0
TIểu Ngọc lúc đó cảm thấy hối hận, cô hối hận nhưng không thể làm gì được. Anh ấy từ đó trở đi rất ít vể nhà, rồi còn thường phải làm tăng ca, chạy đủ việc để kiếm tiền. Đôi lúc thầy giáo của anh ấy còn hỏi cô, lý do vì sao anh trai cô lại bận kinh khủng như vậy? Lúc đó cô chỉ ngồi lặng im hối hận về hành động của mình.
Lúc đó, trong tâm hồn ngây thơ của cô, cô muốn đền bù cho anh ấy nhưng ... cô thực sự không có gì cả. Vì vậy nên cô bắt đầu trở nên ngoan ngoãn, bắt đầu bỏ cái tính sống xa hoa của mình, cô lúc đó mới nhận ra là nếu cô có anh Lâm Thần thì đó là một điều cô vô cùng may mắn rồi.
Món đồ xa hoa đề làm gì? Có thể bằng một anh trai như anh ấy không? Có ai lại còn cực kỳ yêu chiều cô, nâng niu cô như nâng trứng vậy không? Câu trả lời lúc đó cô đều biết rõ trong lòng. Vậy nên, cô thực sự đã hiểu ra vấn đề cốt lõi của mình.
Niềm khao khát của cô bắt đầu từ đó. Cô mong chờ anh trai của cô trở về từng ngày, có lúc cô còn muốn đi làm cùng anh trai nhưng đều bị anh trai cô nghiêm túc từ chối. Thực sự cô rất muốn bù đắp và muốn anh trai, cô mong anh ấy sống như một học sinh cấp ba chứ không phải vật lộn như bây giờ.
Đang mơ mộng thì Lâm Thần đột nhiên chạm tay vào vai làm cô tỉnh giấc mộng. Nghe thấy giọng có vẻ lo lắng của anh trai, cô mới quay trở về hiện thực:
-Em có sao không vậy???
Lúc này, cô mới tỉnh giấc. Vì ký ức đó, cô phải rất nghị lực mới có thể không rơi nước mắt, cố nén cảm xúc nói với anh trai:
-Anh không cần vì em mà tiêu tốn nữa đâu. Em lớn rồi, có thể tự lập mà.
Nghe vậy, Lâm Thần tỏ ra khá bất ngờ. Nhưng cậu vẫn lắc đầu nói:
-Không được! Chiếc túi này của em đã quá lâu rồi, anh hôm nay sẽ mua cho em một túi khác, đi theo anh...
Lâm Thần không nghe ý kiến của Tiểu Ngọc, cậu kéo cô em gái “ngây thơ” Tiểu Ngọc đi. Tiểu Ngọc cảm thấy rất bất ngờ nhưng vẫn không ngăn cản anh trai cô kéo đi. Cô biết là tính tình anh trai cô, một khi đã hứa là phải làm.
Anh Lâm Thần vẫn như ngày nào, vẫn chiều cô một cách điên cuồng. Giống như lúc cô mới gặp vậy.
Lâm Thần kéo cô em gái đi, cậu cũng không dám nhìn mặt em gái vì sợ em ấy đổi ý. Cậu bây giờ đã có một chút tiền nên việc đầu tiên cậu làm là phải mua cho em gái cậu đồ mới. Nhìn Tiểu Ngọc lúc ở trường không hề có món đồ xịn để cho bằng bạn bằng bè làm chon tâm hồn cậu cực kỳ khó chịu.
Tuy chiếc túi đó cũng là tài sản cậu tích góp bấy lâu nhưng điều đó vẫn không đủ, cậu muốn em gái cậu sống vui vẻ chứ không cần phải nhịn ăn nhịn mặc như vậy, chính vì vậy nên cậu mới không nghe ý kiến của em gái cậu mà tự mình quyết định.
Lâm Thần nghĩ vậy nhưng cậu đâu có biết là Tiểu Ngọc hạnh phúc đến mức nào! Trong mắt em ấy, bây giờ chỉ còn hình bóng của cậu. Tiểu Ngọc không nói gì, thuận theo cậu đi đến một khu đồ khá sang trọng.
Ở đây, tất cả mọi thứ đều có vẻ rất đắt tiền. Lâm Thần đi vào có vẻ không hợp cho lắm. Những người xung quanh xem đồ cũng cảm thấy khinh ghét cậu.
Lâm Thần không hề để ý, cậu chỉ để ý đến em gái cậu mà thôi. Đến đây rồi, Lâm Thần mới nhìn Tiểu Ngọc đang say mê nhìn cậu.
TIểu Ngọc nhận ra đã đến, cô vội thu hồi ánh mắt. Nhìn thấy anh trai cô dẫn cô đi đến nơi bán một túi xách rất đẹp. Tiểu Ngọc cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Đây chính là cái túi mà cô đã từng kể với anh trai cô từ rất lâu, tuy túi đó cô rất thích nhưng chiếc túi này cực kỳ đắt tiền, cô cũng chỉ nói với anh trai cô là nói chơi mà thôi. Nhưng mà thật không ngờ anh trai cô lại mua thật. Điều này làm cô cực kỳ cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc.
Nhìn biểu cảm của em gái cậu, Lâm Thần gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Cậu cũng chẳng biết túi nào em ấy thích nữa, nhưng nhìn dáng vẻ này thì có vẻ là thích thật. Lâm Thần định đi đến quầy thu ngân thì em gái cậu cầm tay cậu nói:
-Anh ..đừng..đừng mua, món này thực sự đắt lắm. Em..em cũng không cần món này.
Tuy nói như vậy nhưng Lâm Thần để trong tích tắc em gái cậu có vẻ hối tiếc. Chính vì một tích tắc như vậy, Lâm Thần mới không hề nghe ý của em gái cậu, cậu tỏ vẻ kiên định nói:
-Anh mua tặng em thì em nhận cho anh. Em đang khinh thường khả năng của anh à....
Nghe như vậy, Tiểu Ngọc hốt hoảng muốn giải thích nhưng lại bị Lâm Thần ngắt quãng:
-Em đừng nói nữa. Đi theo anh...
Lâm Thần lúc này đi đến chỗ quầy thu ngân. Ở đây có một cô nhân viên nữ dung mạo khá tầm thường. Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Thần cộng thêm bộ đồ tầm thường.
Cô nhân viên khinh thường nghĩ: “ Lại là một người sĩ gái, đã nghèo lại thích ra vẻ”. Cô cũng cảm thấy khinh thường với Tiểu Ngọc, chắc lại muốn làm trò để vòi tiền chứ gì. Trò này xưa rồi.
Lâm Thần đi đến quầy thu ngân, cậu chỉ vào cái túi xách đó và nói với cô nhân viên đang tỏ vẻ khinh thường:
-Chiếc túi kia tôi muốn mua. Cô có thể gói lại cho tôi được không vậy?
Cô nhân viên nhìn Lâm Thần chỉ chiếc túi đó. Cô lại càng khinh thường hơn, chiếc túi đó là bản giới hạn, giá rất cao, vậy mà có một đứa đã nghèo lại còn tỏ vẻ mua.
Cô cũng không nhắc giá luôn bây giờ, cô muốn nhìn xem tên này trả tiền kiểu gì. Chắc chắn lúc đó bạn gái của đứa này sẽ có vẻ mặt đặc sắc như thế nào. Điều này làm cô cực kỳ mong chờ.
Đúng lúc này, một giọng cực kỳ khinh thường nói đằng sau:
-Tiểu Ngọc, không ngờ cô lại yếu kém đến mức này.
Lâm Thần lúc này cũng nghe vậy, cậu ngoảnh lại thì thấy có một cô gái đi cùng một chàng trai.
Tuy dáng vẻ của cô gái ấy khá xinh đẹp nhưng Lâm Thần nhìn ra được đây là vẻ đẹp từ dao kéo, cộng thêm rất nhiều mỹ phẩm đắp lên người khiến vẻ đẹp cô gái này trông rất có vấn đề. Tiểu Ngọc lúc này mới kinh ngạc háo hức nói:
-Tố Tố, cậu quay về rồi à!!!
Tố Tố lúc này khinh thường nhìn Tiểu Ngọc nói:
-Ai là bạn của cô.
Tiểu Ngọc nghe như vậy. Mặt cô tỏ vẻ u buồn. Tố Tố nhìn thấy vậy, dáng vẻ đắc ý của cô càng thể hiện rõ, cô nhìn Lâm Thần và Tiểu Ngọc như nhìn hai người thất bại vậy. Tố Tố tỏ vẻ bất ngờ nói:
-Hoa khôi Tiểu Ngọc của chúng ta hiện tại lại sa đọa đến mức này cơ à. Tiền không có lại phải làm b·án t·hân sao. Thật là đáng thương.
Lâm Thần nghe như vậy. Cậu cực kỳ tức giận, em gái của cậu giống như chiếc vảy ngược của cậu vậy. Động đến cậu thì cậu có thể bỏ qua nhưng động đến em gái của cậu thì nhất định là người đó đang rất chán sống rồi. Cậu định tiến đến thì bị em gái cậu nắm tay cực lực ngăn cản, Tiểu Ngọc nói:
-Anh ơi, đừng... chúng ta kệ đám người đó đi anh
.
Tiểu Ngọc cực kỳ thất vọng với Tố Tố, trước khi Tố Tố du học thì cô ấy đối xử rất tốt với cô, mà khi về lại thay đổi như vậy. Tiểu Ngọc cũng không muốn để anh trai cô dính vào chuyện này, cô không muốn hôm nay buổi hẹn anh trai cô lại thành ra như vậy.
Thấy Lâm Thần muốn tiến đến, Tố Tố tỏ vẻ hoảng sợ ôm người đàn ông bên cạnh, giọng nũng nịu sợ hãi nói:
-Anh Vương Đằng, tên này định đánh em....
Cậu con trai tướng mạo tầm thường, mặt có chút tức giận nói:
-Để anh xem tên nào dám động đến em....
Lâm Thần lúc này cười lạnh, cậu đánh con gái thì có vẻ không tốt cho lắm. Nhưng tên này thì cậu nhắm chắc rồi, cậu sẽ cho đôi nam nữ này biết hậu quả dám động vào em gái của cậu, tay của cậu nắm chặt nổi rõ những gân xanh, nếu ai nhìn vào sẽ cực kỳ kinh ngạc và run sợ.
Ở một bên khác, Như Lan đang ngồi trên chiếc xe sang, cô đang dò xem chiếc thẻ đen đó từng chi tiêu ở đâu, từ đó cô có thể tra được tung tích của cậu con trai mà cô khao khát có được. Lúc này, có một cuộc điện thoại báo cho cô một tin rất quan trọng:
-Thưa chủ tịch, chiếc thẻ đó từng tiêu ở.....
Như Lan nghe xong cảm thấy vui sướng, chỗ đó rất gần với quầy hàng mà cô đang tổ chức sự kiện cô nắm chắc cậu con trai này sẽ mua cho em gái cậu đồ ở trong hội trường đó. Khuôn mặt Như Lan nở rõ nụ cười rất mê người, cô điện cho một người nào đó, nghiêm túc nói:
-Nếu có tin tức về chiếc thẻ đó thì hãy báo ngay cho tôi. Không được để bất kỳ sai sót gì trong chuyện này...