Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 146: Thần Thoại.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Thần Thoại.


"A Di Đà Phật....Phật nói, quay đầu là bờ." Người sau chỉ chắp tay, nghiêm túc nói.

"Nam-mô a di đa bà dạ

Hắn lấy ra một căn tăm trúc trong suốt như bạch ngọc, đặt lên lòng bàn tay, sau đó tụng một chương thần chú nào đó.

Đáng tiếc, nơi này là một thế giới siêu phàm, người ta càng coi trọng giá trị võ lực hơn, dù ngươi ngu nhạc có giỏi lắm cũng chỉ có thể làm hàng đính kèm.

Thiên phú nghệ thuật của Vương Thúy Kiều cực cao, cho dù chỉ vừa mới học các khái niệm khuông nhạc và nốt nhạc, cũng rất nhanh liền có thể nắm giữ.

Theo tố thủ nhẹ nhàng đưa qua đưa lại, tiếng đàn du dương cất lên, Vương Thúy Kiều vừa đệm, vừa mở đôi môi xinh xắn ra khẽ hát:

Ngoài thi hành kế hoạch tương lai cùng tu luyện ra, an bài một đạo hóa thân phụ trách hưởng thụ sinh hoạt thường ngày, cũng không làm ảnh hưởng toàn cục.

Đương nhiên, đây chỉ là Chân Lý hóa thân, dù sao vừa hoàn thành Hệ Thống Thần Miếu, tính lực của hắn trở nên rất dư thừa.

Cả đám người im lặng mất mấy giây, Dao Cơ không nhịn được hỏi: "Không phải tăm chỉ hướng này sao?"

Trước hiên nhà, Vương Thúy Kiều đang ngồi bên cạnh cây cột, nàng mặc một kiện áo bông trắng tinh, cả người cảm thấy ấm áp vô cùng.

Hôm nay bầu trời hạ tuyết, bông tuyết rơi đầy trên mái nhà, phủ kín cả đường đi, vương lên cành cây trĩu nặng, khiến vạn vật như khoác lên mình một lớp áo trắng.

"Đi thôi."

Dao Cơ: "..."

Một đạo thân ảnh màu vàng lướt tới, đôi mắt ngưng trọng nhìn xuống thác nước, khắp nơi toàn là xác c·hết, quỷ vật lộng hành, oán khí trùng thiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mông Hải: "..."

Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, đây là các bậc tiền bối học thuật không tinh, luyện pháp khí bị sai lầm.

Hẻm Bánh Đúc, khu vực Quý Hợi, thành Thanh Sơn.

"Đương nhiên phải tiêu diệt!"

Thích Thanh biết là Nùng Trí Cao cố ý nói vậy để khích chính mình, nhưng vẫn chắp tay trước ngực, vẻ mặt từ bi nói:

Tiếng ca trong trẻo như làn suối dịu êm, khiến người nghe thoải mái vô cùng. Nếu như có chút Lam Tinh nhân yêu thích âm nhạc ở đây, nhất định sẽ nhận ra nàng đang hát ca khúc Thần Thoại.

Đã gần hai tháng không được động vào đàn, lại thêm vừa mới nhận được giáo trình âm nhạc, nàng có chút ngứa nghề, liền quyết định diễn thử một khúc.

"Bốp bốp bốp."

Nùng Trí Cao thần tình hăng hái, một ngựa đi đầu lao về hướng mũi tăm chỉ, tốc độ còn không chậm.

Thời gian cấp bách, đám người cũng không nói gì, nhắm ngay hướng Tây Nam mà đi, hướng về địa phận tỉnh Tuyên Quang.

Chân Lý không biết tà giáo, hoặc là nói Đại Mộng Chân Quân đang có âm mưu nhắm vào mình, từ hôm qua đến giờ, hắn vẫn luôn dùng khí huyết đoán luyện cơ thể, chưa dừng lại một khắc nào.

Hắn thản nhiên chỉ về hướng Tây Nam nói.

Đây là một kiện pháp khí truy tung, lần theo chuỗi nhân quả, cũng chỉ có khoảng cách gần, hơn nữa mục tiêu dính vào nhân quả rất nặng mới hiệu nghiệm. Tuy nhiên, trong trường hợp này là đủ rồi.

Thỏ Ngọc nhảy đến bên cạnh Vương Thúy Kiều, một bên nhai thức ăn, một bên híp mắt, đắc ý nghe nhạc, điệu bộ vô cùng hưởng thụ. Có lẽ sâu trong huyết mạch của nó, từng có một vị tổ tiên yêu thích nghệ thuật chăng?

...

Kẻ này tất nhiên là một tên Dương Thần Cảnh, hẳn là vẫn còn chưa đi xa, chúng ta có nên đuổi theo tiêu diệt không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng, Vương Thúy Kiều hoàn mỹ thể hiện ra siêu phẩm Thần Thoại, bản thân cũng không nhịn được nở một nụ cười xinh đẹp.

"Dao tỷ tỷ nói đúng, mặc dù Thông Huyền đỉnh phong chưa ngưng tụ Ý Cảnh, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện miểu sát.

Trung niên mặc thổ cẩm vẻ mặt căm phẫn: "Người này quá phách lối, dám g·iết nhiều tăng nhân của Trúc Lâm Tự như vậy.

Lại có ba đạo thân ảnh lướt tới, hai nam một nữ, mỗi người đều tỏa ra khí tức mạnh mẽ, thình lình đều là Nguyên Hải chi cảnh.

Tại sao lại c·hết nhiều người như vậy?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cũng không biết người này là ai, nhưng từ hiện trường có thể đoán ra được, toàn bộ n·ạn n·hân đều bị công kích thẳng vào linh hồn.

Một vị trung niên mang râu quai nón, trên người ăn mặc thổ cẩm, phẫn nộ quát hỏi: "Thích Thanh đại sư, đây là chuyện gì?

Chỉ đa ca lệ ta bà ha."

Vị nữ cường giả duy nhất tầm tuổi ba mươi, mặc một thân trang phục được thêu dệt rất cầu kỳ, trên đầu cũng đội một chiếc khăn thêu.

Mặc dù nội tâm rất lo lắng, mập quá sẽ bị làm thịt, nhưng cái tấm miệng nát này không thể ngừng nhai đồ ăn được, đúng là chủ nào tớ nấy.

Nam thanh niên cuối cùng ăn mặc giản dị, một thân hắc y cổ tròn, có đóng khuy trước ngực. Hắn gật đầu tán thành:

Cách Đại Mộng và Hoạt Biều rời đi thác Bản Giốc, thời gian khoảng một chén trà.

Tiếng Hồ Cầm vốn là rất buồn, có thể kéo theo cảm xúc của người nghe trở nên trầm lắng, bây giờ lại đi qua bàn tay biểu diễn của nàng, không chỉ đạt được thăng hoa, tựa như còn có một chút ý vị yêu đương, thẹn thùng trong đó.

Thích Thanh đại sư mạnh nhất ở đây, ngài dẫn đầu đi, chúng ta nguyện ý theo giúp trừ ma vệ đạo."

Thời gian trôi qua, ca khúc dần đi vào hồi kết, có cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo hàng loạt bông tuyết xoay vòng.

"A Di Đà Phật...Nùng thí chủ, Dao thí chủ, Mông thí chủ. Bần tăng cũng chỉ vừa mới tới, không rõ tình hình cho lắm.

Mấy vị cường giả nghe vậy, đều không nhịn được hơi biến đổi sắc mặt: "Thủ đoạn thật là quỷ dị."

Hắn chỉ vào Bạch Mi cùng một số tăng nhân rồi nói.

"....Thời gian trôi ta vẫn luôn mong chờ.....Mình sẽ mãi bên nhau."

Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ.

Không hề nói ngoa chút nào, bằng vào tài năng âm nhạc và nhan trị của nàng, nếu như xuất đạo làng giải trí tại Lam Tinh, nhất định sẽ lắc mình hóa thành một phương cự đầu, siêu sao ca nhạc cấp quốc tế.

Còn lại, cũng chỉ có thể để đệ tử trong chùa thường xuyên đến thanh trừ.

"Tà giáo đồ coi thường sinh mạng, người người có thể tru diệt, việc này không nên chậm trễ.

Nữ cường giả hơi suy tư một chút liền nói: "Có thể s·át h·ại nhiều người cùng lúc như vậy, trong đó bao gồm cả Bạch Mi đại sư, thực lực của tên này chỉ sợ không thua chúng ta."

Mà nói không nên lời...."

Nùng Trí Cao đã chạy xa: "..."

Sáng hôm sau, lịch xuyên không, 2 tháng 27 ngày.

"....Hà...a....a...."

Có vẻ như tà giáo vừa cử tới đây một nhân vật lợi hại, ngay cả đệ tử trong chùa cũng không ai may mắn thoát khỏi độc thủ."

Hiện nay, trong địa phận Cao Bằng không có Thánh Địa trú đóng, chỉ có mấy thế lực nhất lưu bá chủ, chia làm tam tộc và nhất tông.

Nùng Trí Cao tu luyện công pháp hệ hỏa, tính tình nóng nảy, lúc này đang dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía Thích Thanh.

Sau nhà Chân Lý, một đạo thân ảnh cao lớn cởi trần, đứng trung bình tấn trên mặt băng mỏng.

Thích Thanh chắp tay trước ngực, chậm rãi nói:

Ða địa dạ tha...Dà di nị dà dà na

"Đúng vậy, Thích Thanh đại sư, tại sao kim chỉ hướng Đông Bắc, lại phải đi theo hướng ngược lại?" Mông Hải cũng là một đầu mơ hồ.

Người bước chân vẫn như còn xa.

Mấy ngày nay ăn ngon uống sướng, nó đã mập lên trông thấy, mừng thầm vì bản thân may mắn, ôm được một cái đùi thơm.

Rất nhiều người thân thể vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí là khí huyết và cương khí vẫn còn sinh động...."

Phải đi hướng kia mới đúng."

...

Tăm trúc theo niệm mà động, bắt đầu trôi nổi trên không trung rồi xoay tròn. Khi nó dừng lại, đầu tăm chỉ về hướng Đông Bắc.

Tư thế của thiếu phụ ưu nhã mà đoan trang, trong tay còn ôm lấy một cây Nhị Hồ Chân Lý mua được từ ngày hôm trước.

"Người khuất xa, đường về sao thênh thang quá.

Bởi vì mỗi nhà đều tự có "bí cảnh" của mình, cũng không phụ thuộc vào tài nguyên cằn cỗi ở bên ngoài, thành ra các cuộc ma sát chủ yếu là thế lực phụ thuộc bên dưới, còn bản thân các đại thế lực thì lại giữ quan hệ khá tốt.

Theo hắn niệm xong Vãng Sanh Chú, quỷ vật bên dưới đều bị siêu độ, oán khí xung quanh cũng mỏng đi đôi chút, như vậy là có thể ngăn chặn được phần nào t·hi t·hể ở đây hóa thành quỷ vật hại người.

Nếu như để nhân vật nguy hiểm như vậy thoát đi, thiên hạ chẳng phải sẽ chịu thêm càng nhiều sát nghiệt?"

Đây là một vị tăng nhân trẻ tuổi, trên thân hắn khoác áo cà sa, vẻ mặt từ bi, kèm theo một cỗ khí chất siêu phàm thoát tục.

Ða tha dà đa dạ

Giai điệu trầm bổng lên xuống, kết hợp với màn tuyết rơi ngoài trời, cả người thiếu phụ tựa như đang phát sáng.

"Công kích linh thức sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"A Di Đà Phật...c·hết nhiều người như vậy, sẽ sinh ra bao nhiêu quỷ vật đây?"

Trong đó tam tộc là Tày tộc, lấy Nùng gia làm chủ, còn có Dao tộc và Mông tộc. Nhất tông chính là Trúc Lâm Tự.

Sưu sưu sưu.

Hai vị còn lại nhìn nhau, gật gật đầu, đang định theo sau thì Thích Thanh chợt lên tiếng: "Nùng thí chủ chớ vội, ngươi đi ngược chiều rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu cứ suốt ngày cắm đầu vào làm việc mà không có khoảng trống nghỉ ngơi, sớm muộn bản thân sẽ bị bức điên vì quá stress mất.

"Đa tạ Nùng thí chủ, Dao thí chủ, Mông thí chủ ủng hộ."

Chương 146: Thần Thoại.

Tướng mạo của nàng chỉ có thể xếp vào tru·ng t·hượng, nhưng không một ai ở đây dám xem thường.

Trong những thôn làng ở đây, đa phần là con cháu bàng chi của tộc hắn, nhân số lên đến mấy nghìn người, vậy mà bây giờ c·hết hết không còn một mống, làm sao có thể không tức giận cho được?

Tiếng vỗ tay truyền tới, Chân Lý bước ra từ trong nhà, gương mặt tươi cười khen: "Hay quá, ta nghe mà quên cả bản gốc luôn rồi."

Cầu hoa tươi, cầu gạch đá!

Trời lạnh, nhưng mồ hôi cùng chất cặn bẩn vẫn đang dần thoát ra khỏi thân thể, lăn trên lớp da bóng loáng, sau đó rơi xuống ao.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Thần Thoại.