0
Lơ lửng, không trọng lực, không ánh sáng, không âm thanh, không vật chất, chỉ có thời gian lặng lẽ trôi cùng bóng đêm trường tồn.
Cảm xúc sợ hãi trước khi c·hết, chỉ là sự phóng đại một cách quá trớn, không gì khác hơn ngoài tâm lý chưa sẵn sàng, để đối diện với một thế giới mà bản thân chưa hề biết tới.
Đã bao nhiêu ngày rồi, cũng chẳng còn quan trọng, sau khi nhân loại thua cuộc, đánh mất đi cố thổ. Lam không muốn sống như lũ chuột, sau khi đặt bút ký vào hòa đàm, lại chui rút lên trạm vũ trụ.
Hắn muốn chiến, cho tới hơi thở cuối cùng. Không phải vì tranh giành thứ gì, mà để bảo vệ lý tưởng, vinh quang của đời người. Cho dù có là que diêm cháy một lần rồi tàn lụi, còn hơn để thời gian chậm rãi hoai mục.
“Sống như vậy thật vô nghĩa, ta thà chết đi còn hơn!”
Từ phía bên kia, vang lên một giọng trầm thấp, không rõ là nam hay nữ.
“Thua không đáng sợ, khó nhất là chấp nhận thực tế! Nếu tất cả đều cứng đầu giống như ngươi, lao vào chỗ chết một cách vô ích, chỉ vì một lý do hão huyền! Thế giới này còn cần thiết tồn tại sao?”
“Sinh mệnh là điều đáng trân quý nhất, biết bao người đã chết, rồi chẳng để làm gì! Ngươi, nên cảm thấy may mắn vì mình còn sống đi thôi!”
“Khặc khặc khặc!” Lam cười, nhưng gương mặt không cách nào biểu lộ được niềm hạnh phúc, thay vào đó chỉ toàn là đau khổ cùng bất lực.
“Có lẽ ngươi nói đúng! Chung quy cho đến cuối cùng, cũng chỉ là dã tràng se cát mà thôi! Nhưng mà ta lại chẳng cách nào đồng tình với lý lẽ của ngươi được. Có những thứ, so với sinh mệnh còn đáng để bảo vệ, ngươi sống vì điều gì? Một kẻ hèn nhát có thể hiểu được sao?”
“Được rồi, ta đã biết ngươi muốn gì, cáo từ vậy! Mong là ngươi không phải hối hận!” Rốt cuộc, chỉ còn có tiếng bước chân, nhỏ dần, nhỏ dần, rồi biến mất trong dãy hành lang dài thênh thang.
“Ta sẽ!”
Đúng, cho đến hết kiếp này, ít nhất Lam cũng đã kiên định tới cuối cùng. Có lẽ thứ khiến hắn tiếc nuối nhất, không phải việc chưa được chết trên sa trường, liệm trong máu kẻ thù. Mà là bị đồng đội bán đứng, kết tội chống lại hòa bình, trong sự thóa mạ và sỉ vả của bầy cừu.
Một cách hợp thức hóa, để chuyển di lòng thù hận lên hắn, khi đối diện với sói ác, họ chọn cách im lặng và không dám phản kháng, nhu nhược đến mức phải mạt sát một con kiến hôi để cân bằng tâm lý vậy.
Lam bị bỏ vào trong phi thuyền, gọi ví von là cỗ quan tài bằng sắt, rồi cho thả trôi về phía hố đen vũ trụ. Thử hỏi, còn gì đáng sợ hơn cái chết được dự báo trước, nó như con dao luôn treo trên đầu, không biết lúc nào sẽ rơi xuống.
“Khặc khặc khặc! Không, lòng này chỉ còn thù hận mà thôi, rồi một ngày các ngươi sẽ chết, một cách thê thảm hơn gấp trăm, gấp nghìn lần. Ta chờ, Ta chờ!”
…
Hộc hộc hộc! Lam tỉnh dậy sau cơn ác mộng, hắn cố hít vào từng hơi thật sâu, mùi hơi đất ngay ngáy bốc lên, làm dịu đi cảm giác thần kinh căng cứng. Chỉ cần não bộ đủ tỉnh táo, ký ức tiêu cực này sẽ nhanh chóng chìm vào quên lãng.
“Đôi khi thật muốn quên đi hết thảy!” Lam thở dài, đã gần 3 năm rồi, kể từ khi phi thuyền rơi xuống hành tinh này, mà thực tế hắn cũng không biết được, liệu bản thân có phải xuyên vào một khoảng thời gian không xác định. Ở phạm vi hố đen ảnh hưởng, mọi chuyện diễn ra không thể lý giải theo vật lý phổ thông.
Chỉ biết là nơi này có hoàng cảnh như trái đất thời cổ đại, ngoại trừ văn tự cùng ngôn ngữ giao tiếp không thuộc bất kỳ nền văn minh nào. Mọi phong tục tạp quán, hắn đều có thể sơ bộ lý giải được.
Sau một lúc thẫn thờ, đợi cho cảm xúc bình ổn trở lại, Lam mới bước xuống giường, xỏ chân vào đôi giày cỏ. Căn phòng chỉ hơn hai chục thước vuông, mới mấy bước đã ra tới cửa. Bên trong nội thất đơn sơ, cho nên không lộ ra vẻ chật hẹp. Chung quy chỉ có một cái bàn, cái kệ treo vài bộ quần áo, cùng với vài bao lương thực chất ở góc tường.
Mở ra cửa sổ, vài ánh nắng nhạt nhòa không đủ sưởi ấm không khí, nhiều hơn là sương lạnh tràn vào. Giờ này trời chỉ vừa chập sáng, ánh dương chưa ló qua đầu ngọn rơm. Gà mới gáy có hai lần, đa phần thôn dân trong làng vẫn chưa tỉnh dậy.
Sau một hồi dọn dẹp chăn đệm cùng vệ sinh cá nhân, Lam mới xách theo cái rọ, đi một mạch ra thẳng cửa thôn. Vòng vèo qua mấy con đường đất, cỏ cây rậm rạp còn đọng lại vài giọt sương mai, va quẹt làm ướt cả vạt áo. Từ đây muốn đi tới thác nước ngoài bìa rừng, chí ít phải băng qua non nửa sườn đồi.
Lấm ló mấy cái bóng mờ, hiện ra từ phía đối diện, đã có mấy người nông dân vác cuốc ra đồng. Bọn họ thấy Lam cũng chỉ giơ tay chào, cười một cái xã giao lấy lệ, không hề có ý định dừng lại bắt chuyện. Cũng đúng thôi, ai lại đi giao tiếp với một người câm đâu?
Thực ra Lam cũng không hề câm, chẳng qua là bọn họ nghĩ vậy. Ba năm trước, lúc mới được ông Tư Huyền cứu về từ trên núi, mọi thứ đối với hắn đều hết sức xa lạ. Mặt dù có thể thông qua cử chỉ đoán được người khác muốn nói gì, nhưng mà ngôn ngữ trong nhất thời khó mà thông thạo. Để tránh người khác nghi ngờ, hắn cũng chỉ đành làm lơ giả câm mà thôi.
Đoạn thời gian khi đó, quả thật rất khó khăn, Lam cũng không thể hiểu nổi, làm cách nào mà bản thân có thể vượt qua được. Cho đến bây giờ, cơ bản hắn cũng đã thích nghi với thế giới này, thậm chí thông qua học lỏm mà biết được văn tự chữ nghĩa.
Rì rào, rì rào! Phía xa xôi, khuất bóng dưới mấy bụi linh sam rậm rạp, thác nước lộ thiên chậm rãi hiện ra trong tầm mắt. Sơn thanh thủy tú, hoa cỏ nở rộ, om bướm chao liệng tựa như tiên cảnh nơi trần thế. Từ vết nứt trên đỉnh núi, mạch nước ngầm đổ xuống thành thác, tuy lưu lượng không lớn, nhưng mà cách hơn chục thước rơi xuống mặt đất, tạo thành dòng chảy rất xiết.
Lam đứng ở bờ bên phải, nơi có mỏm đá to nhô ra giữa dòng. Sóng đẩy bọt nước lăng tăng, văng lên tứ phía, trong không khí tràn ngập những giọt sương li ti, khiến cho hít thở cũng bất giác trở nên nặng nề.
Sau một lúc làm nóng người, Lam cởi hết lớp áo bên ngoài, vứt lên cành cây gần đó, chỉ để lại một chiếc quần cộc. Từng đường nét cơ bắp phô bày ra, hình thể không hề giống mấy người làm nông, trên lưng và ngực hắn chi chít vết sẹo, tạo thành một cảm giác nam tính mãnh liệt.
Tõm! Nhảy thẳng xuống giữa dòng nước xoáy cuồn cuộn, cảm giác lạnh thấu xương khiến cho não bộ cấp tốc nạp đầy oxi, adrenalin dâng trào trong từng mạch máu, khơi dậy cảm giác phấn khích.
Lam thong thả bơi tới chỗ mấy cái lợp đã đặt từ trước, hắn lợi dụng ghềnh đá nhô ra bên dưới, xếp đá lên trên tạo thành một vách ngăn, hướng theo dòng chảy đến bên trong bẫy. Không biết là tôm cá ngược dòng đến đây đẻ trứng, hay là chảy xuôi theo mạch nước ngầm, mà lúc nào đầm nước cũng đầy ắp thủy sản.
Thu hoạch một lúc đã đầy rọ, Lam mới bổ sung mồi vào trong lợp, chỉ là vài con giáp xác đập dập, trộn với cám gạo rang sẵn vo viên.
“Không tệ! Tiết trời đầu thu đã vào mùa tôm rêu, lần này thu hoạch cũng được hơn cân rưỡi. Chỉ cần đem về sơ chế rồi phơi khô, mang ra chợ bán cũng được mấy chục đồng!”
Lam rất dễ hài lòng với mọi thứ, chỉ cần ngày tháng bình dị trôi qua, an nhàn không phải đổ máu, tránh xa chiến tranh và thù hận. “Là ông trời đang đền bù cho ta chăng?” Lam không biết, nhưng sống như vầy thật sự không tệ. Đôi khi buông bỏ, đồng nghĩa với việc mở ra cho bản thân thêm cơ hội.
Bẻ vài cành cây khô, nhóm lên đống lửa, tiện thể hong khô quần áo. Lam vót một thanh tre nhọn, xiêng con cá lóc mới vừa bắt lên hãy còn tươi rói, loại cá này không ăn tạp, ruột rất sạch, không cần thiết sơ chế. Để cách xa đám than hồng chừng độ hơn năm phân, nhiệt lượng tỏa ra một cách chậm rãi, mang theo hương khói, lan tỏa vào trong thớ thịt.
Chỉ một lúc mà mỡ từ con cá lóc đã chảy ra, rơi xuống đống than, phát ra âm thanh lèo xèo, một mùi thơm ngát tràn ngập không trung. Trong lúc chờ đợi bữa sáng chín, Lam khẽ nhấp vài hớp rượu mận đem ra từ nhà, vị ngọt còn vương lại nơi đầu lưỡi, khí nóng đã từ dưới dạ dày, kéo một hơi lên cuống họng, nhất thời xua tan đi lạnh lẽo.
“Cảnh đẹp, người hân hoan, nơi núi rừng nhâm nhi rượu ngon, cho dù thần tiên cũng không sướng bằng!” Bâng quơ nói vài câu chẳng có ý nghĩa, sau một hồi đánh chén no nê, Lam mới thu dọn tàn cuộc, mang theo “chiến lợi phẩm" men theo đường mòn về đến thôn làng.