0
Trên lôi đài lúc này chỉ có bốn tên.
Đệ tử đắc ý của Ngự Thú tông, Du Hiểu Minh.
Vô Cực tông Dương Khang
Ngũ Hành tông Ninh Ninh Lan
Cửu hoàng tử vương triều Đại Long Lý Thanh Cương.
Kháng giả phía dưới hét lên ầm ĩ, vì cái gì có hơn chục đại phái đến đây, liền chỉ có bốn cái tên này tham gia.
Vương Đằng An lúc này mặc kệ, hắn chỉ muốn đánh mặt ba nhà kia, còn mấy môn phái tép riu phía dưới, hắn không quan tâm.
Hình thức chiến đấu lần này là hỗn chiến, bốn người cùng đánh nhau, ai ở lại cuối cùng liền hạng nhất.
Dù sao chỉ là bốn tên Trúc Cơ kì, có thể gây ra sóng gió gì chứ.
Ở đây một đám Luyện Hư, Hợp Thể, dàn xếp là chuyện đơn giản.
Dương Khang lúc này nhìn ba người kia, Du Hiểu Minh hắn quen thuộc một chút, tên này được xem như hy vọng quật khởi Ngự Thú tông, có lẽ không tầm thường.
Ninh Ninh Lan cùng Lý Thanh Cương hắn không rõ đối thủ. Người trước mang khăn che mặt, nhìn rất thần bí, nhưng dáng người rất mê hoặc.
Người sau mày kiếm, khuôn mặt nghiêm nghị, trên tay cầm kiếm, chính là chính nhân quân tử bản mẫu.
Vương Đằng An thấy các tuyển thủ đã sẵn sàng, hôm nay hắn tự mình áp trận làm trọng tài, đủ thấy phần thi đấu này không phải qua loa.
"Bắt đầu".
Bốn người lúc này đều nghe rõ, nhưng không ai có ý định ra chiêu trước. Tuy nói đánh nhau ai ra chiêu trước chính là chiếm tiên cơ.
Nhưng tình huống quần ẩu này lại khác biệt.
Vương Đằng An nhìn thấy đệ tử đắc ý của mình như thế, càng hài lòng. Nếu trường hợp này mà ra chiêu trước, hắn liền phải suy nghĩ lại có nên truyền y bát cho hắn hay không.
Qua mười mấy phút đồng hồ.
Đám người phía dưới thấy không ai đánh nhau, liền chữi ầm lên.
"Mẹ nó xuống đài đi, để ta lên thay."
"Đánh nhau đi chứ, mẹ nó nhanh lên "
Có tên trúc cơ nhìn tên luyện khí kỳ này hô hoán, mở miệng cười lạnh.
"Trong tình huống này ai ra chiêu trước chính là thua trước, ngươi làm sao dám chắc một khi ngươi ra chiêu, ba người kia liền không quần ẩu ngươi".
Nghe như thế mấy tên luyện khí ở đây đều ngậm họng lại.
Dương Khang nhịn không được nữa, lúc này tiến lên một bước.
Du Hiểu Minh ý cười, trong ba người hắn tiếp xúc với Dương Khang nhiều nhất, còn muốn hắn phối hợp cùng mình, đánh hai tên kia.
Mà bây giờ nhìn Dương Khang muốn xuất thủ trước, Du Hiểu Minh liền biết kẻ này trong tông môn địa vị chắc không ra làm sao.
Hai người kia cũng đều có ý nghĩ như thế, Ninh Ninh Lan có Ngũ Hành thể, luyện tập đủ ngũ linh căn, trước mắt liền có thủy hệ cùng thổ hệ đạt tới trúc cơ, ba linh căn còn lại tạm dừng ở luyện khí tầng mười.
Nhưng như thế cũng khiến nàng lấy một đáng hai được, đánh ba thì hơi miễn cưỡng.
Lý Thanh Cương từ nhỏ liền đã theo danh sư Vạn Kiếm Tông tập kiếm, được danh sư hết lòng khen ngợi, còn có thể lĩnh ngộ ra hậu thiên kiếm ý, Gia Tốc.
Chính là trong chiến đấu, kiếm ý sẽ giúp hắn đường kiếm gia tốc tốc độ nhanh hơn nhiều lần, khiến cho đối thủ muốn tránh né cũng là khó.
Ba người trong lòng đều ăn ý hiểu nha, ai ra tay trước liền loại trừ người đó trước.
Dương Khang lúc này còn chưa biết ba con dê béo phỏng đoán ý nghĩ sư tử, chỉ thấy hắn tiến lên bước thứ hai, thần hình liền cao hơn một chút, bước thứ ba thân hình hắn lại cao thêm.
Đám người phía dưới mê mang, còn tưởng là mình nhìn lầm, liền xoa xoa con mắt.
Chỉ có Vương Đằng An cùng một số tên trưởng lão ở đây là biết cái này là gì, trong lòng biến sắc.
"Biến hóa cự nhân? Là đồ đệ của tên Man Đại Tráng?"
Nhưng rất nhanh hắn liền bác bỏ, người này chính là tông chủ tiền nhiệm Vô Nhai lão tặc, không phải là đệ tử Man Đại Tráng.
Du Hiểu Minh, Ninh Ninh Lan, Lý Thang Cương lúc này ý thức được có gì đó không đúng.
Chỉ thấy một bước đi của Dương Khang, hắn liền sẽ cao lớn hơn, mà bọn họ lại nhỏ bé đi.
Ba người lúc này đều chung một ý nghĩ.
Cái quỷ gì?
Ba người trên lôi đài có lẽ không cảm nhận được, nhưng mà đám khán giả phía dưới làm sao có thể không nhìn thấy.
"Trời ơi, đây là mẹ gì công pháp, sao lại biến lớn như người khổng lồ thế?"
"Còn có làm sao ba người kia biến nhỏ lại, là ta nhìn lầm sao?"
"Không lầm, chính là ba người kia biến nhỏ lại."
Vương Đằng An nhìn thấy màn này trong lòng tên dại.
"Tụ Lý Càn Khôn."
Hắn không nghĩ đệ tử Vô Cực tông lại biến thái như thế, mới trúc cơ liền sử dụng hai đại thần thông.
Có trưởng lão cũng là phát hiện ra, quay sang hỏi Vương tông chủ:
"Tông chủ, tên này làm sao trúc cơ liền có thể dùng hai đại thần thông, linh lực hắn ở đâu nhiều như thế?"
Vương Đằng An nhìn tên trưởng lão kia, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?
Du Hiểu Minh, Ninh Ninh Lan, Lý Thanh Cương lúc này kinh hãi.
Bọn họ còn chưa phô diễn kĩ năng liền muốn bị người dẫm chết, lúc này trong lòng như đang có thiên nhân giao chiến
Là tử bỏ hay là tiếp tục chiến đấu tới cùng.
Rất nhanh Lý Thanh Cương nhảy ra lôi đài trước, chỉ là giao lưu mà thôi, không phải sinh tử đại chiến, cần gì tổn thương như thế.
Ngộ đạo thạch loại này tuy trân quý, nhưng hoàng thất là vẫn có.
Hai người kia thấy màn nhảy xuống quả quyết như thế, trong lòng trầm xuống. Ninh Ninh Lan cũng là nhảy xuống theo, nàng mang khăn che mặt nên không ai nhìn thấy biểu cảm.
Du Hiểu Minh nhìn qua ánh mắt sư tôn, hắn hôm nay là muốn lấy lại uy nghiêm cho tông môn, trách nhiệm nặng nề không thể cứ như thế từ đó.
"Hừ, Dương sư huynh, xem ta sủng vật đây."
Ồ
Dương Khang hứng thú cũng muốn xem sủng vật của Du Hiểu Minh là gì.
Chỉ thấy theo tiếng nói của hắn, trên lôi đài đột ngột xuất hiện một thứ khổng lồ, cao gần 50 mét.
Là một con vượn màu trắng.
Hả?
Đám người phía dưới kinh hãi, đây rõ ràng là mẹ nó cái gì dị thú, yêu tộc cũng không có cao lớn như thế.
Vương Đằng An hài lòng, vốn tưởng đệ tử mình sẽ nhận thua, nhưng nhìn thấy một quả kiên quyết chi tâm, liền an tâm.
Dương Khang kinh ngạc, nhìn con bạch viên này rõ ràng là có huyết mạch yêu tộc, tuy không có linh trí, nhưng huyết mạch sớm đã muốn thức tỉnh.
Không phải nói ngự thú sư không ký kết khế ước với yêu tộc sao, chỉ cần có một tia muốn thức tỉnh liền không ký kết sao.
Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết nhân vật chính, các ngươi ngự thú, ta ngự yêu.