Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 164: Ông kẹ. (Cảm tạ hahadragon tặng quà.)
"Ba!"
Cả đám trợn tròn mắt, có đứa nhỏ không hiểu chuyện gì xảy ra, trực tiếp khóc oa oa.
"Đến đây đi, dọa trẻ con với nữ nhân thì có bản lĩnh gì? Có giỏi đến ăn ta này."
Âm thanh kéo dài, chẳng hiểu sao lại khiến cả đám người hồi hộp hơn chút.
Ngươi cãi nhau với Dịu Dàng sẽ rất khó chiến thắng, nhưng ngươi không phản ứng nàng, sẽ để nàng cảm giác như trọng quyền đánh trúng một đám bông, rất khó chịu trong lòng.
"Dịu Dàng, đừng nháo nữa."
Trong lòng nàng lập tức không chắc lắm, mà Cẩu tử thì sắc mặt ngưng trọng:
"..."
Xong xong, lão chủ nhân sẽ bắt mình làm đồ cúng đi bồi táng chủ nhân mất."
"Cha mẹ ngươi đặt tên ngươi là Dịu Dàng, tại sao ngươi lớn lên chẳng dịu dàng chút nào vậy?"
Dịu Dàng lập tức quát ngưng mọi người: "Ngươi nói bậy, Ông Kẹ chỉ bắt trẻ hư thôi.
Cả đám đem đầu chôn xuống như đà điểu, chỉ có Thỏ Ngọc tựa như ngửi thấy cái gì, dốc hết toàn lực, lao lên nghênh đón "Ông Kẹ".
Đường đường một đấng nam nhi, nương dọa một cái liền sợ?"
Từ đó, c·h·ó trong các thôn bị nổ ra tâm lý bóng ma, cứ trời mưa sấm sét liền vội vàng núp dưới gầm giường, run lẩy bẩy cả.
Đại Tỷ vừa trắng vừa thơm, thịt lại mềm như vậy, ta là Ông Kẹ ta cũng ăn không nhả xương."
Là ảo thuật? Hay tàng hình? Hay là độn thổ?
"Hay là ngài kéo chúng ta cùng bay đi? Người ta cũng muốn bay bay..."
"Oa..."
Cầu hoa tươi, cầu gạch đá! (đọc tại Qidian-VP.com)
Dịu Dàng khuôn mặt trắng bệch: "Vậy làm sao bây giờ? Đại Tỷ sẽ không bị Ông Kẹ ăn mất chứ?
"Chẳng là hôm qua, ta vừa học được một chiêu cực lợi hại, hôm nay liền đến biểu diễn cho các ngươi xem."
Lũ trẻ đối với điều này cũng không mấy kinh ngạc, dù sao Linh Nhi cũng thường biến ra đồ vật ở trước mặt bọn chúng, nhìn mãi cũng thành quen.
Đám trẻ trợn trừng trừng không dám chớp mắt, rất sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó.
"Khụ khụ."
Cẩu tử thở phì phò: "Tức c·hết ta rồi, không thèm chấp nhặt với ngươi, nữ nhân!"
Nàng tâm mệt mỏi, tại sao đám này lại ngây thơ vậy đâu? Cảm giác chơi cùng bọn chúng cứ như đang đi trông trẻ vậy.
"Khụ khụ..."
Tất cả tập trung nhìn lại, chỉ gặp cô bé đã kéo ra khoảng cách với đám đông, Thỏ Ngọc thì bị nàng gửi Dịu Dàng ôm dùm.
Tựa như xúc động dây thần kinh nào đó, cả đám tập thể khóc lên:
Dịu Dàng lập tức trả lời: "Hì hì...còn không phải học Đại Tỷ?"
Hơn nữa mẹ hắn đe dọa gọi về mà vẫn ở lại đây, có thể thấy uy vọng của Khổng Linh Nhi là cao như thế nào.
"Các ngươi đã thích Ông Kẹ như vậy...hì hì..."
Khổng Linh Nhi vội vàng che lấy miệng của cô bé kia, buồn bực hỏi:
Chưa tới Tiên Thiên cảnh vẫn không khác người thường là bao, cho nên bọn trẻ chỉ nghe lời người lớn mà biết tôn kính võ giả, cũng không hiểu quá nhiều.
Lần trước món pháo kia nổ thật lớn, cẩu tử nghe được chính là cúp đuôi liền chạy...ha ha ha."
Mẹ nó, ngươi bảo ai cúp đuôi chạy?
Một cô bé khác chống hông quát: "Cẩu tử, ngươi gấp cái gì?
Âm thanh bất ngờ dọa đến lũ trẻ giật bắn cả người, bọn hắn theo phản xạ quay sang, chỉ thấy ba con quỷ xấu xí đang lơ lửng giữa không trung.
Linh Nhỉ tỷ là...được rồi, chọc c·h·ó hẳn vẫn tính là trẻ ngoan chứ?"
Nhưng khi có một tấm chăn che khuất giữa cả hai, đối phương sẽ không biết là mình vì sao biến mất.
Cô bé thắng được miệng lưỡi, đắc ý vô cùng, "Linh Nhi tỷ triệu tập chúng ta chính là có đại sự (chơi vui).
Võ giả tuy mạnh, nhưng trọng ở lực p·há h·oại.
"Linh Nhi tỷ, mau cho chúng ta xem."
Cẩu tử nghe vậy khóe miệng co quắp, mặc dù cũng rất sợ hãi, nhưng hắn vẫn mạnh miệng:
Nhưng Linh Nhi làm được, cho nên Linh Nhi trở thành đối tượng được cúng bái.
Ông Kẹ mới chỉ là Cô Hồn Dã Quỷ, nàng một bàn tay liền đập c·hết cả đám được không?
...
"Chủ nhân muốn làm gì?" Đây là ý nghĩ trong đầu Thỏ Ngọc.
Cẩu tử hơi đỏ mặt lên, gân cổ lên cãi lại: "Ai sợ? Ngươi sợ thì có."
"Oa...Linh Nhi tỷ biến mất rồi!"
"Được rồi."
Cả đám nghe thấy vậy, cặp mắt liền sáng lên như sao.
"Không, không...đừng ăn ta...ô ô...ta hứa về sau sẽ ngoan mà..."
"Đồng ý, đại ca!"
Khổng Linh Nhi đang độn thổ ở dưới lòng đất, vừa nghe thấy vậy liền cả người đều không tốt.
Cẩu tử tiếp tục giả vờ không nghe, tức đến Dịu Dàng thở phì phò. Người trước đắc ý vô cùng, xem như tìm ra điểm yếu của nàng.
Dịu Dàng đứng ra phản bác: "Đại Tỷ lấy chăn ra, đương nhiên là có đạo lý của nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta muốn con bé kia, cả đứa nhỏ kia nữa..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khổng Linh Nhi ho nhẹ một tiếng, đánh gãy đám tiểu đồng bạn ầm ĩ.
Kẻ địch sẽ hoang mang, sẽ suy nghĩ nhiều, lo được lo mất, từ đó giành quyền chủ động về trong tay mình.
Hay một thủ đoạn thần bí nào đó?
Chương 164: Ông kẹ. (Cảm tạ hahadragon tặng quà.)
Nhưng trẻ em còn chưa phát triển toàn diện, dương khí yếu ớt, dẫn đến dễ dàng trở thành con mồi bị để mắt đến...
Cái này đến cùng là cái gì cùng cái gì?
"Hai..."
Khổng Linh Nhi tựa như bà cụ non, bắt đầu phát biểu:
Sau đó, nàng quay sang hỏi Linh Nhi: "Đại Tỷ, chúng ta lại đi chọc c·h·ó sao?
Trời đông giá rét, đường đầy tuyết đọng, chỉ có kẻ ngốc như ngươi mới đi ngủ ngoài đường."
Dịu Dàng lập tức yên tĩnh, cả đám trẻ không cười đùa nữa, đều yên lặng lắng nghe.
Cô bé lập tức bồi thêm: "Ta không sợ. Ai sợ người đấy là cẩu tử."
"Đại Tỷ, ngươi muốn biểu diễn cái gì?"
Từ góc nhìn của Cẩu tử và đám trẻ, chỉ thấy một tấm chăn che khuất thân hình Linh Nhi.
Nhưng Thần Thuật liền khác, bởi vì đặc hiệu của chúng rất hoa lệ, vô cùng hấp dẫn đám trẻ con nhà nông thiếu kiến thức.
Dịu Dàng ngồi xuống ôm đầu mà khóc: "Ta...ta...thịt ta không ngon đâu...ăn Cẩu tử đi...đừng ăn ta..."
Sư phụ chẳng phải thường nói, học cần đi đôi với hành sao?
Khổng Linh Nhi vội vàng hô ngừng, sau đó học Chân Lý nhéo nhéo sống mũi cùng xoa hai bên thái dương.
Nếu để địch nhân nhìn thấy mình độn thổ xuống lòng đất, như vậy đối phương nhất định sẽ đề phòng mặt đất.
Linh Nhi có thôn trưởng, Chân Lý và Thiết Trụ chống lưng, thôn dân vừa bực vừa buồn cười, lại không làm gì được nàng.
Cẩu tử: "..."
Cả đám bọn nhỏ nghe tới đây cũng chợt nhớ lại, nhao nhao bật cười khúc khích.
Thỏ Ngọc cũng chẳng khá hơn là bao, cái miệng mở ra thật to, quên cả nhai lấy đồ ăn: "Mùi của chủ nhân...biến mất rồi!
Ba chúng ta chia đều, thế nào?"
Hô--hô--!
Cho nên nàng liền dẫn bọn trẻ đi giáo huấn mấy con c·h·ó, nổ cho bọn nó vãi nước tiểu đầy đất, kêu đến vang vọng cửu thôn.
Nhìn bề ngoài, tên nhóc rõ ràng lớn hơn Linh Nhi nhưng vẫn gọi nàng bằng tỷ.
Chiêu này cũng là sư phụ dạy, xem như một mẹo nhỏ trong chiến đấu.
"..."
Vừa rồi lúc cái chăn rơi xuống, Khổng Linh Nhi cũng nhân cơ hội thi triển Thổ Độn Thuật chui xuống đất, như vậy liền sinh ra hiệu ứng tựa như lăng không tiêu thất vậy.
Đang lúc cả đám bàn tán xôn xao, chỉ gặp Linh Nhi từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái chăn mỏng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó, cả ba lại biến hóa thành các hình dạng dữ tợn như hai mắt đỏ ngầu, đầu bù tóc rối, răng môi lộn ngược...
Các nàng cười khì khì nhìn nhau, sau đó đột nhiên chui lên mặt đất, bao vây lấy đám trẻ.
Cẩu tử trực tiếp không nhìn, coi như không nghe thấy Dịu Dàng. Người sau thấy vậy liền gấp: "Này, sao người không nói?"
"Kiệt kiệt kiệt...ở đây có thật nhiều trẻ hư.
Sau đó, Linh Nhi cầm lấy hai góc của chiếc chăn giơ lên quá đỉnh đầu. Đáng tiếc, bởi vì chiều cao quá khiêm tốn, vẫn có một phần chăn bị chạm xuống đất.
Bởi vì trong đám từng có đứa bị c·h·ó cắn, mà lúc đó Linh Nhi lại vừa mới học xong phối chế thuốc nổ đen...
Nhưng rất nhanh, đáp án liền công bố, chỉ nghe Linh Nhi đếm: "Một..."
Thanh âm vừa dứt, chiếc chăn rơi xuống đất thành một đoàn, nhưng chỗ đó làm gì còn hình bóng Linh Nhi nữa?
Khổng Linh Nhi khuôn mặt cười gian, thi triển Hóa Thân Thuật, từ một phân thành ba.
Bị đánh một trận, nhịn một bữa cơm thì có đáng là gì?"
Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ.
"Đại Tỷ, ngài ở đâu?"
Mẹo này cũng chỉ áp dụng cho chiến đấu cấp thấp, đối phương chỉ có lực lượng mà không có thủ đoạn dò xét cường đại như tinh thần lực hay cảm ứng chấn động trong lòng đất...
Cẩu tử: "Ngươi nói ai là cẩu tử?"
Ông Kẹ, Ông Ba Bị hay Ngáo Ộp, chính là lũ quỷ vật cấp thấp, thường xuất hiện vào giai đoạn đầu của Bách Quỷ Dạ Hành.
Ba Bị, 9 quai, 12 con mắt, chuyên bắt trẻ con.
Có cơn gió thổi qua, chiếc chăn hơi lay động, góc chăn phiêu nhẹ, khung cảnh chợt lâm vào yên tĩnh.
"Nương của ta đi chợ mấy hôm, nghe người ta bàn tán dạo này hay có trẻ con m·ất t·ích, hẳn là Ông Kẹ làm."
Chỉ là Cẩu tử nghi hoặc: "Linh Nhi tỷ lấy chăn ra làm gì, ngươi muốn biểu diễn ngủ ở giữa đường sao?"
Ở trong mắt bọn chúng, nhìn ngầu là được, mạnh yếu không quan trọng. Võ giả lại mạnh hơn, còn có thể bắn ra Thủy Tiễn, Hỏa Cầu, tay xoa lôi điện?
Cô bé: "Ngươi liền là cẩu tử."
Ai ngờ Linh Nhi mới chỉ rời đi một phút, đám nhóc này lại nháo rồi? (đọc tại Qidian-VP.com)
"Linh Nhi tỷ bị Ông Kẹ bắt đi rồi...ô ô..."
"Đại Tỷ rốt cuộc muốn làm gì?" Đây là ý nghĩ trong đầu của bọn hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.