Ta Giả Thần Giả Quỷ Tại Dị Giới
Dương Thần Chân Quân
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Lần đầu.
"Khi muốn kết liễu một sinh mệnh, hãy bỏ ra vài giây suy nghĩ xem nó có đáng c·hết hay không đã."
Buổi sáng, chợ huyện.
Chân Lý cũng gật đầu tán thành: "Một khi đã từng g·iết người, là không thể quay đầu lại."
"Không đúng không đúng không đúng, ngươi nên ở trong Hợp Hoan Các mới phải, tại sao có thể chạy ra đây chứ?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó hắn tóm lấy cổ tay Vương Thúy Kiều, mạnh mẽ muốn kéo nàng vào một con hẻm nhỏ: "Đi theo ta."
"Ta...sếp, ta nên làm gì?" Vương Thúy Kiều dùng tay che lấy miệng, cố để cho mình không tiếp tục bật khóc.
Đúng lúc này, Sở Khanh đứng dậy, khuôn mặt âm trầm: "Không ngờ con đàn bà này lại khỏe như vậy, lúc trước lên giường làm sao không thấy đâu?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thần Thuật - Thủy Lao Chi Thuật.
Nghĩ đến đây, Vương Thúy Kiều càng kiên định g·iết c·hết Sở Khanh hơn.
Quỷ Vực bộc phát mang lại hậu quả còn kéo dài, có rất nhiều Oán Linh Cô Hồn đi lảng vảng trong thành.
Dù có đốt cháy thành tro, Vương Thúy Kiều cũng nhận ra người kia là ai.
Nàng bắt đầu tìm kiếm những người cơ khổ, muốn noi gương lãnh đạo của mình, đem họ kéo ra khỏi vực sâu.
"Ngươi định cứ mãi trốn tránh như vậy sao?"
"Lần đầu g·iết người, cảm giác như thế nào?" Chân Lý tò mò hỏi nàng một câu.
Ba!
Mặc dù n·gười c·hết không thể sống lại, nhưng Vương Thúy Kiều tự nhận mình vẫn có thể làm được điều gì đó.
"Hơn nữa, g·iết hắn cũng là giải thoát cho những n·ạn n·hân sau này, hắn có quá nhiều lý do đáng c·hết." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chân Lý chậm rãi phân tích: "Ngươi cần vượt qua nỗi sợ hãi, đem hắn g·iết c·hết, như vậy mới có thể ý niệm thông suốt. Nếu không, cả đời sẽ phải sống dưới bóng ma của hắn."
"Sếp?"
"Đương nhiên là g·iết c·hết tâm ma rồi. Tên này và lũ hãm hại cha ngươi vốn là cùng một bọn, hắn chính là tâm ma lớn nhất của đời ngươi."
"Cho nên, ngươi cần tự đặt ra cho chính mình một giới hạn."
Khi nhặt chiếc thoa rơi của nàng, Kim Trọng liền bày tỏ nỗi lòng, từ đây liền tự do đính ước.
Vừa nói, hắn vừa phe phẩy cái quạt, từng bước một tiến đến.
Thân thể nàng đột nhiên run rẩy, cũng không biết là do sợ hãi hay là cừu hận.
Vương Thúy Kiều sững sờ quay đầu nhìn. Nhưng kỳ lạ là xung quanh không hề có ai, nàng cho là mình đã nghe lầm.
Cuối cùng sau năm phút, mười lít nước đã kết thúc cuộc đời tội lỗi của Sở Khanh trong đau đớn quằn quại.
Bỗng nhiên, Thúy Kiều gặp được một bóng người quen thuộc.
Hiện tại, hắn chỉ muốn hung hăng giáo huấn con đàn bà xấc xược này, để cho nàng biết vị trí của mình.
Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, thiếu phụ lúc này mới phát hiện nó bắt nguồn từ trong Thần Cách.
Nhưng không chờ Sở Khanh có động tác gì, chỉ gặp đằng trước thiếu phụ đứng lại kết thủ ấn, xung quanh hơi nước ngưng tụ thành một viên thủy cầu to bằng trái bóng rổ.
Sở Khanh trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm bất tường.
Nàng tìm đến những gia đình này, an ủi họ, dạy họ niệm Khai Thiên Kinh cho vơi đi nỗi buồn.
Chân Lý vui vẻ đồng ý: "Ta biết ngươi bị ám ảnh bởi máu tươi, cứ tiếp xúc với huyết dịch là tinh thần kích động bất thường."
Hắn bị Vương Thúy Kiều hất mạnh tay ra. Do bị bất ngờ, cho nên ngã cắm mặt xuống đất.
Sở Khanh bắt đầu nhớ lại cả cuộc đời mình đã từng trải qua. Hắn cấu kết, hãm hại bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa, sau đó thừa dịp hoạn nạn, lừa bán vợ con người ta.
Thân thể thiếu phụ càng run rẩy lợi hại hơn, đôi mắt ửng hồng long lanh trực khóc.
Sở Khanh.
Với tư cách là một vị từng trải, hắn muốn đề điểm một chút, tránh cho Vương Thúy Kiều đi vào lạc lối.
"Ta biết rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Thúy Kiều thở dài, trong lòng có chút nhớ nhà.
Đây quả thật là c·h·ó không đổi được đớp phân, đến c·hết cũng không.
"Ọe."
Trùng hợp thay, Sở Khanh cũng vừa lúc nhìn thấy nàng, hắn ngạc nhiên hỏi:
Nếu không phải vì báo thù cho cha mẹ, hắn còn lâu mới làm nghề nguy hiểm như thợ săn tiền thưởng.
"Ta..."
Đối với võ giả mà nói, đó cũng không tính là vấn đề gì, nhưng đối với người bình thường, lại là tai họa ngập đầu.
Dù sao có thể thi thuật cũng chỉ có Ngự Quỷ Sư, mà Ngự Quỷ Sư thì đều có tiếng là không dễ chọc.
"Đây là có bệnh về thần kinh, sau này cần điều trị."
Thiếu phụ nghe vậy trong lòng hơi xấu hổ, nàng bị như vậy vẫn là nhờ tên khốn Sở Khanh ban cho.
Người sau khuôn mặt như có điều suy nghĩ, chậm rãi tán đi Hóa Thân Thuật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Thúy Kiều nghe theo kiến nghị của Chân Lý, vẫn giữ nguyên ở đó chừng mười phút mới tán đi.
Nhưng đã muộn!
"Đừng bảo với ta là ngươi trốn ra được nhé? Không thích hợp, nơi đó nhiều võ giả như vậy, làm sao có thể?" Sở Khanh nhíu mày tự hỏi.
Chương 50: Lần đầu.
"Đúng vậy, rất yếu ớt."
Theo hắn thấy, Vương Thúy Kiều sinh ra tại nơi này, đáng lẽ nên dễ dàng tiếp nhận sinh tử hơn mới đúng. Dù sao Chân Lý lớn lên ở trong xã hội hòa bình, những sự kiện ác liệt như g·iết người cũng không thường xuyên xảy ra.
Thiếu phụ chợt dùng hai tay nhẹ vỗ khuôn mặt của mình, vực lại tinh thần.
"Bây giờ nghĩ lại, tình yêu với ta chỉ là thứ xa vời. Trong cái xã hội này, có quá nhiều bất công, quá nhiều người đau khổ. Phàm nhân như heo c·h·ó, chỉ có thể mặc cho cường quyền nô dịch, g·iết thịt, hoặc đem bán."
Cảm ơn vì đã ủng hộ!
Về sau gia biến, phụ thân bị người vu hãm phải vào tù. Vì báo đáp ơn sinh thành dưỡng d·ụ·c, Vương Thúy Kiều đành phải dứt bỏ mối tình đầu, gả cho một tên nam tử trung niên, lấy tiền chuộc cha.
"Mẹ nó."
...
"Có một chút khó chịu, nhưng càng nhiều hơn là ý niệm thông suốt."
Nàng nói xong câu này, cả người trở nên rực rỡ hơn rất nhiều, trong ánh mắt cũng không còn sợ sệt như trước nữa.
Những người vừa mất đi thân nhân bằng hữu, trong lòng của họ rất thống khổ. Nếu cứ để mặc kệ như vậy, sẽ sinh ra càng nhiều oán khí, vô hình trung có lợi cho quỷ vật.
Đêm đó hắn h·ành h·ạ nàng như một con thú, khiến nàng đến bây giờ vẫn còn lưu lại ám ảnh.
Vương Thúy Kiều theo bản năng muốn tránh mặt hắn.
Chân Lý thông qua phần mềm chat gửi lời thoại âm thanh qua.
Tinh thần lực của nàng đã gần như cạn kiệt, không thể tiếp tục niệm Khai Thiên Kinh áp chế cảm xúc được nữa rồi.
Trong quá trình này, cũng có nhiều kẻ xấu mê mẩn sắc đẹp của nàng, muốn làm xằng làm bậy, nhưng đều bị Thần Thuật dọa sợ.
Hai mắt nàng rơm rớm lệ mang, chỉ cảm giác như vừa cách một đời, những điều trải qua chỉ là một cơn ác mộng.
Sở Khanh đại tiện tiểu tiện không bị khống chế, phân cùng nước tiểu vãi đầy ra quần. Nhưng mặc cho hắn giãy giụa, thủy cầu vẫn gắt gao dính ở đó, không thể lay chuyển.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên trong đầu nàng.
Vương Thúy Kiều khóc rồi, nàng dùng hết sức giật cổ tay mình thoát ra, xoay người chạy, còn muốn tán đi hóa thân.
Chúc các bạn có những giây phút đọc truyện vui vẻ.
"G·i·ế·t chóc quá nhiều là sẽ thành nghiện."
Viên thủy cầu kia lao tới thật nhanh, bọc lấy đầu của hắn. Tiếp theo, từng tia nước nhỏ thông qua miệng, mũi, chui vào trong cơ thể, tràn đầy vào hai lá phổi.
"Ồ, đây không phải là nương tử sao?"
"Ta...không..."
Thiếu phụ cúi đầu nôn khan một cái rồi thở hổn hển: "Hộc hộc."
Chính là tên khốn đã lừa bán nàng vào thanh lâu. Tên này lại vẫn luôn ở Tùng Lâm thành chưa rời đi.
Hắn hối hận, nhưng chỉ hối hận vì đã chọc vào nhà Vương Thúy Kiều, nếu như cho hắn làm lại, tất nhiên sẽ vẫn lừa bán con gái nhà khác.
Mặc dù quan binh phái rất nhiều nhân thủ đi dọn dẹp, vẫn sẽ có cá lọt lưới.
Vương Thúy Kiều miễn cưỡng mỉm cười: "Ta chỉ không ngờ là, kẻ mang đến tai họa ngập đầu cho gia đình ta lại yếu như vậy, vừa đụng một cái liền c·hết."
Ai ngờ, tên khốn đó lại là dân buôn người, chuyên lừa bán con gái nhà lành. Hắn lấy đi sự trong trắng của nàng, sau đó lừa gạt đem nàng bán đi thật xa, lưu lạc đến tận nơi biên cương này.
Trên con đường người xe tấp nập, Vương Thúy Kiều đang chậm rãi dạo bước ngắm nhìn từng hàng quán ven đường. Nàng thay đổi một thân nữ hiệp khách y phục, nhìn cả người trở nên gọn gàng hơn rất nhiều.
"Ngươi định trốn tránh cả đời sao? Không vượt qua chính mình tâm ma, làm sao tu thành chính quả, đăng lâm bỉ ngạn đây?"
Trước đây cứ mỗi khi vào ngày hội đạp thanh, Thúy Kiều cũng thường cùng người nhà đi dạo như vậy. Rồi một lần tình cờ gặp được Kim Trọng, hai người trong lòng như đã, mặt ngoài còn e.
"Ta trước liền dạy ngươi cách g·iết người không thấy máu đi."
Vương Thúy Kiều tập trung truyền kinh, mãi cho đến khi tinh thần lực cạn kiệt mới dừng lại, muốn lại đi dạo một vòng. Ở một mình trong phòng mấy ngày làm nàng cảm giác hơi bức bối.
"Không cần tìm kiếm, ta không có ở đây."
Hắn độ tuổi tứ tuần, áo quần bảnh bao, trên mặt treo lên nụ cười nhàn nhạt, một bộ trâu già nhưng lại thích diễn trai tơ.
Vương Thúy Kiều trong lòng tỉnh ngộ, nội tâm trở nên kiên định hơn một chút: "Nhưng hắn là võ giả, mà ta lại chưa từng g·iết người. Còn xin ngài dạy ta."
"Được thôi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.