Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 73: Ác mộng
-Không được, mình phải làm điều gì đó. Anh ấy phải là của mình, mình không thể để cho ai khác chiếm được...
Cậu xoa đầu em gái như thói quen, và em gái cậu cũng dựa vào cậu giống như chú mèo. Lâm Thần nhẹ nhàng nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy nên để tránh cho việc động chạm giữa hai người nên cậu mới làm như vậy, tuy có chút tội lỗi với em gái nhưng nhìn em gái cậu vui vẻ là cậu cũng an tâm được phần nào.
Tiểu Ngọc cũng không phải là không có cơ sở để chiếm lấy. Khuôn mặt cùng dáng người của cô, cô đều chăm sóc rất tỉ mỉ nên cô mới thuộc một trong những hoa khôi nổi tiếng của trường. Tuy v·ũ k·hí của cô không to như ả ta nhưng sự mềm mại cũng đủ để có thể đền bù cho anh ấy rồi.
Tiểu Ngọc ngồi xuống cạnh giường. Cô biết là anh ấy ngủ rất say, thường tầm này sẽ khó có thể thức dậy được. Cô mỉm cười sờ lấy má của Lâm Thần, miệng cô nở nụ cười nhẹ nói:
Đến trước cửa phòng Lâm Thần, cô nói nhỏ:
Cú ôm này như một lời tuyên bố từ chính nội tâm của Tiểu Ngọc. Cô bây giờ sẽ không phải sợ ai sẽ chiếm lấy được anh ấy nữa, vì anh ấy bây giờ thuộc quyền sở hữu của cô rồi. Thật là hạnh phúc và vui sướng, trong lòng Tiểu Ngọc chỉ có ý muốn là nhanh chóng vào phòng để cô có thể trao tình yêu thương cho anh ấy. Cô không thể nhịn được nữa rồi.
Tiểu Ngọc còn mạnh dạng đến mức cố ý để lộ làn da trắng muốt ở vai, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn được bộ đồ che lấy hai quả đào màu đỏ ở bên trong.
Nghe như vậy, Tiểu Ngọc mới dừng khóc, nhưng vẻ mặt đáng thương của em ấy vẫn hiện rõ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiểu Ngọc nói như vậy nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, giống như cơ thể không thể khống chế được. Lâm Thần lúc này mới an ủi:
-Em...em...thích...thích....anh...anh...
Thấy Tiểu Ngọc bình tĩnh hơn, cậu mới buông Tiểu Ngọc ra, mặt tỏ vẻ nghiêm túc nói:
Tiểu Ngọc cũng không muốn tranh làm với anh trai cô, cô biết anh trai cực kỳ yêu chiều nên cô cũng không muốn anh ấy phiền lòng. Cô vào phòng tắm rửa, rồi thay bộ đồ mà chính anh trai cô tặng cho cô. Tuy chỉ là món đồ rẻ tiền nhưng cô vẫn rất quý trọng nó. Cô tỏ ra vui vẻ bước ra giúp anh trai sắp đồ ăn lên bàn.
Lâm Thần đặt Tiểu Ngọc xuống giường. Tiểu Ngọc bây giờ trông cực kỳ mê người, cô hiện tại ánh mắt chỉ còn hình bóng Lâm Thần. Tiểu Ngọc tỏ vẻ e thẹn nhưng trong lòng cô chỉ muốn được Lâm Thần trao yêu thương.
-Em em...thích..thích...anh...anh. Em chấp nhận làm bạn gái của anh..
Cảm nhận được mình đang ở phòng mình, cô mới từ từ đi vào phòng tắm. Lúc tắm rửa, cô nhìn mặt mình trong gương. Một khuôn mặt hoàn hảo trắng hồng không hề có một tý thịt thừa nào, cô tự nói:
Lâm Thần dọn dẹp nhà cửa, cậu định ngày mai sẽ lên trường để xin nghỉ dài hạn. Với trình độ của cậu thì cậu thừa sức có khả năng thi vượt cấp, cậu còn phải gặp Tô Nhan nữa nên cậu phải ngủ sớm.
Tiểu Ngọc thấy anh trai cô không ăn nhiều, cô lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bò, đưa lên trước miệng Lâm Thần rồi nói:
-Vui....vui lắm anh...
Cậu bế em gái vào phòng của em ấy, nhìn em ấy ngủ ngon cậu cũng không muốn phá hỏng giấc ngủ ngon của em ấy.
Tiểu Ngọc kêu một cách cực kỳ bi thảm, nhưng dường như Lâm Thần phía xa không hề nghe thấy tiếng cô nói, cứ một mạch đi xa...
Tiểu Ngọc lòng đau như cắt, cô gào thét giống như muốn sử dụng hết sức lực từ lúc sinh ra:
Lâm Thần cùng Tiểu Ngọc thưởng thức món ăn. Cậu thì ăn để cho có lệ thôi, chủ yếu là cậu muốn dành tất cả cho em gái cậu. Nhìn em gái cậu món nào cũng ăn một cách ngon lành, cậu cũng cảm thấy đỡ áy náy hơn.
Nghe xong câu chuyện, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của anh trai cô. Tiểu Ngọc lại tự trách bản thân mình. Đúng vậy, anh trai cô là một người coi trọng tình nghĩa, nhưng cứ nghĩ đến việc mình rời xa anh trai của mình, điều này khiến Tiểu Ngọc không thể ngừng rơi nước mắt.
Tiểu Ngọc nói một cách cố gắng:
Tiểu Ngọc tuy vẻ mặt đang rất buồn nhưng vẫn gật đầu nói:
Lâm Thần cũng Tiểu Ngọc về nhà. Cậu vào bếp để chuẩn bị bữa tối, Tiểu Ngọc có ý muốn phụ giúp nhưng bị cậu từ chối. Cậu không muốn em gái xinh đẹp của cậu lại phải làm mấy việc này. Cậu cũng bỏ hết cải trang của mình, lộ ra dung mạo khiến bất kỳ người con gái nào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Lâm Thần nhận ra điều không hề ổn, cứ tưởng là sự vui vẻ hôm nay sẽ khiến em ấy khá hơn một chút, nhưng Tiểu Ngọc hiện tại khiến cho cậu cực kỳ lo lắng.
Cậu bây giờ mới chợt nhớ ra em gái cậu, nhìn sang thì thấy em gái cậu đã ngủ từ lúc nào không hay. Tiểu Ngọc lấy đùi cậu làm gối, hai tay em ấy ôm chặt cánh tay của cậu. Một cảm giác mềm mại truyền tới hai tay, Lâm Thần thực sự cảm thấy em gái cậu quá ngây thơ rồi, cậu biết cảm giác mềm mại này từ đâu mà ra...
-Hôm nay em cảm thấy vui chứ...
Chưa kịp nói hết câu thì con gấu bông trên tay em gái cậu rơi xuống lúc nào không hay. Tiểu Ngọc từ vui vẻ bắt đầu chuyển sang khuôn mặt u sầu, hai giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô ấy.
-Anh ơi....anh còn thức không ạ....
-Anh...anh...anh lại muốn ... muốn rời xa em...
Sau một tiếng, cậu xem hết bộ phim. Bộ này thực sự khá là hay, nam chính cuối cùng cũng đã đạt được mục tiêu sau bao nhiêu gian khổ khó khăn. Đúng là không uổng phí cậu bỏ tiền ra mua cuốn băng này mà.
Lâm Thần bế lấy Tiểu Ngọc đi từ từ vào phòng. Tiểu Ngọc bây giờ giống như một chú mèo con được Lâm Thần ôm ấp vậy, Tiểu Ngọc bây giờ không còn nghĩ gì khác ngoài Lâm Thần. Tất cả giống như mơ vậy.
Cả hai xem phim đến buổi đêm. Thông thường thì giờ này cậu sẽ bảo em gái cậu đi ngủ, nhưng hôm nay ngoại lệ vậy. Lúc đầu thì em gái cậu vừa ôm cậu vừa xem phim, cậu cũng cố gắng dỗ dành cho em gái cậu.
Lâm Thần nhìn em gái của cậu đang đau khổ, cậu thở dài. Cậu ôm em gái cậu, điều này cậu nghĩ sẽ làm cho Tiểu Ngọc bình tĩnh hơn một chút.
-Anh chắc tháng sau sẽ phải rời đi một thời gian....
Mom men đến giường của Lâm Thần. Cô nhìn thấy anh trai cô đang ngủ một cách ngon lành. Nhưng nhìn Lâm Thần ngủ cũng làm cho tâm hồn cô cảm thấy rạo rực. (đọc tại Qidian-VP.com)
-Em có tin anh không???
Đợi một lúc, không nghe thấy câu trả lời. Cô mới an tâm bước vào phòng. Căn phòng tuy không bật đèn nhưng do ánh trắng chiếu qua cửa sổ phòng, nên cô mới nhìn thấy được một chút.
Cô biết điều này cực kỳ nguy hiểm. Nó trái với đạo lý, nhưng cô với anh cô không hề cùng huyết thống nên về mặt pháp lý thì sẽ không sao cả. Nhưng cô biết nếu anh trai cô mà biết thì nhất định anh trai cô sẽ cực kỳ thất vọng về cô. Tuy nghĩ vậy nhưng nếu cô thử một chút chắc anh ấy cũng sẽ không biết gì đâu nhỉ....
Tiểu Ngọc vừa hưởng thụ cái xoa đầu vừa nỉ non nói:
-Đừng màaaaaaa........ (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô cũng vậy, trông thấy anh ấy mặc đồ như vậy, lại còn nhìn về phía cô. Tim cô đập rất nhah, sự vui sướng đến mức cô không thể nghĩ gì khác. Khuôn mặt cô đỏ ửng nhìn về phía anh ấy.
Lâm Thần thấy em gái thay bộ đồ mà cậu mua cho, thực sự em ấy quá xinh đẹp nên mọi thứ em ấy mặc đều đẹp cả. Lướt da trắng như ngọc, đôi mắt nhìn cái là sẽ bị hút hồn cộng thêm dáng người nóng bỏng cùng với vẻ mặt trái xoan xinh đẹp dễ thương, vậy nên khi thấy em gái cậu chịu mặc đồ rẻ tiền thì cậu cũng cảm thấy khá bất ngờ.
Sau khi tắm, cô thay một bộ đồ ngủ, cô từ từ đi vào phòng của Lâm Thần. Cô cũng chẳng biết là mình đang làm cái gì nữa, cô chỉ muốn ôm lấy anh ấy thôi, chỉ cầm ôm anh ấy là cô sẽ ngủ rất ngon.
Sau khi rửa chén xong, cậu mới gọi em gái cậu ra để nói một số chuyện. Thấy em gái cậu đang rất hạnh phúc, cậu cũng không muốn nói chuyện này ra, nhưng chuyện này cậu phải nói, vậy nên cậu bây giờ mới có cơ hội nói ra.
-Em..em hiểu...rồi...Em... không...không...sao...đâu...
Vì ở xa cộng thêm em gái cậu nói mớ nên cậu cũng không nghe rõ. Cậu cũng không để ý lắm nên cậu từ từ tắt điện và ra ngoài.
Chương 73: Ác mộng
Lâm Thần cười rồi làm theo. Thấy anh trai mình làm vậy, Tiểu Ngọc cũng cảm thấy vui. Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Tiểu Ngọc nói như không dám tin vào điều vừa nghe:
-Đến đi anh trai. Em sẵn sàng rồi...
-Em tin...
Đang tuyệt vọng, Tiểu Ngọc đột nhiên thấy bóng dáng anh trai mình. Cô vui sướng chạy đến, nhưng dường như có một bức tường vô hình chặn cô lại.
-Bây giờ em phải làm sao mới được. Anh trai của em đối xử với em tốt như vậy thì đứa em gái vô dụng như em làm sao có thể ngừng yêu anh được chứ...
Đúng là như vậy, Tiểu Ngọc có vẻ đỡ run rẩy hơn. Nhưng một điều cậu cảm thấy bất ngờ là cảm giác này làm cho cậu nhớ đến lúc ôm Thanh Tuyết, thực sự quá mềm....
Lâm Thần lúc này mới nói ra chuyện chính:
Lâm Thần giơ ngoắc tay. Tiểu Ngọc hiểu ý, cô nở nụ cười, rồi ngoắc tay cùng. Cả hai đều hứa một lời hứa mà ai cũng phải làm theo.
Tiểu Ngọc lúc này nhìn Lâm Thần với ánh mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng nói e thẹn:
Tiểu Ngọc bật dậy trên giường, cô thở hổn hển. Sau vài phút, cô mới nhận ra đó là mơ, thực sự đó là một cơn ác mộng mà cô rất sợ gặp phải. Người của cô đổ mồ hôi nhễ nhại.
Đặc biệt một điều làm cho cô cực kỳ hạnh phúc. Anh Lâm Thần đi đến trước mặt cô, quỳ một chân xuống, lấy một hộp đựng nhỏ nhỏ, mở ra có một chiếc nhẫn nói với cô:
Tiểu Ngọc nhìn thấy anh Lâm Thần đang mặc một bộ áo của chú rể. Anh ấy trông rất đẹp, cộng thêm bộ đồ chú rể đó khiến cho anh ấy càng có mị lực hơn.
-Món này ngon tuyệt anh ạ, anh thử một miếng xem...
-Anh thực sự không thể tin được nhưng anh thích em, Tiểu Ngọc à. Em có chấp nhận vượt qua rào cản anh em để làm bạn gái anh không???
Nhìn đôi môi của Lâm Thần. Nó giống như đang mời gọi cô vậy. Tiểu Ngọc nuốt nước bọt ừng ực. Cô thực sự cảm thấy miệng cô đang trở nên khô rát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Thần lúc đầu cũng muốn mua đồ đắt tiền cho em gái cậu, nhưng cậu rất sợ nợ ơn Như Lan. Như Lan trong lúc cậu dìu có ý muốn cho cậu cả cái cửa hàng này, cậu lúc đó mới thấy cô nàng này thật sự điên rồi.
Hôm nay, cậu đặc biệt nấu rất nhiều món, tất cả món đều là món mà em gái cậu thích. Vì vậy mà vẻ mặt em gái cậu giống như một đứa trẻ được nhận một món đồ chơi yêu thích vậy, đâu có giống một thiếu nữ gần bằng tuổi cậu đâu chứ.
Sau khi ăn xong, cậu cùng Tiểu Ngọc rửa chén. Lần này Tiểu Ngọc nhất quyết đòi bằng được khiến cậu cũng chẳng còn cách nào.
Nhìn anh trai cô càng ngày càng đi xa, cô chir biết gào thét trong sự tuyệt vọng:
Lâm Thần lúc này mới kể lại chuyện cậu b·ị b·ắt cóc. Để tránh cho đụng chạm tới Linh Nhi và Thanh Tuyết, cậu đã biến tấu câu chuyện đi. Đại khái là cậu b·ị đ·ánh ngất, rồi được cứu bởi một người khác, vì vậy cậu phải báo đáp cái ơn này cho người đó...
-Anh hứa với em là cuối tuần sẽ về thăm, nếu anh không giữ lời hứa thì bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ làm.
Tiểu Ngọc nghe như vậy. Trong lòng cô bây giờ chỉ cảm thấy thật hạnh phúc. Cuối cùng, ước mơ cô ấp ủ bấy lâu nay, cái ước mơ mà mỗi khi nhìn thấy anh trai cô cô đều thèm khát. Nhìn anh ấy dáng vẻ ngầu và soái như vậy, cầu hôn cô, cô chỉ biết nhảy vào ôm chặt lấy anh Lâm Thần. Cô vui sướng đến nỗi nói lắp bắp:
Đột nhiên, phía trước của cô tối sầm lại, cô không cảm nhận được anh Lâm Thần đâu nữa. Tất cả chỉ còn là hư vô. Điều này khiến Tiểu Ngọc đang sung sướng đột nhiên chìm xuống đáy cốc.
-Anh Lâm Thần, anh đừng bỏ em...huhu...em biết sai rồi....
-Anh...anh nói thật chứ.
Ai nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Ngọc bây giờ đều sẽ cảm thấy cô nàng giống như đang dụ mời vậy. Đơn giản vì Tiểu Ngọc quá ngây thơ cộng thêm vẻ mặt xinh đẹp và khuôn mặt đỏ ửng nhưng rất chờ mong một điều gì đó.
Sau khi bế Tiểu Ngọc vào phòng, cậu nhẹ nhàng đắp chăn cho em ấy, lúc chuẩn bị đi thì cậu có nghe được em ấy nói mớ:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.