lại lúc ở nhà, trong một lần đi dạo với em gái. Thấy em gái nhìn vào một chiếc điện thoại có vẻ khá đắt tiền, cậu lúc đó hỏi em gái có phải muốn mua chiếc điện thoại đó không. Nhưng em gái của cậu chỉ cười trừ phủ định kịch liệt:
Lâm Thần đi đằng trước, âm thầm suy tư, đằng sau là cô nhân viên vừa nãy tiếp Lâm Thần. Mặt cô bây giờ rất xấu hổ, thực sự chưa bao giờ cô gặp được ai đẹp như Lâm Thần. Một vẻ đẹp mà cô nghĩ tiên nhân trên trời cũng không thể so với người này được, ngoài ra, mọi cử chỉ của Lâm Thần đều rất phong nhã, tính tình lại cực kỳ ôn hòa. Cô không thể tìm được chỗ nào chê Lâm Thần, cô thực sự hận bản thân mình, cô nếu có thể đủ năng lực lấy được người đàn ông này về thì cô nguyện sống thiếu nửa cuộc đời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, Tiểu Ngọc rời đi. Mặc cho bố mẹ cô có vẻ cáu giận về lời nói của cô. Nhưng Tiểu Ngọc không hề hối hận về lời nói cảu mình, thần tượng thì sao, doanh nhân chức cao thì sao, đối với cô người nào dám động đến anh trai của cô thì cô sẽ không quan tâm, cho dù người đó là ông trời đi chăng nữa.
-Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi...
Tô Nhan, một nhân vật truyền kỳ nói như vậy khiến bố mẹ cô cũng tin tưởng chuyện đó. Nhưng Tiểu Ngọc lúc đó không tin, cô gằn giọng nói thẳng mặt Tô Nhan:
-Không anh, em không thích mấy thứ đắt tiền như vậy. Em chỉ “thích” anh của em mà thôi!!!
Lâm Thần đang suy nghĩ xem nên mua quà gì cho em gái thì nghe thấy tiếng hét phía sau, cậu phản xạ quay lại, tiện thể đỡ luôn cô nữ nhân viên đang sắp ngã.
Chương 57: Trở về
Lâm Thần cởi bỏ hóa trang. Một Lâm Thần với khuôn mặt đẹp ngút trời, mị lực kinh thiên với dáng người hoàn hảo xuất hiện .
-Đúng rồi, là anh đây! Anh rất xin lỗi...
-Huhu..... anh Lâm Thần đúng không vậy??? Có thật là anh không??? Trả lời em đi....??? huhu... (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến ngày hôm nay, cô cứ tưởng là sẽ phải bất lực đi kiếm tung tích anh trai cô, vậy mà anh trai cô xuất hiện ngay trước mặt cô. Điều này khiến Tiểu Ngọc không kìm được chạy đến ôm chặt anh trai của mình khóc nức nở... (đọc tại Qidian-VP.com)
Còn nữ nhân viên do mải ngắm Lâm Thần nên không nhìn kỹ có một bậc thang trước mặt, vì vậy cô mới bị ngã. Cứ tưởng là mình sẽ bị ngã dập mặt, nhưng cô thực sự cảm thấy xúc động khi “tiên nhân” Lâm Thần đã dang tay cứu giúp cô, nói xâu xa hơn là cứu cô một mạng. Cô rất sợ nếu mình ngã như vậy thì công việc mình sẽ hỏng bét.
Lâm Thần cũng chẳng suy nghĩ gì khác, cậu đỡ được nữ nhân viên thì cảm thấy rất may. Cú ngã này mà cậu không đỡ được thì chắc chắn cô nàng này sẽ phải vào khoa chỉnh hình mất.
Tiểu Ngọc nghe như vậy, cô khóc càng to, khóc như muốn trút hết mọi nỗi u sầu, buồn bức,... Lúc cô nghe tin anh trai cô biến mất, cô cảm giác như trái tim mình như vỡ nát, một người anh trai hết lòng yêu thương cô bây giờ lại đột nhiên biến mất. Tiểu Ngọc lúc đó không tin, lúc đó Tô Nhan đến trấn an gia đình cô qua lời nói:
Trong lòng cô cảm thấy mình không hề xứng với cậu ấy, ngoài ra thì cậu ấy còn từ chối cả cô chủ mình. Tuy cô trẻ tuổi hơn cô chủ nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ từ chối cô mà thôi. Cô ước chỉ muốn làm quen với cậu ấy, cho dù tia hi vọng đó cực kỳ nhỏ nhoi.
Nhìn cô nàng như vậy nằm khóc, cậu chỉ nhẹ nhàng nói:
Lâm Thần nhìn cô ấy khóc như vậy. Cậu cũng thông cảm cho cô ấy, vì sống chung một hoàn cảnh nên cậu cũng hiểu được cái khổ khi tự mình lên thành phố làm việc. Cậu cũng như vậy, một mình lên thành phố làm đâu có dễ dàng gì, đối mặt với nguy hiểm rình rập. Thậm chí, cậu còn sợ chẳng còn cơ hội để về nhà khi mà Linh Nhi truy đuổi cậu ráo riết như vậy.
Lâm Thần đi một mình, hòa mình như bao người bình thường khác. Vì cậu mặc bộ đồ khá dày cộng thêm cậu đeo mặt nạ nên không ai thèm để ý tới cậu cả. Chính điều này làm Lâm Thần rất thoải mái, cậu quá chán cảnh bị người khác truy đến tận cùng ở phía sau rồi. Lâm Thần đang đi thì nghĩ đến em gái của mình, Lâm Thần tự nói:
Nhìn thấy em gái mình như vậy, trong lòng Lâm Thần chua xót. Em gái xinh đẹp đáng yêu của mình sao lại thành ra như vậy, chắc phải chịu nhiều khổ đau lắm. Lâm Thần phải dùng rất nhiều nghị lực mới cầm được nước mắt.
Lấy lại tinh thần, Lâm Thần chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa đã bị mở ra. Một cô gái rất xinh đẹp nhưng dáng vẻ tều tụy, khuôn mặt u buồn xuất hiện.
Cậu lúc đó không tin em gái mình không thích chiếc điện thoại đó. Nhìn nụ cười xinh đẹp dễ thương của em gái mình, lòng cậu đau như cắt. Ai trong lớp cũng sở hữu một cái, riêng em gái cậu chỉ sở hữu con điện thoại khá cổ hủ. Lúc đó cậu quyết tâm sẽ dành đủ tiền mua cho em gái mình một chiếc điện thoại. Và bây giờ cậu đã dành đủ tiền để thực hiện ước nguyện đó.
Nằm trong vòng tay của Lâm Thần, cô nhân viên mắt không kìm được chảy ra vài giọt nước mắt. Nước mắt của sự hạnh phúc, sự buồn tủi, cố gắng,....
Sau một buổi sáng, Lâm Thần cũng đã đến khu phố của gia đình mình. Nhìn lại khung cảnh mà cậu đã từng gắn bó, trong lòng cậu cảm thấy xúc động, cứ tưởng là cậu sẽ không bao giờ quay trở lại.
Những ngày đầu, cô khóc rất nhiều, cô bỏ ăn bỏ uống chỉ để tìm anh ấy. Điều này làm cơ thể cô ngày một tiều tụy. Ba mẹ cô còn lo lắng muốn đưa cô đi khám nhưng đều bị cô thẳng thừng từ chối, anh Lâm Thần cũng là một bác sĩ, cô chỉ tin anh trai mình mà thôi....
Nghe thấy Lâm Thần nói vậy, cô càng khóc lớn, như một đứa trẻ mới lên ba vậy. Cô quá mệt mỏi rồi, cô chỉ là một cô gái mới lớn muốn lên thành phố kiếm sống để đóng học. Cuộc sống đâu có màu hồng như cô nghĩ, cô cứ tưởng là không ai hiểu mình, người thân cũng chỉ quan tâm đến cô thành đạt như thế nào mà không hề quan tâm đến nỗi khổ của cô.
Lâm Thần cũng đứng dậy, cậu cũng hiểu cô ấy không cố ý. Lâm Thần chỉ cười nhẹ nói:
-Cậu có thể cho tôi biết bao giờ cậu quay lại không???
-Hiện tại cậu ấy an toàn. Cô chú có thể không tin nhưng đó là sự thật. Cháu hứa là sẽ tìm bằng được cậu ấy về. Nhất định sẽ không làm cho cậu ấy chịu bất kỳ tốn thương nào.
Lâm Thần đi khá xa nên cô cứ tưởng Lâm Thần sẽ không nghe thấy. Nhưng Lâm Thần giơ tay ra hiệu, cô hiểu ý của cậu ấy rằng “có duyên gặp lại”. Trong lòng nữ nhân viên quyết tâm, cô nhất định sẽ phấn đấu đề trở thành một người khác, một người hoàn hảo hơn. Lúc đó cô nhất định sẽ tìm Lâm Thần, không phải là duyên nữa, nhất định cô sẽ làm được.
Lâm Thần định nói gì đó nhưng Tiểu Ngọc đã không thể kìm được xông thẳng ôm người cậu rồi. Tiểu Ngọc khóc bi thương nói:
Vì cậu đã biết được vị trí của mình nên cậu bây giờ chỉ việc đi về nhà của mình. Cậu chọn cách chạy bộ, vừa để rèn luyện sức khỏe, vừa tránh rắc rối không đáng có. Tốc độ của Lâm Thần khá nhanh, sức lực cậu lại rất khỏe nên cả một quãng đường khá dài mà cậu chẳng hề cảm thấy mệt tý nào. Thậm chí mấy vận động viên thấy Lâm Thần chạy vượt qua cũng cảm thấy kh·iếp sợ, không biết ai mà có thể kinh khủng như vậy được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ có Lâm Thần mới hiểu được nỗi khổ của cô, cô thực sự rất hạnh phúc, Lâm Thần trong lòng cô bây giờ giống như ánh sáng chiếu rọi lòng cô vậy. Cô nhất định sẽ cố gắng, chỉ cần có duyên nhất định sẽ có thể gặp lại Lâm Thần. Ngửi mùi hương của Lâm Thần, cô lại cảm thấy mình rất may mắn, ít nhất là cô cũng biết được một người giống tiên nhân như Lâm Thần.
Cậu rút kinh nghiệm như lần trước, vì là mua điện thoại nên không ai bắt cậu phải lộ mặt cả. Rất nhanh cậu đã mua được một chiếc điện thoại. Điện thoại cậu cũng khá am hiểu vì cậu đã từng làm công việc này. Điện thoại khá to, màu hồng cá tính cộng thêm việc khắc tên cậu lên, Lâm Thần nghĩ chắc chắn em gái mình sẽ rất thích.
Lâm Thần nói xong, cậu từ từ đi ra ngoài. Cô nữ nhân viên nhìn dáng Lâm Thần đi, cô không nhịn được hỏi:
-Lần sau nhớ cẩn thận nha. Thôi thời gian không còn nhiều, hẹn ngày gặp lại.
Thiếu anh trai cô, cuộc sống của cô trở nên tẻ nhạt. Vì được quá nuông chiều bởi anh ấy nên cô khá khó gia nhập cuộc sống khắc nghiệt bên ngoài. Cô không còn được anh trai dẫn cô đi ăn, không được nghe anh trai cô kể chuyện khi ngủ, không được đi chơi cùng anh ấy... tất cả những thứ mà cô yêu thích nhất đều trước mặt cô biến mất.
-Cô là đồ l·ừa đ·ảo, đồ dối trá. Cô mang anh của tôi đi, bây giờ anh trai tôi biến mất không một dấu vết. Cô thực sự làm tôi rất thất vọng, cô không xứng đáng làm thần tượng, càng không xứng đáng để thuê anh trai tôi. Tôi hận cô!
-Tôi rất xin lỗi cậu, thực sự tôi không cố ý làm như vậy...
Cậu bây giờ mới biết cái tấm thẻ đen này nó quyền lực như nào. Khi cậu giơ chiếc thẻ này ra, nhân viên trong đó tỏ vẻ rất cung kính cậu, lại còn cho cậu ngồi phòng riêng, phục vụ nước uống và bữa ăn nhé... Thực sự cậu chưa nghĩ rằng Như Lan lại giao cho cậu chiếc thẻ này, Lâm Thần rất muốn trả lại chiếc thẻ này nhưng tiền của cậu ở trong đó nên cậu cũng không thể trả được. Thật là rắc rối.
-C·hết! Mình phải mua cho em ấy một chiếc điện thoại mới được. Nhất định em ấy sẽ rất vui.
Lâm Thần thấy cô nàng này ôm mình khóc, cậu cũng không để ý lắm, nỗi khổ mà cô ấy trải qua cậu cũng hiểu một chút. Lâm Thần cứ giữ như vậy, đến khi cô nữ nhân viên này tự động buông tay, mặt cô ấy đỏ lên trông rất xinh đẹp. Cô ấy cúi đầu nói với giọng thành khẩn:
Nhìn dáng vẻ khóc bi thương của Tiểu Ngọc, Lâm Thần nghẹn họng. Cậu thực sự không biết mình phải nói gì. Lâm Thần chỉ biết xoa đầu em gái mình, cậu cố tỏ ra bình tĩnh nói:
Lâm Thần bây giờ đang rất mệt mỏi, cậu thực sự không nghĩ rằng đến cả Như Lan cũng tỏ tình. Cậu nói câu cuối là để ám chỉ rằng Như Lan rằng hãy từ bỏ nhưng cô ấy hiểu lầm cho rằng là thật. Trong đầu nghĩ gì vậy, cậu còn chưa đủ tuổi để cưới, vậy mà cô ấy dám công khai như thế.
Nhìn Lâm Thần đi, cô cũng cảm thấy tâm hồn mình như được thăng hoa. Thực sự nhìn được khuân mặt Lâm Thần thì cô mới nhận ra dáng đi của Lâm Thần thật là nhẹ nhàng, như mây trôi nước chảy.
Sau vài chục bước chân, cậu cũng đã đứng ở trước cửa chính của nhà mình. Lâm Thần đứng trước cửa tự lẩm bẩm:
Mà Linh Nhi thì đó là một thế lực mà cậu không thể đối đầu được, nguyên việc mà để tổ chức một bữa tiệc cực kỳ kinh khủng và hoành tráng như vậy chỉ để mừng ngày lần đầu cậu gặp cô ấy thì thực sự quyền lực trong tay phải khủng kh·iếp cỡ nào. Thậm chí lúc Linh Nhi cưỡng hôn cậu, cô nàng nhỏ nhắn dễ thương như vậy lại cực kỳ chủ động, h·ành h·ạ cậu dã man đến mức cậu kiệt sức, Lâm Thần nghĩ như vậy thì trong lòng cậu trào ra một nỗi sợ, cậu phải khó khăn để chạy trốn khỏi cô nàng ấy, và thực sự cậu không muốn điều đó xảy ra nữa.
Lâm Thần trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là tránh xa cô nàng này thật tốt. Nghĩ đến cảnh Như Lan cầm tay cậu rồi vuốt ve, Lâm Thần nổi cả da gà. Cậu chưa bao giờ nghĩ hành động của Như Lan lại biến thái như vậy. Quá đáng sợ, Lâm Thần càng nghĩ càng cảm thấy sợ.
Tô Nhan lúc đó không hề nói một câu nào, cô chỉ ủ rũ nghe lời của Tiểu Ngọc. Khi Tiểu Ngọc rời đi, bố mẹ Tiểu Ngọc muốn giải thích rằng Tiểu Ngọc không hiểu chuyện. Nhưng Tô Nhan lúc đó chỉ cúi chào tạm biệt rồi rời đi. Điều này khiến Tiểu Ngọc có vẻ khá bất ngờ.
Suốt hơn một tháng, cô đã tìm anh trai mình khắp nơi, mặc cho bố mẹ cô can ngăn như thế nào. Cô nhất quyết không chịu buông bỏ. Càng tìm anh trai, cô lại càng cảm thấy mình mơ hồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.