Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Trúc Lâm Tự.
Nàng vừa đói, vừa khát, vừa rét, lại vừa sợ, nhưng mà cái nắp lu phía trên đậy quá chặt, chỉ chừa lại một lỗ để thở, cô bé không đẩy ra được.
Hưu hưu hưu.
Vừa nghĩ đến đây, hô hấp của Phong Vũ bắt đầu trở nên dồn dập.
Cô bé thu mình lại, hai tay nhỏ ôm lấy đầu gối, cặp mắt ngây thơ tràn ngập sự sợ hãi, có giọt nước mắt lấp lánh chảy ra, lăn xuống gò má bẩn thỉu.
Đây là một tỉnh thuộc miền Đông Bắc Bộ của Đại Việt, địa hình gồm cao nguyên đá vôi xen lẫn với núi đất, núi non trùng điệp.
Nhưng đó cũng không phải tiểu nhân vật như bọn hắn có thể biết, chỉ cần nghe mệnh lệnh cấp trên là được rồi.
Nàng mới chỉ ba tuổi, thân hình còn nhỏ xíu nên bị cha mẹ giấu vào trong này.
Phải biết trái tim trẻ em có thể dùng để luyện Quỷ Huyết Đan, có lợi cho đột phá bình cảnh. Còn tủy não thì phối với một chút dược liệu, sấy khô rồi đem pha trà, uống vào vừa ngon lại vừa giúp gia tăng tinh thần lực nhanh chóng.
Hành động lần này do Hoạt Biều Chân Nhân khởi xướng, hợp tác với hai vị Đường Chủ Chân Nhân, tập kích thôn làng xung quanh thác Bản Giốc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bé ngây thơ hỏi: "Chỉ cần Mễ Mễ ngoan ngoãn....là sẽ gặp được cha mẹ sao?"
Song thân đã trở thành thức ăn cho quỷ vật, cô bé cũng không hiểu cái gì, chỉ là vừa rồi nghe tiếng cha mẹ kêu rất thảm, sau đó liền không còn động tĩnh nữa.
Hắn tránh ra, vậy cô bé kia phải làm sao?
"Đâu? Ở đâu?"
"Đương nhiên, thúc thúc chỉ muốn nhờ Mễ Mễ chút chuyện...."
Vẻ mặt hắn tràn ngập đau khổ, nhưng kèm theo đó là nụ cười dần trở nên biến thái: "Xong việc còn có thể thôn phệ nàng, vừa xuất quan liền tiến giai trung phẩm."
Tại lúc Phong Vũ chuẩn bị tụt quần xuống, bên ngoài chợt truyền đến động tĩnh, một âm thanh quát lớn đánh gãy hành động đáng ghê tởm của hắn:
Cô bé khóc lóc giãy giụa muốn tránh thoát, nhưng nàng chỉ mới ba tuổi, làm sao có thể thoát được hạ phẩm Ngự Quỷ Sư? Trực tiếp bị xách ra ngoài.
"Hắc hắc, hình như ta nghe được tiếng khóc truyền ra từ trong nhà này." Một tiếng cười đùa cất lên, là giọng của một thanh niên.
"Mễ Mễ ngoan (ngon) nha, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, thúc liền đưa ngươi đi gặp cha mẹ."
Thanh niên vẻ mặt tà ác, liếm môi một cái: "Lần này nhường cho muội cũng không phải không được, nhưng mà phải cho ta chơi đùa trước đã.
Nghe nói người trước là dòng chính của Hoạt Biều Nhất Mạch, một trong những ứng cử viên của Thánh Tử chi vị, chỉ là không biết tại sao không đi tranh cử mà vẫn còn ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao hắn không chỉ là Khí Huyết đỉnh phong, còn tu một chút ngạnh công, lại có Khư Độc Đan, cũng không cần lo lắng bị độc c·hết.
"Ồ? Ngươi tên là Mễ Mễ sao? Cái tên thật dễ nghe."
"Hắc hắc....yên tâm đi, ta nhanh hay không, Phong Tuyền muội còn không biết?"
Chương 142: Trúc Lâm Tự.
Nếu như tên này sống ở Lam Tinh, nhất định sẽ bị Chân Lý vận dụng quyền tiền trảm hậu tấu của thợ săn cấp S, cho hắn ăn kẹo đồng, tiễn hắn xuống mười tám tầng địa ngục vì tội ấ·u d·âm cặn bã.
Cứu một mạng người hơn xây mười tòa tháp, thời gian cấp bách, tăng nhân cao gầy không thể làm gì, hơn là dùng tới hạ sách này.
Mặc dù bị người khác mút bàn tay mình, cảm giác có chút là lạ, thậm chí rất sợ hãi. Nhưng vì được thấy cha mẹ, nàng chỉ đành cố nín khóc, nghe lời thúc thúc trước mặt.
Phong Vũ tóm lấy bàn tay hồng hào của cô bé, đưa vào trong miệng thỏa thích mút một phen, vừa tấm tắc gật đầu:
"Ở trong cái lu kia, cái mùi này....hình như là một con nhóc."
"Như vậy, cảm giác hẳn là sẽ rất mỹ diệu chứ?"
"Ô...ô...cha...ô...ô...mẹ..."
Da thịt vừa non vừa mịn như vậy, chắc chắn ăn thật ngon.
Tà giáo đồ to gan, mau dừng tay lại, thả vị tiểu thí chủ ấy ra."
"Muội muội !!!"
Nếu hắn vừa rồi thi triển thân pháp, chắc chắn vẫn tránh kịp, nhưng Phật nói: "Ta không vào địa ngục thì ai vào?"
Nhưng mà vào lúc này, không biết từ đây bay tới rất nhiều lá trúc.
Ban đêm, tại địa phận tỉnh Cao Bằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không! Đau quá....ô...ô....thúc là ai? Mễ Mễ không quen thúc, Mễ Mễ muốn gặp cha mẹ cơ...ô...ô..."
Hắn hùng hùng hổ hổ, thò bàn tay tà ác vào trong lu, tóm lấy cô bé, miệng thì cười hắc hắc: "Mễ Mễ à? Lại đây thúc thương nha."
Hô_______
Phong Vũ thoáng suy nghĩ một chốc, liền ném cô bé về phía vị tăng nhân, sau đó bấm niệm pháp quyết, hít một hơi thật sâu.
Tăng nhân kia vừa ôm lấy cô bé, xú thi độc đã gần ngay trước mặt, chỉ đành quay lưng lại, định dùng thân thể của mình ngạnh kháng.
"Được rồi, nhanh lên đấy, đừng có chơi c·hết con mồi của người ta rồi."
"Ọe....Phong Vũ, huynh đúng là cái đồ biến thái, kinh tởm."
Nắp lu bị hắn mở ra, trong đó có một thân ảnh nhỏ bé: "Thúc là ai vậy? Thúc muốn làm gì Mễ Mễ?"
Nhưng trong đầu hắn thì lại nghĩ: "Hắc hắc...mình và Phong Tuyền vừa ăn một đám người, trong này hẳn là bao gồm cha mẹ của nó, như vậy cũng không tính nói sai?"
Lạch cạch.
Nữ nhân vẻ mặt ghét bỏ, nhưng nghĩ lại một chút, cảm thấy làm vậy sẽ tích tụ được càng nhiều oán khí, chất thịt sẽ ngon hơn, liền phất phất tay:
Phong Vũ nhìn vào khuôn mặt cô bé, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thầm hô: "Mẹ nó, thiệt thòi rồi.
...
Trúc Lâm Tự cách nơi đây khoảng 20 dặm đường, cho dù chạy đến cũng mất một đoạn thời gian, chỉ cần không nháo ra động tĩnh phiên thiên, hẳn là không bị nhận thấy mới đúng.
Mặt hàng non nớt như vậy, ta còn chưa bao giờ thử qua đâu."
Nghe thấy có người đến, hơn nữa còn là người lạ, cô bé chợt bưng kín miệng ngừng khóc, thậm chí còn không dám thở mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được cái mũi của Thực Nhân Quỷ.
Hắn muốn rách cả mí mắt, nghiến răng nghiến lợi, "Đáng c·hết, lại là đám đầu trọc của Trúc Lâm Tự.
Đây là phong có ẩn chứa xú thi độc tố, Khí Huyết võ giả dính vào một chút liền sẽ trúng độc, huyết nhục xương cốt dần trở nên mục nát, cho dù không c·hết thì cũng cách c·ái c·hết không xa.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, Trúc Lâm Tự có mặt ở đây, chứng tỏ những thế lực khác cũng đã nhận được tin tức, và đang trên đường tới đây.
Nhưng bây giờ lại có vô số huyết nhục tàn chi, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g....nổi lềnh phềnh trên mặt nước, bao gồm của nhân loại, gia s·ú·c, gia cầm....Rất nhiều quỷ vật đang du đãng, tìm tòi nhấm nháp t·hi t·hể, toàn bộ vùng nước nhiễm lên thứ màu đỏ đen, để người ta thấy mà rùng rợn.
"Đa tạ rồi, muội muội của ta." (đọc tại Qidian-VP.com)
Phong Vũ đắc ý nới lỏng dây lưng quần, sau đó tiến về phía cái lu.
Hai Đường Chủ cùng với hơn mười đà chủ chạy tới từ các quận huyện khác nhau, phụ trợ Hoạt Biều Chân Nhân thi triển bí pháp, triệu hoán toàn bộ quỷ vật trong vòng trăm dặm tới đây, hình thành lên cỡ trung Quỷ Vực.
Hôm qua, những thôn làng xung quanh vẫn còn sinh hoạt rộn ràng, nay đ·ã c·hết gần hết, chỉ còn lại một ít người vẫn sống sót, đều trốn đi, hi vọng không bị tìm tới, tổng số t·hương v·ong không dưới 5000 người.
Chỉ khi nào lập công lao hãn mã, hoặc đột phá Thượng Phẩm Chân Nhân mới có cơ hội được tiến về Thánh Giới. Cho nên, việc cấp bách bây giờ là đoạt lại t·hi t·hể muội muội, rồi tìm một nơi trốn đi bế quan.
"A Di Đà Phật.
Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ.
Người ta sắp tấn thăng hạ phẩm hậu kỳ rồi, đến lúc đó nhất định sẽ đền bù cho huynh mà."
Phong Tuyền hồi tưởng lại, hài lòng gật đầu: "Vậy thì động thủ đi, người ta ra ngoài canh chừng cho huynh."
Phong Vũ quay lại, chỉ thấy nguyên bản Phong Tuyền đang canh cửa đã bị một vị tăng nhân cao gầy, cầm cây gậy trúc đánh vỡ đầu, c·hết đến không thể c·hết thêm.
Một bé gái mặc áo chàm, khăn đội đầu xốc xếch, gương mặt lấm lem, đang co ro trốn ở trong một cái lu đựng cám, cả người run lẩy bẩy, cất tiếng khóc tỉ tê.
Cầu hoa tươi, cầu gạch đá!
Tại sao bọn hắn có thể đến nhanh vậy?"
Thác Bản Giốc, vốn là thác nước đẹp nhất Đại Việt, tựa một dải lụa trắng tinh khôi giữa núi rừng Cao Bằng, đổ xuống dòng sông Quây Sơn màu ngọc bích.
Phong Vũ cười tà ác, vẻ mặt tự hào nói: "Hơn nữa đồ vật của ta nhỏ như vậy, nhất định không chơi c·hết."
Theo lý thuyết, bọn hắn đã xuất thủ nhanh, hành động rất bí ẩn, đã g·iết hết võ giả trú đóng tại thôn làng ngay từ đầu, tránh để có người báo tin.
Chất giọng ỏn ẻn như vậy, có thể đoán được đây là một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân không đứng đắn.
Mặc dù hơi đáng tiếc Mễ Mễ chất thịt non mềm, nhưng Phong Vũ cần đánh nhanh thắng nhanh, chỉ có thể sử dụng chút thủ đoạn hạ lưu rồi.
Rừng núi chiếm hơn 90% diện tích toàn tỉnh, hình thành nên 3 vùng rõ rệt: Miền đông có nhiều núi đá, miền tây núi đất xen lẫn núi đá, miền tây nam phần lớn là núi đất có nhiều rừng rậm.
"Thật...thật sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Một thanh âm khác lại có chút vội vàng xao động: "Mấy lần trước huynh đều chiếm cả rồi, lần này huynh nhường cho người ta đi.
Nàng tưởng tượng cảnh bản thân hưởng dụng từng chút một huyết nhục của cô bé, đặc biệt là bộ não và trái tim.
Tiện nghi nữ nhân kia."
Ánh mắt Phong Vũ lóe lên sát ý, một là muốn báo thù cho Phong Tuyền, nhưng càng nhiều là để giải quyết kẻ địch thật nhanh, nhân lúc t·hi t·hể muội muội còn ấm....tới một lần vĩnh biệt.
Thân muội muội hôm qua vẫn còn ăn nằm với nhau, vậy mà bây giờ đã thành một cỗ tử thi....
"Cha ta là đà chủ ở huyện bên cạnh, chỉ mình ta tránh chiến, hẳn là sẽ không bị trách tội."
"Cũng phải, huynh vừa nhỏ lại vừa nhanh, kỷ lục nhanh nhất của huynh là chưa vào liền ra, phải nói xếp hạng đầu trong gần trăm người mà muội từng giao lưu."
Hoạt Biều Chân Nhân cùng với các vị Đường Chủ không đánh lại còn có thể chạy đi thẳng, nhưng tiểu nhân vật như bọn hắn sinh ra ở đây, từ khi nhập giáo vẫn luôn trú đóng tại quanh đây, không thể đi đâu khác cả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.