0
Mộc Hi sau đó liền rời đi, nàng trong người có một thanh phi kiếm bản đơn giản, không bao lâu thời gian liền có thể trở về tông môn.
Dương Khang lấy ra từ trong túi áo mình một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong có chứa một giọt nước.
Đây là bản sao của "dị" nó đã rơi vào trạng thái c·hết.
"Vật này thật thú vị, đáng tiếc là c·hết, lần sau thấy được phải quả quyết ra tay."
Dương Khang hơi tiếc hận, có bản sao tuy là đủ, nhưng vật sống liền sẽ chất lượng hơn.
Còn một tháng nữa Ngự Thú tông mới chiêu đãi khách, Dương Khang cũng không gấp lên đường.
"Đêm nay phải ngủ một đêm ngoài miếu hoang."
~~~
Trời nhanh chóng tiến vừa nào nửa đêm.
Đúng lúc này bên ngoài miếu có tiếng đập cửa, trước khi đi ngủ, Dương Khang đã sớm cài chốt cửa lại.
Thùng thùng.
Dương Khang hơi nhíu mày, đêm khuya như thế còn có người giữa rừng núi rảnh rỗi đi dạo phá giấc ngủ người khác?
Hắn liền nói:
"Ai ở nên ngoài?"
"Công tử, nô gia là thôn bên cạnh, làm nghê hái thuốc, tao ngộ mưa to, muốn vào bên trong miếu tránh một chút, mong công tử cho vào."
Trời bên ngoài đúng là đang mưa, nhưng nửa đêm như thế còn đến, đúng là có chút quỷ dị.
Nhưng giọng nói người kia rõ ràng rất mềm mại, giống như chuyên đi câu dẫn nam nhân.
Dương Khang cách không mở chốt ra rồi nói:
"Vào đi."
Dương Khang nhìn thấy là một nữ tử nhìn như hai tám, bộ dáng rất xinh đẹp, toàn thân ướt nhẹp, lộ ra đường cong kiểu diễm của nàng.
Phía sau còn mang một giỏ trúc, bên trong chứa đầy lá thuốc.
Nữ tử nhìn đóng lửa, giọng nói có chút rụt rè:
"Công tử có thể cho ta lại gần lửa hong khô một chút?"
Dương Khang nhìn nữ tử, đột nhiên hỏi:
"Ngươi là yếu quái sao?"
Nữ tử nghe vậy cứng đờ, tựa hồ không nghĩ hắn sẽ hỏi ra lời đó, ngừng lại ít giây, nói:
"Công tử cớ gì nói ra lời ấy?"
Dương Khang thản nhiên nói:
"Cô nương không cần kinh ngạc, ta chỉ đùa chút mà thôi. Nơi này miếu rừng hoang dã, tìm một người nói chuyện khó biết bao nhiêu, bây giờ có cô nương đến, mừng quá nên ngôn ngữ có chút sai lầm, mong cô nương tha lỗi."
Nói xong hắn liền để cành cây ướt nhẹp vào đóng lửa, để lửa bừng lên.
"Mau tới hong khô, để cảm lạnh."
Nữ tử nghe nói như thế trong lòng hòa hoãn hơn trước, sắc mặt cũng từ từ trở nên hồng nhuận.
Dương Khang lúc này liền hỏi:
"Núi rừng hoang dã, làm sao một cô gái như cô lại đi ra ngoài một mình, không sợ sơn tặc hay thú dữ sao?"
Nữ tử kia lắc đầu thở dài, bắt đầu giải thích:
"Cha ta mấy ngày trước té ngã gãy chân, trong nhà còn có cái muội muội đệ đệ còn phải ăn nữa, cho nên chỉ có thể tự mình lên núi, hái ít thuốc về đổi lấy tiến."
Dương Khang nhìn thấy trong sọt đều là một số loại thảo dược trị thương đơn giản, núi nào cũng có, đổi cũng không được bao nhiêu tiền.
"ta nghe nói mấy ngày trước ở đây có yêu quái, cô không sợ?"
Nữ tử nghe nói như thế, trong lòng hoảng hốt, lại muốn nhích cơ thể lại gần Dương Khang, tức giận nói.
"Công tử cũng đừng hù dọa ta".
"Không, ta không dọa cô, ta chính là yêu ma."
Nói xong Dương Khang liền biến hòa thành một con ngưu yêu, với cái sừng như ngà voi.
Đây là thành quả cả đêm nghiên cứu của hắn về "dị" cuối cùng liền thành công biến nó trở thành pháp bảo của hắn, có thể tùy ý biến hóa.
Nữ tử lúc này không có một chút sợ hãi, mà là khuôn mặt lạnh như băng.
"Mẹ nó, ở đâu ra con bò đực này đến dành địa bàn của bà."
Nàng ta cũng không che dấu, mà biến thành một con ngưu yêu cái.
Mộc Hi có lẽ nhiệm vụ chính xác là con ngưu yêu này đi, nhưng đáng tiếc con "dị" kia lại xui xẻo trở thành kẻ thế thân.
Hai con ngưu yêu bắt đầu va chạm, dùng chính là chân thân đánh nhau, húc nhau bằng cặp sừng dài của chúng.
Thực lực của hai người hiện tại chính là như nhau, cho nên liền không phân cao thấp, con ngưu cái kia trong hình thái chân thân, phát ra tiếng nói.
"Ụm bòoo... Ai phái ngươi tới giành địa bàn của ta".
Dương Khang lúc này trong trạng thái ngưu yêu, giọng nói có chút khàn khàn.
"Ụm bòoo. Tất như là ta tự phái ta tới đây, mau tự sát đi, ta có lẽ tha ngươi một mạng."
Ngưu yêu cái ngạc nhiên, nàng nghe trong câu nói này có gì đó không đúng, nhưng không quan trọng.
Nàng bây giờ chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kì, hóa thân hình người liền có thể, nhưng là sẽ không có được tu vi, chỉ là cái phàm nhân.
Nên chân chính đánh nhau liền biến thành chân thân để đánh.
Vốn dĩ nghe nói gần đây có mấy người tiên môn đại phái gì đó muốn đến đây trừ nàng. Nàng liền trốn ở nơi thật xa.
Thỏ khôn đào ba hàng, nàng ta bò khôn cũng phải có hai địa bàn hoạt động, cứ thế mà luân phiên.
Thấy tình hình có vẻ ổn, nàng liền xuống núi tìm một chút mỹ vị nhân gian. Cuối cùng thấy trong miếu có tên phàm nhân.
Liền muốn nổi lên lòng tham, không ngờ tên này lại là cái ngưu yêu từ nơi khác tới, muốn chiếm núi làm vua.
Dương Khang chỉ muốn thử hiệu quả của loại năng lực bắt chước này. Đây quả thực là biến thái cực kì.
Chỉ cần nhìn tiếp xúc liền có thể biến thành kẻ đó, ha, đây có thể là do tu vi Tiên Tôn của hắn nên mới làm được như thế đi.
Nhưng mà mặc dù chưa từng gặp qua, lại chỉ nhìn một lần liền có thể mô phỏng khí huyết cơ thể, tu vi cảnh giới, thói quen, kĩ xảo chiến đấu, công pháp, vân vân.
Có thể tóm gọn một câu là chân chính kẻ trở thành kẻ được chọn trúng.
Dương Khang như mở ra chân trời mới, có năng lực này, hắn sau này muốn học tập cái gì cũng là đơn giản hơn nhiều lắm.
Bật hack đúng là luôn đến, nhưng không chỉ đến một lần mà là hai lần.
Nguyên nhân con "dị" kia không biết tận dụng triệt để thiên phú của mình là do linh trí loài này rất thấp, nếu không sớm đã trở thành bá chủ đại lục.
"Sau này phải xem xét, có phải loài này chỉ có một thiên phú duy nhất là bắt chước, hay còn có nhiều thiên phú càng biến thái hơn nữa."
Nghĩ xong nhìn về phía ngưu yêu, nên đưa nó đi siêu sinh.