Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Phục kích chặn g·i·ế·t (2)
Đây là nàng được phép mang theo những vật có phẩm giai cao nhất, nếu không lịch luyện liền không còn ý nghĩa, cứ gặp kẻ địch mạnh liền thả một đống cao giai phù lục chẳng phải xong?
"Nếu không phải trước đó may mắn đạt được bản kinh văn kia, ta khả năng đã bị đánh bại, từ đó tinh khí thần có khuyết, bất lợi cho đột phá sau này."
Trên đường đi, thiếu nữ gặp Thiết Trụ cứ lẩm bẩm đọc một bản kinh văn, liền tò mò hỏi.
Dù đánh thắng cũng không g·i·ế·t được, hộ đạo cường giả chắc chắn sẽ ra tay, mà đánh thua rất có thể sẽ bị đối phương coi là chiến lợi phẩm.
Hắn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng tấm dung nhan như tiên tử bước ra từ trong tranh kia.
Ngao ! ! ! !
Lúc đó Sùng Tuyết cũng không có để ý, nhưng yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, dù vô tình nghe qua cũng có thể nhớ được.
Lần thứ hai, ảo cảnh trong không gian tăm tối chợt xuất hiện một viên điểm sáng. Nó ảm đạm mờ nhạt, nhưng lại là ánh sáng duy nhất ở đây.
Toàn bộ chân khí còn sót lại đều ngưng tụ thành một bàn tay đen kịt, tản ra hơi lạnh phảng phất có thể đông cứng không gian và thời gian.
"Vãn bối tại." Thiết Trụ bước đến gần thiếu nữ thưa chuyện.
Sùng Tuyết đột nhiên mở mắt ra, hai con ngươi đã biến thành một cặp hoàng kim đồng tử. Biến cố bất ngờ xảy ra khiến Hồ Tam Nương đứng khựng lại trong khoảnh khắc.
Phía sau đó, chính là mọi chuyện xảy ra như vừa rồi.
Chẳng qua Thiết Trụ cũng chưa tuyệt vọng. Lần này đi vào rừng, hắn đạt được cơ duyên, có lẽ có thể trị khỏi được, thậm trí tiến thêm một bước cũng nên.
Sùng Tuyết hai mắt rét lạnh, mặt không biểu tình nhìn lấy bóng lưng to lớn kia rời đi: "Bổn cung nhớ kỹ ngươi rồi. Lần sau gặp lại liền lấy mạng c·h·ó của ngươi."
Chương 32: Phục kích chặn g·i·ế·t (2)
Ăn vào mấy viên đan dược, lại nghỉ ngơi một hồi, thiếu nữ cảm thấy đỡ hơn nhiều, khuôn mặt cũng có một chút huyết sắc.
Thiếu nữ môi đỏ như son, làn da trắng như tuyết, dung nhan không chút nào tì vết. Chỉ là cặp lông mày đang nhíu lại thật chặt, hiển nhiên đã lâm vào tầng sâu của mộng cảnh.
Hôm qua, Thiết Trụ được Sùng Tuyết đưa cho một chút liệu thương đan dược, đã có thể đi lại chạy nhảy bình thường. Chỉ là căn cơ của hắn đã tổn thương, cần đến cao cấp linh dược mới có thể trị được.
Thuật này có thể thông qua khe hở của tâm linh, gieo xuống hạt giống sợ hãi, sau đó phóng đại sự sợ hãi đó lên vô số lần.
Bảo sao cảm giác có chút quen thuộc, thì ra là gặp qua ở Thiên Kiêu Bảng, được ban hành bởi Trân Bảo Các. Bảng này được đích thân các chủ Thiên Cơ Lão Nhân sắp xếp, tính chân thực rất cao, chưa bao giờ sai lầm.
Sùng Tuyết khí tức uể oải, thân thể mềm nhũn, ngồi phịch trên mặt đất thở hổn hển.
Khi Sùng Tuyết gặp được kẻ thù mạnh hơn mình, trong lòng hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ sinh ra chút kiêng kỵ, đây chính là thời cơ tốt nhất gieo hạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hồ Tam Nương hoảng sợ, khàn khàn kinh hô: "Ngươi là con gái út của Sùng gia, Sùng Tuyết."
"Phốc!"
Một cái con nhà nghèo như hắn, lấy đâu ra linh dược cơ chứ?
Không gian mộng cảnh càng ngày càng lung lay bất ổn, chợt hiện ra mấy kẽ nứt, rồi ầm vang sụp đổ. Chưa bao giờ ánh sáng ban ngày lại đẹp mắt như vậy, Sùng Tuyết vui mừng muốn khóc trở về với thực tại.
Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ. Cảm ơn vì đã ủng hộ!
Một chiêu long uy vừa rồi đã bại lộ thân phận của Sùng Tuyết.
Hồ Tam Nương hai mắt trợn trừng như muốn rách ra.
Hồ Tam Nương mỉm cười, lắc mông tản bộ trên không trung, từng bước từng bước một tiến đến gần Sùng Tuyết.
Lần thứ ba, lần thứ tư,...càng đọc càng bớt sợ hãi, càng đọc càng cảm thấy thần kỳ, cho đến khi tinh thần lực của nàng tiêu hao gần thấy đáy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sùng Tuyết muốn nhân cơ hội Hồ Tam Nương trúng hàn độc, đem yêu này giải quyết tại chỗ. Nhưng để nàng bất ngờ là, cái sau tựa hồ dùng bí pháp gì tạm thời áp chế kịch độc, trực tiếp xoay người chạy.
Không, Thiết Trụ thậm chí còn chưa thấy bức tranh nào đẹp như vậy, hắn sợ bản thân nhìn xong sẽ bị mê mẩn, tỏ ra phi lễ.
Nàng hiện ra nguyên hình, biến thành một con hồ ly lông đen, mọc ra hai cái đuôi, chiều dài cơ thể lên đến gần năm mươi mét. Yêu tộc thể chất mạnh hơn nhân tộc, hàn độc tạm thời bị áp chế lại, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nhưng điều mà Hồ Tam Nương không ngờ được là, đối phương cũng đã học được Thế.
"Thiết Trụ." Sùng Tuyết gọi một tiếng.
Người sau cũng không giấu giếm, nói đây là thanh tâm kinh của một vị huynh trưởng đưa tặng, có tác dụng áp chế thất tình lục d·ụ·c, có lợi cho tâm cảnh.
...
Từ đó Hồ Tam Nương bế quan khổ tu, nghiên cứu hai chục năm mới luyện đến tiểu thành, xuất quan liền đánh g·i·ế·t một vị Tông Sư hậu kỳ, từ đó hung danh hiển hách.
"Thế nhưng vô dụng, ngươi và ta tinh thần lực chênh lệch quá xa. Trước sức mạnh tuyệt đối, mặc cho ngươi yêu nghiệt cũng chỉ có thể vươn cổ đợi g·iết."
Hồ Đại Yêu nghiến răng nghiến lợi nói: "Túi da xinh đẹp như vậy nên thuộc về ta, nhóc con ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho nó thật tốt."
Ngay tại thời khắc nàng đưa tay muốn kết liễu đối phương.
Huyền Minh Thần Chưởng.
"Ngay tại lúc này."
Tạch! Tạch! Tạch!
"Từ ấy trong ta bừng nắng hạ như có mặt trời chân lý chói qua tim, hồn ta là một vườn hoa lá...Ta buộc lòng ta với mọi người...để hồn ta với bao hồn khổ..."
"Lần này quá nguy hiểm."
Sau đó, thông qua trò chuyện đánh lạc hướng, tinh thần lực của Hồ Tam Nương phát tán ra bước sóng đặc thù, thúc đẩy hạt giống lớn lên. Đợi đến khi "con mồi" phản ứng lại, đã bị nhốt ở trong thức hải của mình, đối mặt với vô tận hoảng sợ, hết đường xoay chuyển.
Nàng ở trong lòng gào thét, cảm thấy vô cùng biệt khuất, cố hết sức áp chế độc tố trong cơ thể.
"Để bản tọa xem là thiên kiêu nhà ai nào."
"Ồ, chưa đạt đến Tông Sư cảnh tinh thần lực đã có thể ngoại phóng, tất nhiên đều là yêu nghiệt trong yêu nghiệt."
Bất đắc dĩ nàng chỉ có thể nhấc tay ra đối chiêu.
Cả hai va chạm trong nháy mắt tách ra.
Sùng Tuyết lập tức đưa tay đánh ra một chưởng.
Nhưng thứ này cứ như giòi trong xương vậy, điên cuồng cắn nuốt yêu khí lớn mạnh chính mình, càng ngày càng ngấm sâu. Cứ theo đà này, dù có thể hồi phục cũng sẽ đả thương tới căn cơ, tu vi giảm mạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Oa, thật xinh đẹp." Hồ Tam Nương che miệng kinh hô, đôi mắt tràn ngập ghen tị.
Oanh!!!
Nàng có chút nghĩ mà sợ: "Dù ta vô địch cùng giai, lại lấy Tiên Thiên cảnh trước giờ đột phá tinh thần lực ngoại phóng, thậm chí còn có dị bảo che trở thần hồn, nhưng vẫn bị yêu này lách qua tất cả đánh vào thức hải."
Thiếu nữ cố chịu đựng cảm giác chân khí cùng tinh thần lực kiệt quệ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đống tứ giai phù lục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sùng Tuyết: "..."
"Hồ Tam Nương đúng không?"
Một chưởng này đã thành Thế, khóa chặt nàng, không thể tránh né.
Răng rắc.
"Hộc hộc."
Tại lúc lâm vào ảo cảnh, không biết tại sao nàng lại nhớ đến điều này, thế là ôm tâm tình "cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng" nàng bắt đầu niệm lên.
Đây là tuyệt kỹ thời còn trẻ của Hắc Hồ Vương, bởi vì nàng cùng Vương có chút quan hệ huyết mạch nên được ban cho.
Nàng đứng trước mặt Sùng Tuyết, đưa tay hái xuống khăn che mặt.
Không hổ là hồ ly tinh, rất ranh ma xảo quyệt, thấy đánh tiếp cũng không có lợi ích gì, lại mang phong hiểm cực cao liền lập tức rút lui.
Thiết Trụ đứng ở đằng xa quan sát: "..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hộ đạo cường giả ẩn trong không gian: "..."
Sau khi đọc xong lần đầu tiên, Sùng Tuyết nội tâm đang bị nhấn chìm trong vô tận sợ hãi bỗng nhiên được kéo về.
"Nếu ngươi nói ra thân phận của mình, có cho ta mười lá gan cũng không dám xuất thủ với ngươi, được không?"
Hồ Tam Nương phun ra một ngụm máu đen xì. Dòng máu vừa chạm đất liền đem cây cỏ xung quanh đông thành từng khối băng, bị gió thổi qua lập tức tan rã thành bụi bay đi.
Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng cố hết sức lách mình, muốn tránh qua một bên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.