0
Khi bị nhân viên thu ngân gọi lại, tâm trạng Lâm Thần lại trở nên hỏng bét. Cậu rất muốn mình yên ổn để có thể giúp cho em gái cậu có một khoảng thời gian vui vẻ, nhưng các sự việc xảy ra bây giờ khiến cậu rất có lỗi với Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc thì lại cảm thấy cực kỳ tức giận. Cô tức giận vì đám người này hết lần này đến lần khác muốn gây khó dễ cho anh trai yêu dấu của cô. Bọn họ thực sự thật đáng kinh tởm, đáng ghét.... Tất cả cảm xúc tiêu cực đều biểu hiện rõ trên nét mặt không mấy dễ chịu của Tiểu Ngọc.
Nhân viên thu ngân đi đến chỗ Tố Tố. Nhìn khuôn mặt Tố Tố máu me be bét kêu gào, cô cảm thấy rùng mình. Cô thực sự không thể tưởng tượng Tố Tố nhìn mặt mình trong gương sẽ như thế nào. Nghĩ như vậy, cô lại càng lấy cớ muốn làm khó dễ Lâm Thần hơn.
Cô nhân viên trong đầu suy nghĩ rằng: “Tên này nhìn dáng vẻ có vẻ là một tên nghèo, mình có thể lợi dụng điều này để lấy lòng hai khách này. Đúng là một mũi tên trung hai con sâu”
Trong lòng cô nhân viên phấn khởi nhưng vẻ mặt cô ấy lại trái hoàn toàn. Cô ấy tỏ vẻ hoảng sợ đỡ Tố Tố dậy rồi nhìn Lâm Thần với vẻ mặt căm ghét nói:
-Cậu thật là quá đáng. Cô ấy có tội tình gì mà cậu phải làm ác độc như vậy. Tôi sẽ báo cảnh sát để bắt cậu.
Lâm Thần thực sự cảm thấy rất mệt mỏi. Cái cảm giác căm ghét của cậu làm cho cậu cảm thấy nơi này thật là kinh tởm. Cậu biết điều này không đúng với phong cách của cậu nhưng thực sự để một nhân viên như vậy thì người đứng sau chắc cũng không phải dạng tốt đẹp gì.
Tiểu Ngọc lúc này muốn phát điên tới nơi rồi. Tay cô nắm chặt, nghiến răng,... mọi hành động của cô đều tỏ vẻ cực kỳ tức giận. Anh của cô còn chưa động vào Tố Tố mà cô ấy dám bảo là anh trai cô là người đánh,... thật là kinh tởm, thật đáng ghét...
Đúng lúc mà Lâm Thần muốn đứng ra thì ở phía ngoài có một giọng khá nghiêm trang:
-Chủ tịch đã đến.
Một câu nói đã làm rời đi sự chú ý của mọi người. Mọi người ở đây cũng chẳng quan tâm đến việc Lâm Thần nữa, dường như chủ tịch của nơi này là một bí ẩn mà ai cũng muốn xem.
Tiểu Ngọc cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Từ lúc cái hội trường này thành lập, chưa bao giờ cô biết người đứng sau là ai cả, mặc dù cô đã tra hỏi nhưng vị chủ tịch này có vẻ rất bí ẩn. Vậy mà hiện tại lại xuất hiện tại đây, điều này làm cho Tiểu Ngọc có vẻ khá là tò mò. Nhưng tò mò đó vẫn không thể để cô nguôi đi cơn giận được.
Cô nhân viên thì vui như tết, cô không ngờ chủ tịch lại đến thời điểm này. Cô hình như cũng nghe ngóng được là chủ tịch muốn tìm chiếc thẻ đen, mà cậu kia đang có một chiếc thẻ y hệt, cô dám chắc chiếc thẻ đó là thẻ t·rộm c·ắp được, và nếu cô có thể nói cho chủ tịch thì chắc chắn cô sẽ được tăng chức. Nghĩ như vậy khiến mặt cảu cô nhân viên trông cực kỳ phấn khởi. Cô lạnh lùng khinh thường nói với Lâm Thần:
-Chủ tịch đến rồi. Tôi mong chờ xem cậu trốn tránh kiểu gì.
Lâm Thần cười lạnh. Cậu không sợ, thẻ thì chắc chắn không phải t·rộm c·ắp bởi vì thẻ đó do chính Như Lan đưa, còn việc đánh nhau như này thì cơ bản là cậu là người bị hại. Lâm Thần cũng mong chờ xem người chủ tịch đằng sau là ai.
Một chiếc xe ô tô dài đến, ở đó có rất nhiều vệ sĩ mặc áo đen đứng xung quanh. Không một ai có thể đến gần được, mọi người đều hóng chờ xem người đứng sau là ai. Tiểu Ngọc và Lâm Thần cũng vậy. Nếu mà người không thể xem được chắc chỉ có Vương Đằng đang ngất xỉu cộng thêm Tố Tố đang ôm mặt mà thôi.
Cánh cửa xe được mở ra, một chiếc giày cao gót đặt chân xuống đất. Chỉ cần nhìn đôi chân dài là ai cũng có thể đoán được đây là một vị mỹ nữ cao quý.
Đúng như mọi người nghĩ. Sau khi vị chủ tịch bước ra, mọi người đều trầm trồ và kinh ngạc khi nhìn về cô ấy. Tất cả mọi người lúc này chỉ có một ý nghĩ : “Quá đẹp”
Thân hình đầy đặn, hai ngọn núi đồ sộ ở trước mặt cùng với đôi chân dài, trắng, cộng thêm bộ đồ công sở lại càng biểu hiện được sức hút của cô ấy. Cô ấy bước ra với một tư thái cao ngạo, như là một chủ tịch.
-Như Lan???
Lâm Thần tự hỏi với mình. Mặt cậu biến sắc, cậu không thể ngờ rằng chủ tịch nơi này chính là Như Lan. Nhưng sắc mặt Lâm Thần lúc này lại trầm xuống, cậu không muốn Như Lan phát hiện ra cậu, cậu thực sự không muốn Như Lan lại dây dưa như lúc trước, nếu em gái cậu mà biết thì Tiểu Ngọc sẽ nổi trận lôi đình mất.
Mang theo ý nghĩ như vậy, Lâm Thần cầm tay em gái cậu định rời đi. Tiểu Ngọc cũng mặc kệ anh ấy làm gì, cô cầm tay anh trai cô như một cặp đôi.
Cô nhân viên thấy Lâm Thần muốn rời đi. Cô nói to:
-Cậu muốn đi đâu? Đánh người xong lại muốn rời đi à???
Giọng nói rành mạch rõ ràng khiến cả hội trường đều nghe thấy. Ánh mặt mọi người từ từ chuyển sang Lâm Thần, Lâm Thần lúc này cũng chẳng quan tâm, ngoảnh mặt rời đi.
Đúng lúc Lâm Thần muốn rời đi. Một âm thanh có vẻ rất kiều mị từ xa truyền tới:
-Cậu có thể chờ tôi một lát được không ???
Giọng nói này đến từ Như Lan. Cô cảm thấy cậu thanh niên kia có khí chất rất quen thuộc. Mặc dù trông có vẻ hơi béo nhưng đối với cô thì việc đó không quan trọng lắm. Với cả cô nghe thấy nhân viên kêu than nên cô muốn đến tìm hiểu xem.
Chính vì câu nói này của Như Lan đã khiến ánh mắt rất nhiều người nhìn sang Lâm Thần. Những cậu con trai cảm thấy cực kỳ ghen tỵ, bởi vì cho dù các cậu đó hô hào đến mức nào thì Như Lan cũng không hề đáp một lời, ấy vậy mà cái tên xấu xí kia lại có thể gây được sự chú ý. Thật là bất công quá.
Lâm Thần cảm nhận được các ánh mắt thù địch chĩa về hướng mình, cậu dừng lại. Bây giờ Lâm Thần từ từ suy nghĩ lại, cậu hiện tại đang cải trang. Lâm Thần tin chắc mình sẽ khó có thể đánh lừa được Như Lan.
Nghĩ như vậy, Lâm Thần quay mặt lại, nhìn về hướng Như Lan. Lâm Thần phải công nhận một điều là Như Lan rất xinh đẹp và quyến rũ, mặc dù cậu thực sự ghét cái tính “dai dẳng” của cô ấy. Nhìn Như Lan bây giờ Lâm Thần lại nghĩ đến Tô Nhan, Lâm Thần nghĩ trong đầu rằng không biết Tô Nhan bây giờ đang làm gì?
Như Lan mặt nghiêm túc đi về hướng Lâm Thần. Cô ra hiệu cho vệ sĩ ngăn chặn những nam sinh quá khích muốn xông về cô. Trong lòng Như Lan đang rất muốn tìm Lâm Thần, cô nếu không vì Lâm Thần thì cũng không muốn xuất hiện, vì khi cô xuất hiện là sẽ xảy ra rất nhiều phiền toái cho cô.
Như Lan vừa đi, vừa nghĩ thầm: “Ta mà được đến cậu thì nhất định sẽ phải bắt cậu ấy bù đắp cho ta xứng đáng”. Như Lan nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại tỏ ra cực kỳ lạnh lùng.
Tiểu Ngọc đứng cạnh Lâm Thần, tay cô nắm chặt tay của Lâm Thần. Cô lầm bẩm nói rất nhỏ:
-Không được! Không được để anh mình bị cô gái này bắt đi. Anh Lâm Thần chỉ thuộc về mình, mãi mãi chỉ thuộc về mình... không một ai có thể c·ướp đi...
Càng nói, Tiểu Ngọc càng ôm chặt cánh tay của Lâm Thần. Lâm Thần cảm nhận được em gái mình đang ôm chặt thì cậu cũng không quan tâm, cậu nghĩ rằng em gái cậu đang hoảng sợ mà thôi, em ấy làm như vậy cũng không sao cả, miễn là em ấy cảm thấy tốt hơn.
Nghĩ đến em gái mình, Lâm Thần trên khuôn mặt càng ngày càng nghiêm túc, cậu sẽ không để Tiểu Ngọc chịu bất kỳ uất ức nào. Một cỗ khí lạnh vô hình tràn ra từ người Lâm Thần. Bây giờ Lâm Thần vô hình trở nên cực kỳ đáng sợ. Vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm cộng thêm khí chất khác biệt của Lâm Thần đã làm cho những tiếng xôn xao bên ngoài có vẻ bớt dần đi.
Nhân viên thu ngân cảm thấy được ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Lâm Thần, tay cô không tự chủ run rẩy, thực sự chỉ qua ánh mắt mà cô đã cảm thấy đây là một con người cực kỳ đáng sợ. Nhưng cô vẫn tỏ vẻ không để ý và nhìn sang chủ tịch đang từ từ đến đây.
Như Lan cảm nhận được khí thế áp đảo của Lâm Thần. Cô cảm thấy thực sự bất ngờ, nhìn cô bé đang ôm chặt cánh tay của cậu con trai đó, cộng thêm trí thông minh của cô thì cô cũng có thể suy ra rằng cậu trai đó đang bảo vệ cô bé đó.
Như Lan nghĩ như vậy, cô tỏ vẻ ôn hòa nói:
-Cậu đừng sợ, tôi hứa sẽ không làm gì cậu đâu... Mà tại sao lại có hai người nằm ở đây vậy.
Nghe thấy vậy, nhân viên thu ngân đang đỡ Tố Tố lúc này mới tỏ vẻ uất ức nói:
-Kính thưa chủ tịch, “tên kia” dám đánh nhau ở đây. Lại còn g·ây t·hương t·ích cho hai khách quý của chúng ta nữa.
Giọng nói có vẻ cay nghiệt giống như Lâm Thần đã gây ra tội vậy. Mọi người đều im lặng để xem vị chủ tịch này giải quyết mọi chuyện như thế nào.
Tiểu Ngọc nghe thấy vậy. Cô tỏ vẻ tức giận đứng ra nói chất vấn:
-Các người đều nói dối. Anh của tôi suýt nữa bị hai người này đánh, vậy mà các người dám bảo anh tôi đánh là thế nào??? Các người thật vô liêm sỉ...
Nghe như vậy, nhân viên tỏ vẻ không hiểu nói:
-Nếu anh cô là người bị hại, tại sao hai người đánh lại bị thảm hại như vậy mà anh cô không hề có một tý xước xát gì cả, cô nói phải có một chút logic chứ.
Tiểu Ngọc đỏ mặt tức giận đùng đùng nghẹn nghèo:
-Cô...cô....
Lâm Thần lúc này mới đứng ra cầm lấy vai em gái, ra hiệu không có gì với em gái. Rồi cậu nhìn thẳng Như Lan đang nghi hoặc, nói:
-Sự việc như em gái tôi nói, cô có thể tra camera để chứng minh điều này.
Nhân viên lúc này mới tỏ vẻ quái dị nói:
-Chỗ cậu đánh thuộc góc khuất camera. Cậu có chủ ý từ ban đầu rồi, hãy nhận tội đi, đừng để mọi chuyện đi quá xa.
Lâm Thần bất ngờ, không ngờ ả ta lại chơi bài hiểm như vậy. Nhưng trái lại với suy nghĩ của cô nhân viên, Lâm Thần không hề để ý đến cô mà lại chú ý đến Như Lan. Điều này làm cô cực kỳ khó chịu. Nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn tỏ ra thương xót cho Tố Tố.
Như Lan nhìn vẻ mặt Lâm Thần. Tuy cậu con trai này vẻ mặt “tầm thường” nhưng ánh mắt của cậu ta cô cảm thấy rất rất quen, cộng thêm việc cậu ta rất trầm ổn càng làm cho cô tò mò về người này.
Đúng lúc này, nhân viên mới chợt nhớ ra nói với Như Lan:
-Thưa chủ tịch, cậu ta còn ă·n t·rộm chiếc thẻ của chủ tịch nữa .Chiếc thẻ đó y hệt với chiếc thẻ mà Chủ tịch tìm ạ.
Lâm Thần biến sắc mặt, cậu không ngờ cậu lại quên một chi tiết cực kỳ quan trọng như vậy.
Như Lan cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, cô nói với nhân viên:
-Chiếc thẻ đó đâu ???
Cô nhân viên lấy trong túi ra chiếc thẻ, Như Lan không hề chần chừ đến giật lấy. Miệng lẩm bẩm:
-Chính nó, chính nó rồi....
Nhìn vẻ mặt như bắt được vàng của Như Lan. Cô nhân viên cười lạnh nhìn về Lâm Thần....