Tô Nhan ngay lập tức nói với Lâm Thần :
-Chúng ta đi!
Lời nói dứt khoát nhưng có vẻ trên mặt Tô Nhan có chút buồn phiền. Cô bé nhỏ nhắn kia lại nói một cách châm chọc :
-Tôi biết là công ty cô rất lớn. Nhưng cô không xem xét thì miếng bánh này không có phần của cô đâu.
Cô bé nhìn Tô Nhan với một thái độ thoải mái. Cứ như kiểu là mọi thứ đều nằm trong tầm tay cô. Lâm Thần lúc này mới không chịu được nhìn cô ấy nói :
-Tôi cũng chỉ là một người bình thường. Tại sao cô lại rủ tôi chơi cờ với cô. Cô làm sao nhìn ra được.
Cô bé nói đúng hai từ :
-Bí mật.
Cô bé đó nháy mắt với Lâm Thần làm cho Lâm Thần rùng mình. ‘Thật đáng sợ’ đó là suy nghĩ của Lâm Thần lúc này. Nhìn cô bé loli đó rất cute, rất mê người nhưng trong lòng Lâm Thần lại cảm thấy cô bé này rất đáng sợ. Cứ như là cô có thể nhìn xuyên thấu được Lâm Thần vậy.
-Cậu sẽ không từ chối đề nghị này đâu nhỉ !
Đây là một câu uy h·iếp. Lâm Thần nghĩ như vậy. Nhưng đánh cờ thì cậu chưa bao giờ thua nên cũng có đôi chút phần tự tin.
Từ nhỏ, lúc cậu rảnh rỗi, cậu hay lôi cờ ra chơi, cậu chơi vì lúc đó nhà cũng khá nghèo, chỉ có bộ cờ khá rẻ mẹ cậu mua cho. Lúc đó ông cậu còn sống nên cậu cũng có người chơi cùng. Lúc đầu cậu khá yếu trong việc chơi cờ nhưng nhờ kinh nghiệm đánh cờ lâu năm của ông, Lâm Thần càng ngày càng thành thạo, với tài thông minh vốn có và cách học hỏi cực kỳ nhanh nhạy của cậu mà chỉ trong thời gian ngắn, cậu đã có thể vô địch trong việc chơi cờ. Có đôi lúc cậu còn nhỏ mà còn được nhà trường cậu muốn cậu đi thi quốc gia nhưng cậu từ chối do không có điều kiện ( lên đó thi tiền nhiều lắm ). Sau này, ông cậu mất, cậu vẫn lôi ra chơi cờ như để tìm lại tuổi thơ vậy. Nên khi thấy cô bé kia chơi cờ, cậu nhớ về lúc nhỏ nên có đôi chút kích động. Nhưng cô bé này lại nhận ra được sự kích động nhỏ bé của mình. Lâm Thần công nhận là có đôi chút ngạc nhiên thật. Nhìn cô gái bé nhỏ ngồi đánh cờ nói chuyện sòng phẳng với Tô Nhan, Lâm Thần càng thấy bất ngờ. Nhưng khi nghe được ẩn ý trong lời nói của cô bé kia, Lâm Thần mới thật sự thấy nguy cơ, vì thế trận cờ này cậu sẽ cố gắng thắng.
Lâm Thần nói với cô bé một cách bình thản, không muốn để mình lộ ra bất cứ sơ hở gì:
-Được, tôi sẽ đấu với cô một trận. Mong cô hãy giữ lời hứa từ trước.
Cô ấy cười nhẹ, nhìn Lâm Thần rồi nói một cách quái dị :
-Cậu chuẩn bị tinh thần đi theo tôi rồi nhỉ ?
Như nắm chắc được phần thắng. Tiểu la lị này cười quái dị với Lâm Thần. Điều này làm Tô Nhan phải nói nhỏ với Lâm Thần :
-Cô bé này là con của một chủ tịch tập đoàn cực lớn. Nhưng từ bé cô bé này đã tự lực xây dựng đế chế cho mình rồi. Rất nhiều người muốn hợp tác cùng cô bé nhưng đều bị từ chối ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ đó ai cũng tránh xa cô và nói cô là kẻ lập dị. Cậu là người mà cô tôi nhìn trúng, nếu không nắm chắc thắng thì hãy rời đi. Tôi sẽ không trách cậu.
Nghe Tô Nhan nói vậy. Lâm Thần nhìn thấy cô bé kia đang nhìn mình với ánh mắt hổ đói, như kiểu mình đang nằm trong bàn tay cô ta. Cậu muốn mình phải thắng, Lâm Thần quyết tâm trong lòng mình như vậy.
Lâm Thần nói với Tô Nhan :
-Cô không cần lo, trận này là do tôi tự chịu. Nếu tôi thua tôi sẽ tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Cảm ơn cô đã cho tôi lời khuyên.
Tô Nhan nghe nói như vậy nghĩ thầm :"Tên đầu đất này, tôi nói như thế là không muốn để ngươi đi theo cô ta, mà cậu làm như vậy thì tôi cứu cậu làm sao được bây giờ" Lúc Tô Nhan suy nghĩ thì trận đấu hai người đã bắt đầu rồi. Bất đắc dĩ, cô đứng cạnh Lâm Thần xem cờ mặc dù cô chẳng hiểu gì cả.
Cầm quân cờ trên tay, Lâm Thần như trở về thời ấu thơ. Cậu nhắm mắt cảm nhận rồi đánh một cách thoải mái. Đây là lúc quyết định tương lai của cậu nhưng cậu vẫn rất bình thản, mặc dù đối thủ của cậu rất mạnh, lại còn rất bí ẩn và nguy hiểm.
Nhìn Lâm Thần đánh từng nước cờ, trong lòng cô bé vui vẻ. Lúc cô còn bé, vì cô là đại tiểu thư, lại có dáng dấp vô cùng xinh đẹp nên xung quanh cô toàn là lời khen ong mật làm cô cảm thấy rất khó chịu. Bọn người kia chỉ toàn quan tâm đến thân phận chứ không một ai hiểu cô. Chỉ có bố cô là hay chơi cùng cô. Bố còn dạy cho cô đánh cờ, nhưng dạy chưa được bao lâu thì bố cô bận đi nước ngoài. Lúc đó cô buồn chán đánh cờ một mình ở công viên. Nhưng trong lúc cô buồn chán nhất thì có một người con trai rất soái ca đến gần cô.
Lúc đầu cô còn tưởng cậu tôi đến để tán tỉnh cô như những người con trai khác. Nhưng cậu tôi lại nhìn bàn cờ rồi sáng mắt nói :
-Cậu có thể cho tớ chơi cờ với cậu được không ?
Nhờ trực giác và đôi mắt trong sáng của cậu tôi mà cô đồng ý. Cô chơi cả một buổi chiều. Mọi âu lo đều tan biến, bây giờ cô mới trở lại đúng tuổi của mình. Cô rất vui vẻ trò chuyện đủ thử trên trời dưới đất. Biết tên cậu ta là Lâm Thần. Lâm Thần còn giúp cô chỉnh sửa lại một số lỗi chơi cờ cơ bản. Ngoài ra cô còn được Lâm Thần hướng dẫn cách tiếp cận bạn bè, còn làm đủ trò làm cho cô cười. Cô lúc đó đã coi Lâm Thần là bạn tốt nhất của mình
Lúc tối, trước khi lên xe đón về, cả hai đã ngoắc tay hẹn nhau ngày mai sẽ tới. Nhưng sự thật phũ phàng khi ngày mai cái mà cô nhận được lại là một tờ giấy với dòng chữ cực kỳ nắn nót“ Cảm ơn cậu đã làm bạn với tớ. Thời gian tuy ngắn nhưng lại rất vui và ý nghĩa đối với tớ. Tớ sẽ phải đi khỏi nơi đây. Chắc phải lâu lắm tớ mới quay trở lại. Tớ mong cậu có thể chơi cờ thật giỏi. Lúc đó hai tôi sẽ phân một trận thắng bại rõ ràng nhé. Thân ái”. Nhìn thấy dòng chữ này, lòng cô chua xót, cô còn chưa đọc tên của mình ra cho cậu ấy. Cảm giác ấy cô mới biết Lâm Thần quan trọng đối với cô như thế nào. Cô đã nhờ bố cô lục tung cả khu đi tìm nhưng đều không có hiệu quả. Cô thề với lòng mình :” Nếu cậu để tôi bắt gặp được thì nhất định cậu sẽ không thể đi được “
Đến tận hôm nay, cô vẫn giữ cho mình bộ cờ hôm đó đánh cùng Lâm Thần, cùng với tờ giấy đó. Cô rất mong có một ngày sẽ gặp lại Lâm Thần. Trời không phụ lòng cô thì cô đã thấy Lâm Thần.
Tuy cậu ấy đeo mặt nạ nhưng khí chất đó không thể sai được. Cô cũng đã lớn, quyến rũ và sắc sảo hơn ngày xưa nên chắc Lâm Thần không nhận ra được cô. Mọi chuyện sẽ êm đẹp cho đến khi phía trước Lâm Thần lại là Tô Nhan. Mà Tô Nhan cô không thể chọc nổi, nhưng nhờ trí thông minh của cô mà cô có thể đánh cờ với Lâm Thần. Đây chính là thời khắc để mình giành lại anh ấy. Cô tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong cô lại vô cùng háo hức, đã lâu lắm rồi, thật sự rất rất lâu rồi cô mới có thể gặp lại được anh ấy. Cô thề với chính mình là sẽ không để anh ấy chạy thoát một lần nào nữa.
0