Vương Lâm thấy mình còn sống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lần thứ hai trong ngày hắn cảm thấy mình gần với tử thần như
vậy, quá hào hứng với việc bay lượn, hắn quên một điều rằng hắn chưa học cách hạ cánh. Kết quả là hắn mất kiểm soát lao thẳng
xuống, rất may có tấm đệm đỡ hắn, hắn không khỏi cảm thấy biết ơn. Bỗng hắn nghe tiếng hét
-‘Tên khốn, ngươi là ai dám xông vào đây g·iết Điền Hoành’
Nghe tiếng nói Vương lâm mới nhận ra thứ mà hắn dẫm lên không phải tấm nệm, mà là một người đàn ông to béo, do lực từ cú v·a c·hạm có vẻ như người đàn ông đ·ã c·hết ngay tại chỗ. Chưa kịp tiếc thương cho người dùng thân đỡ hắn, Vương Lâm đã nghe tiếng rút gươm
-An Hồng: ‘Tên khốn, ngươi câm à, sao dám xông vào nơi này. Ngươi biết ta là ai không’
Các quý tộc khác thấy vậy cùng lên tiếng chửi rủa, chỉ có Đại Ngưu phản ứng khác. Hắn là trại chủ của nơi này, là sơn trại nhưng thật ra đứng sau bọn họ là An gia một trong những quý tộc phản loạn, chính vì vậy sau khi bại trận nhóm quý tộc mới tập trung lại đây. Nhìn lũ quý tộc vẫn đang chửi bới, Đại Ngưu cảm thấy bọn họ bị ngu rồi, thiếu niên đó từ trên trời rơi xuống hoàn toàn không tổn hại gì, chẳng lẽ bọn họ không nhận ra điều bất thường. Hiện tại hắn cảm thấy sợ hãi, từ từ lùi ra sau để chạy trốn, sau một lúc thiếu niên mới lên tiếng:
-‘Trời không sinh ta Thiên Nhất
Tần quốc vạn cổ tựa đêm dài’
-Một tên quý tộc lên tiếng: ‘cuồng ngạo, ngông cuồng, người đâu g·iết hắn’
Theo lời tên quý tộc, 10 tên sơn tặc lao lên chỉ thấy bọn họ sắp tiến tới, mái nhà tiếp tục sụp đổ đè c·hết 6 tên, 4 tên còn lại thấy vậy không chú ý vấp ngã vào v·ũ k·hí chính mình c·hết ngay tại chỗ. Toàn trường trở nên yên tĩnh, lũ quý tộc đã bắt đầu thấy điều bất thường, bọn họ không hiểu tại sao cứ như vậy 10 tên c·hết đi một cách ngu xuẩn như vậy, giọng nói không còn như lúc đầu, bây giờ đã kèm theo nỗi sợ.
-Một tên quý tộc tiếp tục hét lên: ‘Đừng sợ, chỉ là may mắn, hắn chỉ có một người còn chúng ta có hàng trăm người, tiếp tục tiến lên g·iết hắn’
Nghe lời tên quý tộc, lũ sơn tặc tiếp tục lao lên, Vương Lâm đá cái xác vào lũ sơn tặc sau đó dậm mạnh chân xuống nền gỗ khiến nền gỗ vỡ nát bay tứ tung, toàn bộ tòa nhà rung chuyển, một vài tên sơn tặc đứng không vững ngã vào v·ũ k·hí của mình giống như những kẻ trước mà c·hết. Lợi dụng mảnh gỗ bay lên, Vương Lâm đánh đến những kẻ lao đến, với áp lực từ đòn t·ấn c·ông của Vương Lâm những mảnh gỗ vỡ nát thành hàng trăm mảnh nhỏ găm vào người lũ sơn tặc.
Chỉ trong chốc lát toàn bộ lũ sơn tặc trong phòng kẻ không c·hết thì cũng không còn sức chiến đấu, lăn lộn trong đau đớn mà gào thét. Mặc dù Vương Lâm muốn giữ lại lũ quý tộc vì dù sao bọn hắn chắc chắn còn giấu không ít tài sản, nhưng không tránh khỏi một vài kẻ tử thương do đòn t·ấn c·ông của hắn
-Một tên quý tộc vẫn ngoan cố lên tiếng: ‘Người đâu ...’
Nhưng chưa kịp nói xong câu, Vương Lâm đã nhặt con dao lên ném đến hắn, mặc dù đòn t·ấn c·ông chỉ sượt qua nhưng hắn hoàn toàn cảm nhận được dòng nước ấm đang chảy ra từ bên dưới hắn.
Đại Ngưu đang chạy, hắn dùng hết sức bình sinh để chạy, hắn không phải kẻ thông minh, võ công cũng chỉ là hạng tép riu. Lý do hắn có thể lên làm chủ trại không gì khác ngoài việc chạy trốn, hắn cảm nhận nguy hiểm rất tốt dù trại chủ trước, trước nữa hay đời trước nữa đ·ã c·hết hắn vẫn còn sống tới bây giờ. Vì vậy hắn hiểu rằng thiếu niên kia nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, hắn liền nhân lúc thiếu niên kia bận rộn với lũ quý tộc bỏ chạy. Bỗng hắn nghe được tiếng xé gió, có thứ gì đang bay tới hắn, chưa kịp quay đầu lại nhìn ‘Phập’ con dao đã găm vào đầu hắn.
Nhìn chấm sáng đã biến mất, kẻ chạy trốn đ·ã c·hết Vương Lâm xác nhận rằng ngoài lũ quý tộc không còn ai sống sót, trói lũ quý tộc treo lên cây xong Vương Lâm rời đi. Hắn tiếp tục vui chơi đến sáng mới trở về cung. Thu Thiên Nhất vào không gian trữ vật, một đêm không nghỉ, sau khi xử lý xong nhóm Điền Hoành trên đường trở về, hắn tiện tay xử lý thêm một vài sơn trại. Mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng Tần quốc bây giờ đang chuẩn bị c·hiến t·ranh, không nghỉ ngơi Vương Lâm tiếp tục lên chầu
Vạn An Thành từ cách xa cũng có thể thấy chiến hỏa bốc lên, bầu trời nhuộm một màu đỏ thẫm, tiếng gươm giáo, gào thét không ngừng vang lên. Trần Sơn đứng trên cổng thành không ngừng ra lệnh, chỉ huy điều khiển q·uân đ·ội. Hắn hiện tại là người đứng đầu Vạn An Thành, việc xuất hiện trên tường thành đem lại rất nhiều rủi ro, nhưng gần một tháng nay Bằng quốc tiến binh quá mạnh mẽ, buộc hắn phải đứng ra tiền tuyến để có thể đem ra quyết định nhanh nhất.
Trời đã về đêm, BẰNG quốc cuối cùng đã rút lui, Trần Sơn thở dài một hơi, trận chiến ngày hôm nay cuối cùng cũng kết thúc, áo giáp bạch kim của hắn đã nhuộm đỏ bởi máu của quân lính Bằng quốc, cánh tay cũng bắt đầu mất đi cảm giác. Không có thời gian nghỉ ngơi hắn phải tiếp tục chuẩn bị mọi thứ cho ngày mai.
-Diên Đằng: ‘Bẩm tướng quân, quân số hiện tại:9 vạn người, t·ử v·ong:1662 người, b·ị t·hương nặng: 2286 người, …’
-Trần Sơn: ‘Ta đã biết, ngươi nghĩ sao về tình hình này Từ Sách’
-Từ Sách: ‘Bằng quốc mỗi ngày t·ấn c·ông càng ác liệt, chỉ trong một tháng bên ta đã tử thương gần 20 nghìn người. Bằng quốc tử
thương so với chúng ta chỉ nhiều hơn chứ không ít, nhưng Bằng quốc hiện tại quân số gấp ít nhất 3 lần Tần quốc, nếu tiếp tục thế
này binh lực bên ta sẽ cạn kiệt trước’
- Một tên lính hốt hoảng xông vào: ‘Bẩm tướng quân, Bằng quốc có động tĩnh, bọn họ muốn tiếp tục tiến công’
-Trần Cao: ‘Điên rồi, trời tối thế này bọn hắn còn dám tiếp tục tiến công’
-Tên lính hốt hoảng đáp: ‘Bẩm, từ phía Bằng quốc có thể thấy được một lượng lớn đuốc đang cháy’
-Từ Sách: ‘Bọn họ bây giờ bất chấp tất cả để công đánh Vạn An Thành, Trần tướng quân chúng ta phải chuẩn bị’
-Trần Sơn: ‘Tất cả tướng lĩnh trở về vị trí, chuẩn bị nghênh địch’
Binh lính Tần quốc đang nghỉ ngơi, nghe được Bằng quốc tiếp tục t·ấn c·ông không khỏi cảm thấy bàng hoàng, chưa kịp nghỉ ngơi
sau cuộc chiến khốc liệt buổi sáng bọn họ đã phải tiếp tục chiến đấu, rất nhanh binh lính đã tập trung trên tường thành. Trần Sơn từ trên tường thành có thể thấy vô số ngọn đuốc sáng từ phía Bằng quốc đang hướng đến phía hắn
-Trần Sơn: ‘Cung thủ, chuẩn bị’
Theo mệnh lệnh của Trần Sơn quân lính Tần quốc đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng trước khi vào tầm bắn của cung thủ binh lính Bằng quốc dừng lại. Nửa khắc trôi qua cung tên đã hạ xuống nhìn Bằng quốc không có hành động gì, khiến binh lính Tần quốc không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nhưng theo lệnh của Trần Sơn bọn họ cũng không dám buông lỏng v·ũ k·hí. Một canh giờ trôi qua, bọn họ lại nghe đước tiếng động lớn từ phía Bằng quốc, vô số ngọn đuốc sáng lại tiếp tục tiến đến. Trần Sơn tiếp tục ra lệnh:
-‘Cung thủ, chuẩn bị’
Nhưng ngay lúc đó thấy vô số ngọn đuốc sáng lại dừng lại lùi ra khỏi tầm bắn của binh lính Tần quốc.
Từ Sách là mưu sĩ, nhìn cảnh tượng này hắn đã hiểu được mục đích của Bằng quốc, thứ Bằng quốc muốn chính là bào mòn sĩ khĩ của binh lính Tần quốc, khiến cho binh lính Tần quốc không được nghỉ ngơi, luôn trong tình trạng căng thẳng, sợ hãi không biết lúc nào bị t·ấn c·ông