Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án
Hạnh Vận Phúc Phúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36
Nàng lập tức quay lại hiện trường kiểm tra một lần nữa, nhưng so với lúc đầu, chẳng có gì thay đổi ngoài thi thể nằm trên đất và một chiếc giếng đã vỡ.
Lâm Tịch vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Đừng động vào, càng xoa cái u này càng sưng to.”
Đáng tiếc, hắn hôn mê quá sâu, nước thuốc theo khóe miệng tràn ra.
Cả bọn giữ đội hình chặt chẽ, dần tiến vào một không gian rộng lớn và kín bưng.
Nói rồi, nàng ta tung một nắm phấn lam lên trời. Trong khoảnh khắc, cảnh tượng thôn dân lại hiện ra trước mắt, như ảo ảnh trong mộng.
Lục Uyên cẩn thận nhớ lại: “Hình như là không có.”
Lục Uyên định tiến lại gần, nhưng bị nàng đưa tay chặn lại.
Lâm Tịch sững người, tò mò hỏi: “Yến tỷ, làm sao tỷ biết được hết những chuyện chúng ta đã trải qua?”
Lâm Tịch quay đầu, thấy hắn xấu hổ đến nỗi đang định đập đầu vào thành giường. Nàng nhìn quanh không thấy Phong Cùng đâu, nghĩ bụng:
“Đập đi.” Lâm Tịch bước lại đầu giường, muốn xem hắn có dám thật không.
“Từ lúc các ngươi bước vào thôn, đã sớm rơi vào ảo cảnh.” Nàng ta từ tốn giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe vậy, Lục Uyên không chần chừ, ôm lấy Lâm Tịch rồi nhảy xuống theo.
Lục Uyên lúc này mới tỉnh ngộ, gật đầu: “Thì ra là vậy.”
“Ta sao lại bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy? Cát vàng ăn người là sao?” Lục Uyên nhíu mày suy nghĩ, ký ức dường như chẳng có đoạn nào liên quan.
“Thế tử, thuộc hạ không dám.” Phong Cùng lập tức quỳ xuống nhận lỗi.
Lâm Tịch cũng vội bước đến, ôm lấy ông: “Ngài không sao là tốt rồi! Nhưng mà hôm đó, rốt cuộc ngài đã đi đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ngờ gậy lửa rơi thẳng xuống đáy giếng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Tiết Thần Y phủi lớp tro bụi trên áo, thở dài: “Chuyện này... có thể để ra khỏi đây rồi nói được không?”
Lục Uyên bị nước k.ích thí.ch, tỉnh lại, định đưa tay lên sờ đầu thì bị nàng ngăn lại.
Vừa rồi mình sao lại không phản kháng? Lại còn có chút… hưởng thụ?
Nàng tự trách: “Đều tại ta đến chậm một bước.”
“Lục Uyên?” Một giọng quen thuộc vang lên từ trong bóng tối, đàn sâu liền dừng lại, bay trở về phía sau.
“Không phải lỗi của nàng, là lỗi của ta.” Lục Uyên an ủi, xoa nhẹ vai nàng, ánh mắt đầy áy náy, “Bọn chúng dựng nên cái bẫy này là để g·i·ế·t ta, cuối cùng lại kéo nàng vào cùng.”
“Tiểu tử thúi, nói chuyện cho đàng hoàng!” Tiết Thần Y trừng mắt lườm hắn.
Lâm Tịch mừng rỡ, vốn đang lo Yến Vô Nguyệt sẽ dùng bướm cổ theo dõi mình, giờ đã được Yến Vô Song giải trừ hộ.
“Bốp” một tiếng, hắn thật sự đập đầu vào giường. Trán nổi một cục u to tướng, hắn lập tức choáng váng, ngã vật ra bất tỉnh.
“Sao lại như vậy được?” Lục Uyên day trán suy nghĩ, “Rõ ràng hôm đó ta còn thấy thôn trưởng.”
“Vậy thì... rốt cuộc loại ảo thuật này là như thế nào?” Đang lúc đầu óc rối bời, bỗng họ nghe thấy tiếng bạc sức leng keng quen thuộc.
Lục Uyên quan sát xung quanh, dùng kiếm đo thử kích thước: “Đây chẳng phải là nơi ta từng nói toàn bộ Hà gia thôn bị sụt xuống sao?”
Phong Cùng như sực nhớ ra điều gì, nói: “Ngươi vừa nhắc, ta mới nhớ. Trong thành xuất hiện cát vàng, có thể là do đệ đệ ngươi làm ra. Thứ đoàn cát quái dị kia, nghe nói nuốt cả người qua đường.”
Dưới ánh đuốc chiếu rọi, họ thấy Tiết Thần Y đang co mình nép cạnh một đống hài cốt trắng hếu.
“Giống như một hệ thống sông ngầm, chỉ là không có nước, chỉ còn lại những lối đi quanh co.” Lục Uyên lấy ra nửa tấm bản đồ, vừa vặn khớp với phần bản đồ ngầm kia.
Hắn vội che miệng, ngượng ngùng nhìn nàng: “Là ta lỗ m.ãng, mong nàng đừng giận. Lúc ấy ta thật sự tưởng mình đang nằm mơ.”
Lâm Tịch giật bắn mình, liền trốn ra phía sau Lục Uyên. Cả hai lập tức rút kiếm, nhìn về phía phát ra âm thanh. Chỉ thấy một nữ nhân vận y phục đỏ như máu, ung dung đáp xuống nóc nhà.
“Ngươi gặp đệ ta rồi? Nó vậy mà lại hạ bướm cổ lên người ngươi? Hai ngươi rốt cuộc quan hệ gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cẩn thận!” Lục Uyên hô lớn, lập tức kéo Lâm Tịch vào lòng, rút kiếm ra ngăn đám sâu dữ.
Cả bọn vội vàng chạy đến, thấy một người đang nằm úp mặt xuống đất.
“Ngươi nghĩ bướm cổ của ta chỉ để truy tung thôi sao? Bướm cổ luôn đi theo cặp, nếu ký chủ gặp chuyện, con còn lại sẽ lập tức phát tín hiệu cảnh báo. Cũng vì vậy ta mới đuổi theo đến trạm dịch hôm ấy, là do Trần Triết xảy ra chuyện.” Nàng ta mở lòng bàn tay, một con bướm lam bay lượn quanh ngón tay. Một con khác từ vai Lục Uyên cũng bay ra, nhập lại với nó.
Lâm Tịch không kịp phản ứng, để mặc Lục Uyên hôn môi mình thật sâu, đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Không biết bao lâu sau, hai người mặt đỏ tai hồng, ngồi tách ra hai bên.
Lâm Tịch vui mừng khôn xiết, vội chạy tới: “Yến tỷ! Cuối cùng tỷ cũng trở về rồi!”
Lâm Tịch lắc đầu, ánh mắt vô tình quét qua bàn tay của thi thể, nơi ấy có đeo một vật trang trí hình vỏ sò, nàng cảm thấy quen mắt, liền nhặt lên xem kỹ.
Cả ba ngây người, trước mắt chẳng khác nào cảnh tượng hải thị thận lâu*. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không đâu, ta chỉ háo sắc với mình nàng.” Hắn giơ bốn ngón tay lên, nghiêm túc thề thốt.
“Không dám, không dám.” Lục Uyên nghe nàng nổi giận thì lập tức cười làm lành, theo sau nàng bước đi.
Dứt lời, nàng ta như một làn khói tan biến không thấy.
Lâm Tịch thấy hắn bắt nạt người ta thì vội lên tiếng: “Sao lại kỳ cục thế, không cho người ta cười à?”
“Được.” Lục Uyên đứng dậy, đeo kiếm, lặng lẽ đi sau nàng.
“Nam nhân lắm chiêu thật đáng ghét.” Nàng lẩm bẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Tịch đỏ mặt tựa vào cuối giường, trong lòng rối bời:
“Lại phải làm lại rồi.” Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, ngậm thuốc trong miệng rồi cúi người truyền sang miệng hắn.
Yến Vô Song liếc qua vai Lâm Tịch, phát hiện một vết tím mờ mờ.
“Gần đây ta thấy ngươi cười nhiều đấy, Phong Cùng.” Lục Uyên trách nhẹ.
Nàng ngồi xổm bên cạnh, vỗ vỗ mặt hắn. Thấy hắn không phản ứng, nàng vội uống một ngụm nước lạnh, phun thẳng vào mặt hắn.
“Lục huynh, huynh xem cái này... có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu đó?”
Lâm Tịch mở ra xem, bên trong đầy những con sâu đen sì, nàng chợt nhớ đến hoàng trùng của Yến Vô Nguyệt.
“Loại sâu này không chỉ có thể tấn công người khác, còn có thể điều khiển bọn họ mang ta bay đến bất cứ đâu. Nhưng nếu muốn bay, nhất định phải cho chúng ăn thịt người. Ta không muốn g·i·ế·t kẻ vô tội, đành phải ở ngoài thành tiêu diệt một toán lưu phỉ.” Yến Vô Song dang tay, bất đắc dĩ giải thích.
Khi nàng vừa quay đầu lại để lấy ngụm thứ hai, Lục Uyên đã mở mắt. Phong Cùng nhìn thấy, mừng rỡ vô cùng, định gọi Lâm Tịch, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Uyên ngăn lại.
Thấy nàng lộ vẻ xót xa, hắn vui vẻ hỏi: “Vậy nàng không giận nữa?”
Đột nhiên, từ sâu trong hang vang lên âm thanh “ong ong ong...” kỳ dị.
“Đúng rồi Yến tỷ, ta nhớ Thanh Châu bị phong toả rồi, chúng ta ra không được. Tỷ làm sao quay về được vậy?” Nàng tò mò hỏi.
Lục Uyên vội nắm tay nàng, nói đầy ăn năn: “Nếu nàng vẫn còn giận, thì cứ đánh ta vài quyền cũng được. Ta thật sự không biết mình lúc đó lại hỗn láo như vậy.”
Yến Vô Song lập tức tháo túi thơm bên hông, lấy ra một con bướm tím, ép con bướm trên vai Lâm Tịch bay ra, sau đó bóp nát ngay trong tay: “Nguyệt Nhi, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?”
Khi lật lại thi thể, Lâm Tịch kinh hãi nhận ra đó chính là người dân từng nắm tay nàng cầu cứu hôm đó, giờ đây đã bị chặt lìa thân thể.
Chẳng bao lâu sau, ba người họ đã đến cổng Hà gia thôn. Toàn bộ thôn Hà gia lại yên tĩnh đến lạ thường, chẳng có bóng dáng một dân cư nào. Họ đẩy từng cánh cửa ra, bên trong hoàn toàn không có dấu vết từng có người sinh sống.
Cả hai cùng cố nhớ lại, đồng thanh nói: “Ba Lãng Loan!”
Lâm Tịch bật cười, “Ai biểu huynh bày đặt, đứng dậy mau!”
Phong Cùng đang canh giữ trước cửa. Thấy trán thế tử sưng một cục to, hắn ta không nhịn được bật cười, nhưng nhanh chóng bị Lục Uyên phát hiện.
Lâm Tịch giả vờ muốn nôn, đúng lúc ấy nghe tiếng Phong Cùng gọi từ xa: “Bên này có phát hiện!”
Lục Uyên đè lên thành giường, giả vờ muốn đập đầu, mắt vẫn liếc nàng. Thấy nàng chống nạnh như đang xem kịch, hắn tức giận nói: “Nếu nàng không tha thứ, ta đập thật cho xem!”
“Giữ khoảng cách một mét cho ta.”
Bất ngờ, Phong Cùng “bốp” một tiếng nhảy xuống đáy giếng.
“Cái gì? Cát vàng ăn người à? Chắc chắn là do hoàng trùng gây ra.” Yến Vô Song cau mày, cất bình sứ đi, “Đó là đám hoàng trùng mà đệ đệ ta nuôi. Ta phải vào thành tra xét cho rõ ràng. Hai người nhớ giữ mình.”
“Còn nhớ lần đầu chúng ta đến đây, giếng nước đó có bị vỡ không?”
“Đã nói ngươi trúng phải ảo thuật, lúc bị trúng thì tính khí ngươi y như đ* h** s*c.” Lâm Tịch nhớ lại dáng vẻ tùy tiện hôm đó của hắn, không khỏi thấy xấu hổ, khẽ đánh hắn một cái.
“Tiết Thần Y, ngài còn sống!” Lục Uyên vui mừng khôn xiết, lập tức chạy tới ôm ông.
Lâm Tịch bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đôi bướm của Yến Vô Nguyệt hôm nọ là như vậy.
Lúc ấy Lâm Tịch liếc mắt nhìn hắn, cười nhạt: “Có người lúc đó còn đang hưởng thụ mỹ nữ do thôn trưởng mang đến, còn đuổi ta ra khỏi thôn.”
“Dưới kia tối đen như mực, ai biết có gì nguy hiểm. Đừng vội.” Lục Uyên lấy ra một cây gậy đánh lửa, ném xuống giếng.
“Chuyện giữa hai ta để sau tính tiếp. Giờ ảo thuật đã được giải, ta muốn trở lại Hà gia thôn xem xét tình hình.” Lâm Tịch thấy việc này không thể chậm trễ.
“Vỡ rồi?” Nàng như chợt nghĩ ra điều gì, vội gọi Lục Uyên lại gần.
Chỉ thấy một đàn côn trùng đen sì, dày đặc lao đến phía họ.
Người trung thành như hắn, sao lại rời đi đúng lúc này nhỉ?
“Hừ, cái Thanh Châu bé tẹo kia mà muốn cản ta?” Yến Vô Song hừ nhẹ, rồi lấy một bình sứ đưa cho Lâm Tịch.
Phong Cùng kiên nhẫn thuật lại đầu đuôi mọi việc.
Chương 36
“Cái giếng này có điều kỳ lạ.” Nàng chỉ vào miệng giếng sâu hun hút.
Yến Vô Song khinh thường lườm hắn một cái: “Hừ, ngu ngốc. Loại ảo thuật này là do đệ ta, Yến Vô Nguyệt, thi triển. Chỉ cần tế sống một người là có thể tạo ra toàn bộ ảo cảnh.”
Chỗ sâu trong vết nứt đáy giếng đúng là dẫn đến một hang động. Ba người bắt đầu lần mò đi tiếp, mất kha khá thời gian mới tiến sâu vào bên trong. Phong Cùng đi đầu mở đường, Lâm Tịch ở giữa, còn Lục Uyên đi sau cùng che chở.
“Nếu vậy thì để ta xuống xem thử.” Lâm Tịch bước một chân lên mép giếng, lập tức bị Lục Uyên kéo lại.
Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, Phong Cùng đã mang Ngưu Hoàng trở về. Lâm Tịch lập tức nghiền nát Ngưu Hoàng thành bột, hòa vào nước, bế Lục Uyên dậy đổ thuốc cho hắn.
(*hải thị thận lâu: một ảo ảnh huyền ảo xuất hiện trên mặt biển hoặc sa mạc.)
“Nếu ta không quay lại, e là các ngươi đã mất mạng rồi.” Yến Vô Song nhảy xuống, quan sát xung quanh.
Phong Cùng quỳ xuống, dùng kiếm chọc thử vào người kia, thân thể lập tức cứng đờ, hoàn toàn không nhúc nhích.
Lâm Tịch rút tay ra, giẫm mạnh lên chân hắn: “Tra án trước đã!”
“Yêu nữ kia định làm gì!” Lục Uyên kéo Lâm Tịch vào lòng, đề phòng, “Tránh xa nàng ra! Ai biết nàng định dùng tà thuật gì hại chúng ta!”
Hắn hiểu ý, lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại. Lâm Tịch lúc ấy đang chuyên tâm cứu người, không hề phát hiện điều gì khác thường. Nàng lại lần nữa ngậm thuốc truyền sang, vừa cúi xuống liền cảm nhận được hơi ấm phả vào mũi. Nàng định rời đi, thì một đôi tay to bất ngờ giữ chặt vai, kéo nàng vào lồng ng.ực rộng lớn, nơi ấy vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai.
“Thế tử! Dưới đáy có một đường hầm!”
“Giếng này... lại không có nước?” Cả hai nhìn nhau sững sờ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.