0
Dương Khang cũng không biết sư tỷ mình làm gì với cái tàn hồn Bán Tiên kia.
Hắn đợi tới buổi chiều liền trở về động phủ.
Ngắm nhìn bốn phía quen thuộc, có ghế salon, có tủ đá giữ lạnh, có giường nệm.
Dương Khang mĩm cười, không gian như thế làm cho hắn có cảm giác như sống ở kiếp trước.
Cho dù là thế giới tu hành, nhưng mà giường gỗ cùng ghế đá cũng khó ngồi quá đi.
"Là thể điểm nên luyện đan."
___
"Sư huynh đây là ta mới luyện ra một loại đan dược, gọi là trị thâm đan, công hiệu chính là trị thâm quần trên mắt, sử dụng thời gian dài liền không sợ tái diễn lại.."
Giang Thanh cầm viên đan sáng bóng trên tay, ánh mắt nhìn Dương Khang như gặp thiên nhân.
Cái này quá mẹ nó gãi đúng chỗ đau của Đan phong.
Đan phong say mê luyện đan, mỗi một tên đệ tử đều là có vết thâm đen dưới mí mắt.
Nhiều lần Hiệp hội Luyện đan sư yêu cần bọn họ không nên quá sức.
Nhưng mỗi cái người ở đây đều là chiến sĩ cuồng luyện đan, làm sao có thể dừng lại.
Luyện đan sư chính là vì người quên mình, làm sao có thể phí ra thời gian nghiên cứu đan dược trị thâm được chứ.
Từ đó cái chuyện này liền qua đi.
Không ngờ vị sư đệ mới đến này kì tài như thế, không biết làm sao học được thuật luyện đan, còn làm ra loại đan dược này.
Phải biết Giang Thanh khi xưa anh tuấn tiêu sái, mỗi ngày đều có nữ sư muội ái mộ gửi thư tình.
Mà từ khi hắn gia nhập chiến sĩ cuồng luyện đan, dần dần các nữ sư muội liền biến mất.
"Sư đệ, có muốn hay không gia nhập đan phong?"
Hắn biết hỏi câu này có vẻ không đúng lắm, nhưng Giang Thanh vẫn là không kìm được mà hỏi ra.
"A, sư huynh, cái này không quá tốt đâu, đại sư tỷ nghe đến sẽ không hay."
Giang Thanh hít sâu vào một hơi, suýt nữa lại quên đại sư tỷ còn là tông chủ đâu.
"Ha ha là sư huynh đùa giỡn, sư đệ đừng để ý."
Hắn cũng không hỏi làm sao Dương Khang có thể luyện đan, mỗi người đều có bí mật cho riêng mình.
Cái này không cần phải hỏi nhiều đâu.
Giang Thanh thấy Dương Khang muốn rời đi liền nói.
"Lần sau có khó khăn gì liên quan đến đan, có thể nói với sư huynh nha."
Dương Khang mĩm cười gật đầu đồng ý.
Nếu không phải quy định đan phương không thể truyền bên ngoài, hắn thật muốn xin sư huynh mấy cái đan phương về luyện thử.
Dương Khang liền đi tới chỗ đỉnh núi của nhị trưởng lão, muốn chào hỏi một chút Mộc Hi sư muội.
"Ai nha, là Dương sư huynh tới chơi sao?"
Một giọng nói ngọt ngào như ong mật, cười khanh khách nói ra.
Dương Khang ngạc nhiên, hắn cũng không nhận ra cô gái này.
"Sư muội biết ta?"
Thiếu nữ kia nói.
"Truyền thuyết về cự nhân Dương sư huynh đều đồn khắp tông môn, ai mà không biết.
Còn có nghe nói sư huynh vừa chiến thắng cuộc thì giành lấy ngộ đạo thạch ở Ngự Thú Tông?"
Truyền nhanh như thế?
Dương Khang kinh ngạc, thời đại này cũng không có internet, làm sao lại nhanh như thế.
"May mắn mà thôi."
Nữ sư muội kia thầm hâm mộ, ngộ đạo thạch cái đồ chơi này ở tông môn cũng là trân quý, muốn cầu cũng là rất khó.
"Sư huynh đến đây có chuyện gì sao?"
"A, suýt lại quên, ta đến tìm Mộc Hi sư muội?"
"Mộc Hi? Nàng ấy bây giờ đang ở Luyện Khí phong, nghe nói muốn nhờ mấy vị sư huynh bên đó rèn cái gì đó."
Dương Khang nghĩ nghĩ, có lẽ là "dị" đi, nhưng một tháng như thế còn chưa luyện xong.
Hắn chào vị sư muội kia liền trở về, tìm Mộc Hi sư muội tạm thời gác lại sau.
Trở về động thiên, nhìn nhánh cây ngộ đạo kia đang cắm rễ xuống đất dần dần có chút sinh cơ.
Dương Khang lúc này mới là để ý đến nó.
"Cái này nhánh cây ngộ đạo nếu mà lớn lên trở thành ngộ đạo thụ, bán ra chắc chắn giá cao đi."
Hắn ánh mắt nổi lên có chút tham lam, cái gì cảm ngộ hắn không cần đến.
Nhưng mà cần tiền để mua dược liệu về luyện đan nha.
Cũng may Long Mã hắn liền kêu nó tạm thời không cần theo hắn trở về.
Nếu không liền phải tốn ít tiền để mà nuôi con ngựa này.
Hắn hiện nay trong túi rỗng tếch, mà Lục An tri kĩ của hắn nghe nói đã đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Hắn liền không có ai để vay ít linh thạch mua dược liệu.
Gần đây sự nghiệp luyện đan liền muốn tạm hoãn.
Buổi tối đến, nhìn trên bầu trời đầy sao.
Dương Khang biết đó cũng không phải là ngôi sao thật, mà chỉ là giả tượng.
Ngôi sao thật theo mấy vạn năm trước liền biến mất đi.
Mà mặt trời cùng mặt trăng cũng liền như là do thế giới này sinh ra.
Ra khỏi Luyện Khí đại lúc cũng chỉ là một vùng vũ trụ tối tâm, không có hành tinh cũng như ngôi sao nào cả.
Dương Khang biết mình không thể nói trước mặt các đại lão nói.
Ta mạnh lên, các ngươi biết gì mau nói.
Nếu như trong bóng tối còn giấu người mạnh như đại sư tỷ, hắn có lẽ liền sẽ sớm lên bàn phẫu thuật.
Bán Tiên là không đánh lại hắn, nhưng trên Bán Tiên đâu.
Hắn dù sau chưa chính thức giao thủ qua trên cảnh giới Bán Tiên, làm sao biết hiệu ứng buff tiên tôn của mình có tác dụng.
Cho nên chuyện Dương Khang làm điều có chừng mực, lần trước xuất hồn xem như nhỏ dại đi.
Hắn đang muốn trở vào nghỉ ngơi, ngày mai tìm cái gì đó học tiếp thì bỗng nhiên trên trời xuất hiện hai đạo ánh sáng xẹt ngang qua.
"Cái này không sợ bay nhanh quá gây ra đụng chạm hả?"
Quả nhiên mấy giây sao trên trời liền phát ra tiếng nổ, hai đạo ánh sáng trong đó có một đạo rơi xuống.
Dương Khang giật mình.
"Mẹ nó, bay nhanh như thế làm gì?".
Tất nhiên cái này có trận pháp che đậy, huống chi hai đạo ánh sáng kia lại còn rất xa.
Người ở trong đại trận sẽ không cảm ứng được.
Dương Khang tầm mắt nhìn lên trời thầm nghĩ.
"Tên nào gan to như thế dám ở trên trời Vô Cực tông gây tai nạn?."