0
Cả buổi tối hắn vắt tay lên trán suy nghĩ, đến mức cả đêm không ngủ được một chút nào . Sáng dậy cả người bơ phờ, hai tỷ đệ Dạ gia dẫn hắn đi ăn nhưng Thiên Tiếu chẳng có chút tinh thần nào cả, bất chấp đồ ăn thơm ngon hắn vẫn ăn một miếng liền thở dài .
Dạ Nguyệt gác đũa hỏi :
“Có chuyện gì mà ngươi thở dài mãi thế ?”
Thiên Tiếu lại thở dài :
“Hôm qua có người tỏ tình với ta, còn đưa ra thỏa thuận kết hôn .”
Dạ Yến mắt sáng lên :
“Xinh đẹp không ?”
“Cực đẹp .” Không mất một giây để hắn đáp .
“Thế có giỏi giang không ?”
“Cực giỏi, giỏi đến vô lý luôn .”
Nghe hai người đối thoại Dạ Nguyệt cắt ngang :
“Rốt cuộc là ai mà ngươi đánh giá cao thế ?”
Thiên Tiếu mặt cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc :
“Chiến Thần Chi Nữ Cầm Vân Ca, đủ xinh đẹp với giỏi giang chưa .”
Hả
Dạ Yến hít một hơi khí lạnh thật sâu, vẻ mặt cực kỳ sửng sốt pha lẫn sợ hãi, Thiên Tiếu sẽ không chém gió nhảm nhí vào những lúc như thế này đâu .
Dạ Nguyệt nghiêm túc :
“Ngươi kể lại đầu đuôi cách nàng tỏ tình xem, có khi lại là hiểu nhầm .”
Thiên Tiếu gật đầu :
“Nàng hỏi ta nếu lấy vợ sẽ nấu cơm cả đời đúng không, ta bảo chắc chắn . Nàng lại bảo muốn ta nấu cơm cả đời cho nàng ăn . Lúc đó nghĩ nàng đùa lên hỏi xem nàng có phải đùa không, nàng bảo không đùa, còn hỏi sao ta chưa đồng ý, đồng thời nói ra rất nhiều ưu điểm của nàng bao gồm cả việc biết rửa bát .”
Dạ Nguyệt lắc đầu :
“Thế vẫn chưa chắc chắn được .”
“Phù…..chẹp”
Hắn chép miệng :
“Sau đó nàng lấy ra một khế ước huyết mạch, trong đó có rất nhiều điều khoản, ta bắt buộc phải cưới nàng ngay khi đạt Hồn Hoàng . Nếu không hậu quả khó mà chịu đựng được .”
Nghe thế Dạ Nguyệt cũng tỏ ra lo lắng :
“Hậu quả gì ?”
Thiên Tiếu vẻ mặt khổ bức đáp :
“Ta sẽ bị loại bỏ khỏi Sáng Thế Thần Điện, trở thành một kẻ vô thần, đồng thời bị người làm chứng t·ruy s·át .”
Dạ Yến nghe thế liền hỏi :
“Người làm chứng là ai ? Huynh đừng nói với ta là đã đồng ý với giao ước đấy .”
Thiên Tiếu bất lực thật sự :
“Ta nhỏ máu lên, người làm chứng là Phụng Hậu, chắc các ngươi không đến mức chưa biết đến ngài ấy chứ .”
Làm sao lại không biết Phụng Hậu là ai được, nữ nhân mạnh nhất Thiên Vương Tinh, thần tượng của tất cả nữ giới . Nàng ấy tuổi không phải lớn lắm đã Hồn Thần, tuy là kế thường tu vi của hoàng đế đời trước nhưng không phải ai được truyền tu vi cũng kế thừa toàn bộ như thế .
Dạ Yến sợ hãi :
“ Gì ghê vậy ? Huynh hại tỷ ấy học lại mấy năm, người ta quyết định trả đũa cả đời, những ngày sau huynh phải sống như thế nào đây .”
Thiên Tiếu lườm hắn :
“Ngươi làm quá lên, ta chịu được Nhã Kỳ cũng có thể chịu được Cầm tỷ, chẳng lẽ tỷ ấy có thể làm gì ghê gớm với chồng của mình hay sao . Với lại đợi ta đạt được Hồn Hoàng tính tiếp, bây giờ phải suy nghĩ tích cực một chút .”
Dạ Yến gật gù ánh mắt long lanh :
“Đúng thế, phải tận hưởng những ngày cuối cùng .”
Nói chuyện như kiểu hắn cưới Cầm Vân Ca liền sẽ c·hết vậy, hắn đột nhiên muốn cho tên tiểu đệ của mình một đấm . Muốn suy nghĩ tích cực nhưng đâu có dễ, nếu bọn họ biết mẹ cả nàng hại mẹ của hắn, mẹ hắn còn vì nàng mà m·ất m·ạng không biết sẽ có biểu cảm như thế nào .
Mọi người ăn uống xong liền quay về tu luyện, mới Nhập Hồn xong nên tu vi còn bất ổn, cần nhiều thời gian để có thể ổn định lại tu vi .
Lam Linh Thành
Gia đình La Sơn vừa mới rời khỏi Hắc Dạ Thành, nơi bọn họ chọn truyền tống đầu tiên chính là tòa thành này . Ngày mai dịch chuyển tới Huyền Vũ Thành, nếu may mắn ngay trong ngày liền có thể tới được Long Thành .
Thật trùng hợp là Hoạ Thiên Hậu cũng ở chung khách sạn với La gia, vừa dịch chuyển tới nơi nàng liền đả thông liên lạc với Thiên Tiếu .
Thiên Tiếu thắc mắc :
“Nàng bao giờ tới được Long Thành ?”
Nàng ta tính trả lời bỗng ngừng lại, mở cửa sổ lao lên không trung, lúc này trên đó có rất nhiều cao thủ đang tụ tập ở bên trên . Thiên Tiếu thông qua quang não cũng nhìn thấy được cả bầu trời đã trở thành màu đen, một vết nứt không gian khổng lồ hiện ra ở một nơi rất xa .
Mọi người biết nó khổng lồ bởi từ khoảng cách này vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một, ánh sáng màu đỏ từ vết nứt xuất hiện .
Xoẹt
Che mắt của mình lại là hành động đầu tiên mọi người làm, khi ánh sáng kia tan đi Hắc Dạ Thành và các tòa thành xung quanh tất cả biến thành bình địa . Ánh mắt Thiên Tiếu trợn tròn, quê hương của hắn chỉ trong vài giây liền biến thành bình địa, trong đầu hắn liền hiện lên hình ảnh của Lý Nhã Lan .
“Rầm”
Lý Nhã Kỳ từ bên ngoài đạp cửa xông vào ánh mắt đã đỏ hoe chuẩn bị khóc, nàng chạy vào gấp giọng :
“Quang não truyền tới tin tức dấu hiệu sự sống của mẹ đã mất, Tiếu ca……..”
Hắn không nghe được gì cả, toàn bộ đầu óc là một mảnh mông lung, mặc kệ Lý Nhã Kỳ lay thế nào hắn ta cũng không cảm nhận được . Một phút sau Cầm Vân Ca cũng đi vào phòng, thấy được trạng thái của hắn, nhìn vào quang não liền biết rõ hắn đã biết chuyện .
“Không được, không thể nào, cha mẹ đã rời xa ta, ta không thể để mất thêm một ai . Nhưng một cái phàm nhân có thể làm được gì, nghĩ đi, nghĩ đi Thiên Tiếu .” Hắn như một kẻ điên, tâm can gào thét .
Đột nhiên hắn đứng lên nói :
“Cầm tỷ phong tỏa dãy phòng này giúp ta, dù thế nào đi chăng cũng không được để bất cứ ai bước tới đây .”
Cầm Vân Ca nhíu mày :
“Ngươi muốn làm gì ?”
Thiên Tiếu ngẩng mặt đôi mắt tràn ngập tơ máu :
“Không có thời gian để hỏi nhiều, xin tỷ hãy giúp ta, đảm bảo sau này tỷ nói gì ta sẽ nghe lấy . Chúng ta đã ký bản giao ước khi nào ta đạt Hồn Hoàng sẽ cưới tỷ hay sao, không cần đợi đến lúc đó, chỉ cần tỷ giúp ta lúc này cái gì cũng được hết .”
Cầm Vân Ca động dung :
“Được, ngươi nhớ đến những lời mình nói đấy .”
Cực kỳ nhanh chóng Thiên Tiếu lấy ra Quỷ Thư, bố trí một trận pháp cổ xưa bằng máu của chính mình, cánh tay hắn lúc này là một vết cắt dài . Trang phục trên người hắn biến đổi, ánh mắt trở nên nghiêm túc nhìn vào trận pháp .
“Tín đồ cuồng nhiệt của ngài lấy sinh mệnh của mình ra trao đổi, mong được gặp mặt Sáng Thế Thần, Hoàng Đế Của Các Thần Linh, Băng Thần .”
Sau đó là một chuỗi những từ ngữ cổ, trận pháp sáng lên, cả người Thiên Tiếu khụy xuống mặt đất .
Tuy nhìn rất thảm nhưng hắn lại mỉm cười rất tươi :
“Thành công, Cầm tỷ nhanh chóng phong tỏa khu vực này lại, ngay lập tức .”
Trận pháp sáng lên, từ hư không xuất hiện một thanh niên đẹp đến mức khiến người ta ngây cả người .
Băng Thần mỉm cười :
“Hy sinh chín phần tuổi thọ để gặp mặt ta một lần, chủ nhân của Quỷ Thư, ngươi muốn cái gì ?”
Thiên Tiếu gấp giọng :
“Ta muốn trao đổi với ngài, bất cứ cái gì của ta đổi lấy việc một người khác sống lại .”
Băng Thần vẫn là nụ cười đó :
“Nàng ta là tên gì ? Là gì của ngươi ? Bản tọa sẽ không hồi sinh một kẻ không có liên kết chặt chẽ với người đã triệu hồi ta .”
Thiên Tiếu không cần phải suy nghĩ :
“Nàng ấy là nữ nhân của ta tên Lý Nhã Lan .”
Băng Thần liếc mặt nói :
“Ngươi không nói dối, rất tốt, nhưng ta có một đề nghị thú vị hơn .”
Bước lại gần Thiên Tiếu hắn ghé vào tai nói cái gì đó, sau đó là cái gật đầu của Thiên Tiếu, một giao ước mà chỉ có chính hắn và Băng Thần biết .
Sinh mệnh của hắn tràn đầy trở lại, cảm giác thân thể chưa bao giờ tràn đầy sinh lực như thế, quan trọng nhất không chỉ Lý Nhã Lan mà toàn bộ những n·gười c·hết trong t·hảm h·ọa gây ra bởi vết nứt không gian kia đều sẽ được cứu .