-‘Bệ hạ, Vương Lâm vua Tần quốc đại nghịch bất đạo, g·iết vua đoạt vị, ám hại hoàng thúc, lạm sát trung thần, không những vậy dùng quyền lực để chiếm đoạt tài sản ăn chơi phung phí, thiên t·ai n·ạn đói hoành hành mà hắn chỉ biết chìm trong tửu sắc. Tần quốc máu chảy thành sông, gà bay chó nhảy, không 1 ngày yên ổn. Khẩn xin bệ hạ phát binh trừng phạt hôn quân Vương Lâm, để dân chúng Tần quốc hưởng thái bình’
-Bằng Thái Cung: ‘Vương Tú tâm ý của ngươi ta đã biết, nhưng ta là một người yêu hòa bình, không muốn phát động c·hiến t·ranh
một cách vô cớ được’
-Vương Tú: ‘Thưa bệ hạ, Vương Lâm không diệt thiên hạ chúng sinh không được thái bình. Vương Lâm là một tên hôn quân, cho dù là trẻ em, trai tráng hay người già đều bắt tòng quân, nếu không diệt chắc chắn hắn sẽ phát binh đánh Bằng quốc, đến lúc đó không chỉ Tần quốc, Bằng quốc sợ máu sẽ đổ thành sông’
Nhìn Bằng Thái Cung chỉ gật đầu không đáp, Vương Tú cắn răng nói tiếp
-‘Bệ hạ, người diệt trừ được Vương Lâm chính là có đại ân đại đức với Tần quốc, đến lúc đó Tần quốc nguyện thần phục Bằng quốc’
-Bằng Thái Cung tươi cười đáp: ‘Vương Tú tấm lòng của ngươi ta đã hiểu được, vì Tần quốc vì thiên hạ chúng sinh ta đồng ý phát binh’
-Bằng Thái Cung: ‘Người đâu, truyền lệnh. Vương Lâm vua của Tần quốc đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời, nay ta vua Bằng quốc thay mặt trời cao hạ chiếu phát binh trừng phạt hôn quân Vương Lâm, đem lại cho Tần quốc thái bình’
-Vương tú: ‘Thần thay mặt dân chúng Tần quốc tạ ơn bệ hạ’
Vương Tú rời khỏi đại điện, trở về gian phong được chỉ định, hắn tuân theo lời phụ thân ra ngoài làm chuẩn bị, kết quả là trên đường quay về kinh hắn nhận được tin dữ. Phụ thân của hắn đã bị Vương Lâm g·iết c·hết ngay trong cung. Không chỉ vậy Vương Lâm còn treo đầu phụ thận hắn ngoài cổng thành, vu án giá họa sỉ nhục phụ thân hắn. Người nhà hắn bị áp giải toàn kinh thành, bị người chửi mắng sau đó chém đầu thị chúng, toàn nhà chỉ mình hắn còn sống.
Biết được tin tức, Vương Tú chỉ hận không thể xông vào cung g·iết c·hết Vương Lâm, nhưng rất nhanh chóng hắn liền bình tĩnh trở lại. Vương Tú hiểu được tại sao, so với huynh trưởng tài giỏi phụ thân lại ưu ái hắn nhất, chính là bởi hắn có thể khống chế tốt cảm xúc của chính mình. Nén lại nỗi hận,Vương Tú hắn hiểu rằng chỉ dựa vào một mình hắn không thể báo được thù. Vương phủ đã không còn, hắn hiện tại không biết đi về đâu, thì bỗng nhiễn nhận được bức thư từ người đó. Nhìn chữ Bằng được ghi trong bức thư Vương Tú liền hiểu được ý nghĩa, lập tức liền tiến đến Bằng quốc
Phàn thành, Dương Tô Bá ngồi trên tường thành cao lớn nhìn về giải đất trước mặt, vừa nhâm nhi ly rượu.
-‘Bẩm đại tướng quân, bệ hạ có lệnh đại quân chuẩn bị tiến đến. Lệnh đại tướng quân tiếp tục tiến công Tần quốc g·iết c·hết hôn quân Vương Lâm’
-‘Ta đã biết’ Dương Tô Bá đáp lời
Trần Khiêm cùng hắn đã đấu với nhau hàng chục năm nay, hắn chưa bao giờ chiếm được Phàn thành. Vậy mà giờ đây Trần Khiêm cùng quân lính đột nhiên biến mất khỏi Phàn thành. Hắn cứ như vậy không mất một binh một mã có được Phàn thành. Hành động khó hiểu của Trần Khiêm khiến Dương Tô Bá không khỏi cảm thấy nguy cơ to lớn, thay vì tiếp tục tiến sâu vào Tần quốc hắn quyết định đóng quân tại Phàn thành chờ lệnh. Cho quân lính thăm dò hắn biết được rằng, đội quân của Trần Khiêm đã lui về Vạn An Thành, nhưng hoàn toàn không nhận được thông tin về Trần Khiêm. Bốn tháng trước Tần quốc xảy ra biến lớn hắn biết, nhưng việc Trần Khiêm trở về kinh gần đây hắn mới nhận được, Dương Tô Bá không ngờ Trần Khiêm có thể kiểm soát thông tin tốt như vậy.
-Dương Tô Bá ra lệnh: ‘Toàn quân nghe mệnh, tăng cường tiến công, trước khi đại quân đến phải đánh đổ Vạn An Thành’
Chính Trần Khiêm cũng không ngờ Vương Lâm có thể kiểm soát thông tin tốt như vậy, việc hắn bí mật trở về cung hay hắn chỉ xuất hiện ở giai đoạn sau tân chính tất cả đều là nhằm giấu đi hành tung của chính hắn. Lúc xuất hiện Trần Khiêm cũng chấp nhận việc rằng hành tung của bản thân có thể bị Dương Tô Bá phát hiện, hắn dự tính rằng Vạn An Thành có thể cầm cự cho đến lúc hắn trở về. Nhưng phải cho đến 3 tháng sau từ lúc xuất hiện Dương Tô Bá mới biết được tin tức Trần Khiêm đã trở về kinh.
Sở dĩ tin tức được kiểm soát tốt như vậy đều là do Vương Lâm ban hành thiết quân luật, tất cả mọi người từ canh 2 trở đi cho đến sáng đều bị cấm rời khỏi nhà nếu không có lý do chính đáng, bất cứ ai có dấu hiện nghi ngờ đều b·ị b·ắt lại và tra hỏi. Kèm theo việc tuyên truyền, cổ động ban thưởng cho việc truy bắt gian tế khiến cho tin tức đều được hạn chế truyền ra ngoài.
Hiện tại trong đại điện, tất cả văn võ bá quan ai nấy đều rất lo lắng. Bằng quốc ban chiếu thư kể tội Vương Lâm, kèm theo đó là thông báo phát binh đánh Tần quốc, thay trời hành đạo g·iết Vương Lâm. Dẫn đầu chính không ai khác là Vương Tú.
Lần phát binh này có quy mô lớn nhất Bằng quốc từ trước đến nay, bọn họ đều hiểu Bằng quốc lần này không còn như lần trước, bọn họ là thật sự muốn tiêu diệt Vương Lâm chiếm lấy Tần quốc. Nhìn không khí căng thẳng trên đại điện Vương Lâm lên tiếng hỏi:
-‘Các khanh cảm thấy thế nào, trận này chúng ta nên đánh hay cầu hàng’
Văn võ bá quan từ hành động của Vương Lâm, bọn họ đều đã hiểu mục đích của y, chỉ sợ Bằng quốc không tiến đánh Vương Lâm đã tiến đánh trước.
-Hứa Bình Chi bước ra khỏi hàng, mạnh mẽ lên tiếng: ‘Đánh, muôn tâu bệ hạ trận này nên đánh, chắc chắn phải đánh’
-Vương lâm gật đầu hỏi:’ Đánh, Bằng quốc mạnh hơn chúng ta, không chỉ diện tích lớn hơn, quân số đông hơn, tài lực cũng lớn
hơn chúng ta rất nhiều. Nếu đánh làm thế nào để thắng ’
- Hứa Bình Chi ngầm nghĩ sau đó quyết định bước ra trả lời Vương lâm bằng một bài thơ, giọng điệu mạnh mẽ chắc chắc mà lên tiếng:
‘Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai x·âm p·hạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư’
-Nghe được bài thơ Vương Lâm bất giác vỗ bàn, hét lớn: ‘Hay’ hắn không ngờ Hứa Bình Chi này không chỉ trung nghĩa, tài trí còn có thể làm ra bài thơ hay như vậy, bài thơ này hoàn toàn xứng danh thiên cổ tuyệt thế
Văn võ bá quan nghe được bài thơ của Hứa Bình Chi có người lúc trước còn nhụt chí, người muốn cầu hòa, tất cả đều biến mất, đúng vậy Bằng quốc xâm lược Tần quốc bao năm nay là trái với thiên điều, người dân Tần quốc bao năm nay đã phải nhẫn nhịn chịu đựng những điều đó. Nhưng bây giờ không còn nữa, lần này Tần quốc nhất định sẽ đánh cho Bằng quốc một trận khiến bọn hắn nhớ hết đời. Toàn bộ văn võ bá quan đều đồng thanh, đồng lòng hô lớn:
-‘Đánh, trận này nhất định đánh, đánh cho Bằng quốc sợ hãi, đánh để lưu danh sử sách’
-Đánh, trận này nhất định đánh, đánh cho Bằng quốc sợ hãi, đánh để lưu danh sử sách’
-Đánh, trận này nhất định đánh, đánh cho Bằng quốc sợ hãi, đánh để lưu danh sử sách’
Vương Lâm lần đầu tiên cảm nhận được toàn bộ văn võ bá quan đồng lòng như vậy ngoại trừ lúc phản đối hắn. Chỉ cần một bài thơ mà có thể làm được điều mà hắn dường như không thể
-Vương Lâm đứng dậy, hô lớn: ‘Đánh, tất cả trên dưới Tần quốc chuẩn bị c·hiến t·ranh, kẻ thù Bằng quốc. Hứa Bình Chi có công lớn làm ra bài thơ lưu danh sử sách, ban thưởng 4000 lượng vàng, 10000 lượng bạc, 400 mẫu lụa tốt, 400 bình rượu quý, 100 mẫu đất đồng thời phổ biến bài thơ đến toàn bộ người dân Tần quốc’ nhớ tới đây Vương Lâm chưa biết bài thơ này tên gì bèn hỏi Hứa Bình Chi
-Hứa Bình Chi vui mừng đáp, hắn biết bài thơ rất được Vương Lâm ưa thích không hề dấu diếm nói: ‘Muôn tâu bệ hạ bài thơ này thần nghe được từ người khác, mặc dù không nhớ rõ người đó là ai nhưng dáng vẻ người đó tiên phong đạo cốt giống như tiên nhân, chính vì vậy bài thơ này chưa có tên, kính xin bệ hạ đặt tên’
-Vương Lâm gật đầu: ‘Bài thơ này do tiên nhân làm, vậy đặt tên là ‘Thiên thơ’ đi’
-Văn võ bá quan: ‘Vâng thưa bệ hạ’
Buổi chầu kết thúc, Vương Lâm lần nữa nhẩm lại ‘Thiên thơ’ không còn cảm giác hào hùng như trước, bởi hắn biết có khả năng sau này bài thơ này có lẽ sẽ dùng để chống lại hắn