Lúc cậu tỉnh dậy thì cậu đã ngồi trên giường bệnh rồi. Ở bên cạnh là bố mẹ và em gái đang khóc sốt sắng nhìn mình. Lâm Thần cảm thấy hổ thẹn nói :
-Bố mẹ với em đừng khóc nữa, tất cả là lỗi của con, thôi con khỏe rồi chúng ta mau về nhà nào...
Bố mẹ Lâm Thần thấy Lâm Thần như vậy, cả hai người đều ngăn cản:
-Con không cần lo, dưỡng thương cho tốt, có người đã trả tiền viện phí cho chúng ta rồi nên con không phải lo...
Lâm Thần có dự cảm không tốt lắm, hỏi :
-Bố mẹ biết ai là người trả tiền không ạ ?
Bố mẹ Lâm Thần nói:
-Có một cô gái dáng cao, đeo kính. Mẹ nhìn tưởng đó là chủ của con, nhưng cô ấy che kín mặt, đội nón đeo kính. Cô ấy đến và bảo: “Đây là lương cho con trong thời gian con làm.” Mẹ giở ra thì trong đó có tận mấy chục triệu. Mẹ không dám nhận số tiền, thì cô ấy nói: “Nếu bà không cầm thì quăng nó đi.” Bất đắc dĩ, mẹ phải nhận
Lâm Thần nghe đến đây thì suy đoán ra ngay đó chính là Tô Nhan. Cậu đã đau đầu nay càng đau đầu hơn vì tính cách bá đạo của vị chủ tịch này.
Tô Nhan bây giờ đang rất khó chịu. Lúc trưa, đến giờ làm mà Lâm Thần vẫn chưa tới, cô chờ đợi Lâm Thần đến để giáo dục cậu ta? Đợi mãi không thấy bóng dáng Lâm Thần, nàng liền gọi thư ký truy tìm Lâm Thần. Nhưng dù vậy Tô Nhan vẫn rất khó chịu, nàng phải tìm xem Lâm Thần làm gì…
Sau một lúc, thư ký báo với Tô Nhan rằng Lâm Thần b·ị t·hương nặng hiện đang ở bệnh viện điều trị. Thư ký cũng tra luôn rằng gia đình Lâm Thần hiện đang khó khăn không có tiền.
Cô bỗng thấy bất an trong lòng. Tô Nhan sợ hãi, không hiểu tại sao lại sợ. Sợ cái gì, cô cũng không rõ, chỉ biết rằng cô phải cứu Lâm Thần, người mà cô mới quen được một lát. Nhưng tại sao cô lại phải cứu cậu ta ? Tâm trí cô lúc này rối bời. Khi cô tỉnh dậy khỏi những suy nghĩ hỗn loạn đó, cô đã đến trước bệnh viện nơi Lâm Thần đang điều trị.
Nàng tự an ủi bản thân là vì muốn trả công trước cho Lâm Thần mà thôi. Nàng hóa thân rồi vào phòng của Lâm Thần, sau mọi chuyện như mẹ Lâm Thần nói.
Lúc nàng trở về thì trong lòng nàng cảm thấy an ủi phần nào, Tô Nhan lẩm bẩm :
-Coi như là cậu may mắn khi tôi đến tận nơi! Cậu sẽ phải trả giá cho hành động của mình khi để tôi một mình tới đây!
Dù lời nói có phần tức giận, nhưng khuôn mặt Tô Nhan lại tươi cười. Ai nhìn thấy chắc chắn sẽ ngạc nhiên vì vị chủ tịch này hôm nay lại cười, chuyện này có thể trở thành đề tài nóng hổi trên mạng xã hội.
Tô Nhan cười nhưng Lâm Thần lại cảm thấy áp lực. Số tiền lớn như thế này thì bao giờ cậu mới làm đủ để trả, tuy lương cậu tự đưa nhưng cậu cũng có lòng tự trọng, nếu không thì mấy phú bà kia cho cậu tiền cũng đủ cậu sống sung túc rồi.
Cậu nằm trên giường nhưng vẫn cố gắng dậy, em gái cậu là Tiểu Ngọc lại không cho cậu tự tiện hành động, em gái khóc òa lên, cầm chặt tay Lâm Thần và nói :
-Tốt quá, anh vẫn sống, huhu... em tưởng sẽ không gặp lại anh nữa...
Lâm Thần thấy thế thì xoa đầu của Tiểu Ngọc, rồi véo má trêu đùa :
-Tiểu Ngọc nhà chúng ta sao lại khóc nhè như này, anh của em khỏe lắm, em dễ thương như thế này, ai dám bỏ em mà đi...
Tiêu Ngọc thấy thế liền nín hẳn và quay đầu nói :
-Anh lại trêu em rồi !!!
Lâm Thần cứ cho rằng là em nó đang trêu đùa mình nên không sao hết, nhưng Tiểu Ngọc quay lại đỏ mặt
Tiểu Ngọc năm nay 16 tuổi, là em gái của Lâm Thần. Lúc bé, bố Tiểu Ngọc mất, nên Tiểu Ngọc sống với mẹ. Sau đó, mẹ Tiểu Ngọc tái hôn với bố Lâm Thần (đó là lý do tại sao hai anh em không cùng họ). Ban đầu, Tiểu Ngọc không chấp nhận anh trai mới của mình, cô đã làm nhiều trò quậy phá để chọc tức anh trai, như giấu dép, xáo trộn phòng anh trai để khiến anh trai bị la mắng, nhưng anh trai cô chỉ cười và tha thứ cho cô. Một lần, Tiểu Ngọc ném cái chén vào anh trai, vì cô nghĩ rằng đồ anh trai tặng cô là đồ nhựa giả, nhưng hành động đó đã làm cho đầu anh trai b·ị t·hương và chảy máu nhiều.
Lúc đó cô rất hoảng sợ, cô muốn khóc, khóc vì hối hận, khóc vì anh trai quá chiều mình, không bao giờ nói câu nào quở trách mình cả. Từ bé đến khi lớn, cô đã quá nuông chiều ý nghĩ của mình mà không nghĩ đến cảm nhận của anh trai. Nhìn thấy anh trai tốt cộng thêm khuôn mặt sát gái của anh, cô chỉ muốn đùa nghịch anh ấy thật nhiều, nhưng cô lại không chấp nhận sự thật là anh ấy là anh trai của mình. Nỗi sợ đó đã trở thành cơn tức giận xả thẳng vào lòng anh trai.
Nhìn thấy anh trai của mình như vậy, cô rất muốn nói cho mẹ để mẹ cứu anh trai nhưng Lâm Thần lại bảo em gái của mình :
-Không phải lo !! Do anh không né được nên mới bị thế..
Nghe câu này, trái tim của Tiểu Ngọc cảm thấy rung động. Chưa bao giờ Tiểu Ngọc cảm thấy như thế, đó là một cảm giác rất khó tả, hình như trong đời cô biết yêu, nhưng đắng cay lại là người anh trai nuôi này.
Thấy Lâm Thần che trán đầy máu vào trong phòng tắm, Tiểu Ngọc tự giác lấy băng cá nhân của mình đưa cho Lâm Thần.
Lâm Thần thấy thế liền cảm thấy vui vẻ, xoa đầu Tiểu Ngọc trêu:
-Cảm ơn em gái của anh!
Tiểu Ngọc hừ một tiếng rồi bỏ đi, nhưng mặt cô lại ửng hồng. Cô hiểu rằng câu đó có nghĩa là cô là người quan tâm anh nhất. Cô cười khúc khích trong lòng. Lâm Thần cũng thấy vui vì em gái lần đầu tiên quan tâm anh như thế.. Từ đó, cô có sự thay đổi lạ thường, thân thiết hơn với Lâm Thần. Lâm Thần cũng thấy hơi kỳ, nhưng cũng không để ý, vì dù sao cũng là em gái của mình. Tiểu Ngọc dùng danh nghĩa em gái để ngày ngày bám theo Lâm Thần, Lâm Thần cũng rất chiều chuộng em gái của mình, chỉ cần em gái nhìn món đồ gì lâu là anh sẽ cố gắng kiếm tiền để mua cho được.
Tiểu Linh nhận ra được điều đó. Có một hôm, anh trai cô đã phải làm thêm, ăn bớt để tiết kiệm tiền mua cho cô con búp bê. Đến ngày sinh nhật cô, anh trai đưa cho cô con gấu bông, nói rằng:
“Con gấu này là chủ quán tặng anh vì anh làm việc rất giỏi, hình như nó giống con gấu mà em thích đấy…”
Cô rất muốn khóc, nhưng không khóc được, vì cô biết anh trai cô đã vất vả như thế nào vì con gấu bông này.
Cô nhận con gấu đó như báu vật của mình, chạy đến ôm anh trai và nói:
“Em cảm ơn anh”
Cô không biết nên nói gì thêm, sợ rằng nếu nói tiếp thì sẽ không kìm được nước mắt. Tiểu Linh chạy vào phòng, khóa cửa và bật khóc. Cô khóc vì cô đã làm phiền anh trai, anh trai lại quá tốt với cô, anh trai chịu khổ vì cô, không muốn cô buồn bã. Cô lúc này mới nhận ra mình là người may mắn nhất thế gian. Chỉ cần có anh trai như vậy, cô sẵn sàng chịu đựng mọi điều. Cô để con gấu bông vào góc phòng, rồi đi ăn những món anh trai nấu cho cô.
Những món ăn của Lâm Thần ngon đến nỗi có thể khiến những nhà hàng cao cấp phải ghen tị. Có lần, có chủ cửa hàng muốn mời Lâm Thần làm bếp trưởng, nhưng anh ta đã từ chối, vì anh ta muốn dành thời gian cho việc học. Ăn những món anh trai nấu, nhìn thấy anh trai làm việc nghiêm túc, cô đã hiểu lý do vì sao những cô gái khác đều say mê anh trai. Cô là hoa khôi của khối, mà cũng bị hớp hồn, huống chi những người khác.
Sau đó, anh trai còn dắt cô đi chơi, dù phải đeo mặt nạ, nhưng cô vẫn cảm thấy vui, vì có anh ấy bên cạnh. Đó là ngày cô cảm nhận được hạnh phúc nhất cuộc đời, tất cả nhờ có anh trai của cô – Lâm Thần.
Vì thế, khi nghe tin anh trai cô b·ị t·hương ở bệnh viện, cô đã bỏ tiết học để chạy đến bên anh. Nhìn anh trai cô nằm đó, máu chảy đầm đìa, cô cảm thấy thế giới của cô như sụp đổ. Cô không muốn mất anh trai, không thể chấp nhận được. Cô đã khóc rất nhiều, khóc cho đến khi ngủ quên không hay.
Khi nhìn thấy anh trai cô tỉnh lại, cô cảm thấy như sống lại. Anh trai còn sống, đó là điều cô mong muốn nhất…cô vui đến nỗi khóc lóc. Lúc này, anh trai cô nở nụ cười tươi, xoa đầu cô nhưng cô lại thẹn thùng chạy đi…
Cô cảm thấy vừa vui vừa buồn. Cô biết người đưa tiền cho anh trai cô là một cô gái rất xinh đẹp, vì trực giác cô nói thế. Cô gái ấy có dáng người đẹp từ trước đến sau, lại còn cao lớn nữa. Với chiều cao khiêm tốn của mình, cô phải ngước nhìn mới thấy được.. Cô cũng biết cô gái ấy là người giàu có, vì ngực cô ấy to hơn của cô rất nhiều, như kiểu áo không thể chứa nổi ý. Cô so sánh với của mình, thì thầm:
“Anh trai của mình chỉ thích loại vừa tay thôi, không bao giờ thích cái loại to như kia đâu”
Tuy là Tiểu Ngọc nói vậy nhưng trong lòng cô lại cảm nhận rõ được nguy cơ rất cao. Cô lẩm bẩm :
“ Phải làm cho anh trai thích mình, không thể để người khác chiếm lấy được, anh trai phải là của mình, không thể là của ai khác”
0