Chỉ mong mọi thứ trôi qua một cách êm ả, Lam không mong trong thời gian này xảy ra thêm chuyện gì nữa. Tự an ủi mình, nhưng mà lòng hắn không cách nào bình thản trở lại, cảm giác như có chuyện gì cực kỳ tồi tệ sắp ập xuống vậy.
Tâm trạng như bầu trời bị đám mây đen u ám phủ kín, biết rằng cơn bão giông đang chực chờ phía trước, nhưng không cách nào mà đoán được, khi nào giọt mưa đầu tiên sẽ rơi.
Một hồi, căn nhà lá nhỏ trong vô thức đã hiện ra trước mặt. Nhưng Lam không vội bước vào bên trong, mà kiểm tra nơi thanh chốt, phát hiện chiếc lá khô đặt lên đó vẫn còn nguyên, lúc này mới an tâm mở cửa. Thời gian nguy hiểm trước kia đã làm cho hắn hình thành bản năng đề phòng, cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
Sau khi thả mấy con cá còn sống vào trong lu, Lam mới đổ trà trong ấm ra, thay thế bằng nước trong ống tre đem theo bên người, sau đó mới dám uống một ngụm. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt Lam đã hai ba lần lướt qua phía gầm giường, lẩm bẩm một câu mà chỉ có mình hắn hiểu.
“Bạn cũ, không ngờ còn có ngày ta dùng đến ngươi! Ta thật không muốn điều này xảy ra, một chút nào!”
…
Vài ngày trôi qua, kể từ khi Hải Dưới chết, thôn làng cũng trở lại với nhịp sống thường ngày, yên bình và tĩnh lặng. Đã không còn thấy người ta nhắc tới nữa, có lẽ chủ đề này đã trở nên nhàm chán, đến mức việc tổ chức đám bảy ngày cũng bị làm thinh, không biết là do hết kinh phí, hay là không có thân nhân đứng ra chủ trì.
Lam vẫn vậy, công việc không có nhiều thay đổi, ngoại trừ buổi sáng thu hoạch cá ở suối, hắn còn lên núi hái quả mận dại về ngâm rượu, dự định thay thế mấy bình cũ, sắp đem lên chợ phiên để bán.
Mặt trời leo qua ngọn cây dừa, chiếu từng tia nắng ấm áp, sưởi ấm đại địa, sương mù đã bốc hơi gần hết, Lam men theo đường đất về tới nhà, nguyên khoảng sân rộng rãi phía trước, mọc phủ lên một lớp cỏ lá dẹp.
Một vài vết cát li ti dính trên thảm cỏ, không thể nào lọt qua được ánh mắt, trong lòng nặng nề như đeo đá. Hắn tiến lại trước cửa, quả nhiên chiếc lá khô đã rơi xuống đất, cũng đã chắc chắn có người đột nhập vào bên trong.
Nhưng mà Lam biểu lộ hết sức tự nhiên, trên mặt không có bất kỳ dấu hiệu căng thẳng nào. Hắn không vội mở cửa, mà là mang theo rọ cá, thả vào chiếc lu bên hông, trong lúc lơ đãng, liếc nhìn qua khe hở bên vách, xác định không có kẻ nào nấp phía sau.
Căn nhà chỉ hơn hai chục thước vuông, xà làm từ thanh tre nhỏ, bên trong không chia vách ngăn, ngoại trừ phục kích phía sau cánh cửa, đã không còn chỗ để ẩn nấp.
“Có nghĩa là đối phương đã biết thói quen của ta, cho nên chỉ cần ở vị trí nào đó ven đường, quan sát rồi tính toán thời gian!” Lam nghĩ thầm, rốt cuộc mở cửa, bước vào bên trong nhà. Liếc một vòng, không phát hiện có gì bất thường, mới ngồi xuống, đưa lưng về phía cửa.
“Lại là thủ đoạn cũ rích, không ai nói cho hắn biết là một chiêu không nên dùng hai lần sao!” Nhìn xuống khay trà để trên bàn, đã phát hiện có sự xê dịch, trước khi ra ngoài, mỗi đồ vật trong nhà, Lam đều sẽ sắp đặt theo một vị trí cụ thể, nếu có bất kỳ sai lệch dù là nhỏ nhất, hắn cũng có thể nhận ra trong nháy mắt.
Ấm trà này, Lam chỉ đậy hở, giữa nắp và miệng bình đáng lẽ ra phải có một khoảng trống nhất đinh. Chứng tỏ là đối phương đã động tay vào bên trong.
“Vậy là không phải thăm dò, muốn ra tay với ta sao? Cũng được, để coi ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào!” Trong đầu nghĩ thầm, rốt cuộc đối phương ở trong bóng tối, hắn ngoài sáng luôn bị động, cho nên phải tìm cách dụ rắn ra khỏi hang.
Nghĩ tới liền làm, Lam không làm bất kỳ cử chỉ dư thừa, sau khi đưa lưng ra hướng trống trải, hắn liền cầm ấm trà lên tu một hơi giả bộ. Mười mấy giây trôi qua, cũng đủ để thuốc ngấm vào, hắn mới chọn một vị trí rất thuận lợi ngã ra nền đất.
Mắt khép hờ, vành tai ép sát mặt đất, chỉ cần đối phương bước tới trong phạm vi chục thước, Lam liền có thể lập tức cảm nhận. Hắn đợi, chờ cho cá cắn câu, một phút, rồi hai phút, thời gian như muốn kéo dài ra vô tận.
Cành cỏ đung đưa, gió thổi qua tán lá, tiếng chim hót trên ngọn cây, dù là âm thanh nhỏ nhất, Lam đều không bỏ qua. Bầu không khí quái dị, cứ thế tiếp tục.
Rộp rộp! m thanh bước chân, đột ngột vang lên, rất nhỏ, đến mức hầu như không thể nghe thấy được. Trong lòng Lam gợn sóng, hắn đã nhận ra rồi, đối phương vòng qua bên hông, từ từ tiến về phía trước. Do tầm mắt bị che khuất, hắn chỉ có thể dựa vào tiếng động mà đoán khoảng cách.
Mười thước, tám thước, rồi đột ngột dừng lại!
“Là đang do dự, hay phát hiện ra điều gì?” Chỉ trong nháy mắt, gần như là ngay lập tức, đang nằm im dưới mặt đất, Lam đột ngột bật dậy, xoay người, nhưng mà phía đối diện chẳng còn một cái bóng, đối phương đã biến mất từ lâu, chỉ để lại vài dấu chân giẫm lên thảm cỏ.
“Nhanh như vậy?” Lam không khỏi giật mình, rốt cuộc là bản thân làm lộ ra điều gì, hay là suy đoán của hắn phát sinh sai lầm. Đi vào trong phòng, kiểm tra lại một lần, rốt cuộc hắn mới bật thốt lên.
“Thật không ngờ, đối phương coi trọng ta như vậy, mà ta lại quá coi thường hắn!” Thở dài, thì ra thuốc không phải để trong bình trà, mà là bôi vào trên thanh củi khô, Lam cẩn thận đưa ra ngoài nắng quan sát, phía trên mấy nhánh gỗ đào, có một lớp phấn đen bám rất mỏng, nếu không phải cố tình chăm chú quan sát, hầu như là không thể nào phát hiện.
Lại nói, hung thủ khi mở ra kiểm tra bình trà, phát hiện bên trong đã nguội lạnh, nên cho rằng Lam sẽ đun bếp nấu nước. Đây chẳng qua là trường hợp thứ nhất, nếu không dính bẫy ngay lập tức, đợi đến trưa khi hắn nấu thức ăn, khói độc cũng sẽ bay ra, như vậy vừa không để lại chứng cứ, lại bảo đảm vạn toàn.
“Khi nãy, có lẽ là hắn đợi cho khói độc tan đi một phần, rồi mới dám lại gần. Nhưng mà, phát hiện không khí thiếu đi mùi khét, cho nên đâm ra nghi ngờ!”
“Tốt, rất tốt, quả nhiên là lên kế hoạch rất kỹ, lần này là ta sơ xuất vậy!” Hai đường chân mày bất giác nhíu lại, cảm xúc không cách nào bình tĩnh, tuy lần này bị đối phương bắt bài, nhưng mà Lam lại có thể khẳng định một điều.
Trong thời gian nạn nhân bị chết lâm sàng, tim chưa ngừng đập, hung thủ sẽ thực hiện thao tác gì đó, rất có thể là nguyên nhân khiến cho hắn lên kế hoạch giết người liên hoàng.
“Ái tử thi sao? Cảm giác như là tên biến thái đi săn con mồi vậy!” Lam không biết việc hung thủ thất bại sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền gì tiếp theo, có thể là bất chấp, điên cuồng trả thù, hay là lựa chọn một con mồi khác. Dẫu sao thì, trong thời gian này, hắn cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác.
Căn phòng tối, không cửa sổ, chỉ có ánh đèn dầu lay lắt, hằng lên hai cái bóng đen trên tường. Lúc này khí trời đã chuyển dần sang hanh khô, đa phần mọi người đã ra đồng, chỉ có một ít phụ nữ và trẻ con ở lại trong làng.
“Chết tiệc! Một chút nữa là bị hắn ta lừa, không ngờ thằng câm đó gian manh như vậy!”
“Hạ Khống Thi Cổ thất bại, chỉ còn có nửa ngày, nếu không kí sinh được vào giá thể, trứng trùng sẽ thoái hóa, làm sao bây giờ?”
“Hay là tìm đối tượng tiếp theo?”
“Không được, quá mạo hiểm! Kế hoạch phát sinh sai lệch, chỉ sợ là tên kia làm lớn chuyện, khiến mọi người đề phòng!”
“Chẳng còn cách nào nữa, phải liều thôi, nếu làm hỏng chuyện này, Thi Đạo Nhân sẽ để yên sao?”
Cả hai người bỗng chốc rơi vào trầm mặt, dường như nhớ tới điều gì đáng sợ, hơi thở trong vô thức cũng trở nên run rẩy.
0