Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ta Không Làm Thiếp

Bất Ngữ Nhẫn Đông

Chương 6: Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6


“Lâm đại ca, mỗi người đều có chí hướng riêng, cả đời này của ta, thà rằng tự do tự tại c·h·ế·t già nơi núi rừng hoang vắng, cũng không cần vinh hoa phú quý nhưng cả đời phải làm nô làm tì cho người.”

Nàng xuất thân từ lò ngựa gầy, bình thường chắc cũng chỉ học mấy thứ cầm kỳ thi họa, hoặc là nấu trà, giải đố linh tinh, làm gì có rảnh mà hầu hạ ai? Nhưng nàng thông minh, thế thì cũng bớt việc.

Phía dưới hẳn là làm cấu trúc như thế nào đó, cho phép những chiếc lá giả này có thể nổi trên mặt nước.

Tại Trung Quốc, vào thời phong kiến cổ đại Trung Quốc, tước “Công” đứng đầu trong ngũ đẳng, bao gồm: “Công, Hầu, Bá, Tử và Nam”.

“Trong hương có cho những gì?” Bùi Thận hỏi.

(5) nước Phổ, một vương quốc thuộc liên bang Đức, tồn tại từ năm 1701 đến năm 1918 (Wikipedia) (đọc tại Qidian-VP.com)

Quá mảnh mai, có thể nắm gọn trong lòng bàn tay.

Huống hồ bên ngoài thế đạo đối với nữ tử quá mức gian nan.

Ánh mắt Bùi Thận nhẹ đảo qua vòng eo của nàng.

Huống hồ chẳng sợ ba năm sau vẫn không thoát thân được, lúc đó cũng quen thuộc tình huống chung quanh, đợi Bùi Thận sơ hở, có tiền bạc, có người quen, muốn chạy trốn cũng dễ dàng hơn, vẫn tốt hơn bây giờ hai mắt tối thui, đến đường ra khỏi Dương Châu ở nơi nào cũng không biết.

Bùi Thận cũng không quay đầu lại, chỉ xua xua tay nói: “Cần tới thị vệ, vậy còn cô có tác dụng gì? Tiền lương tháng tính nhận mà không tính làm à?”

Bùi Thận khịt mũi, “Gia cả đêm không ngủ, cô ngược lại ngủ thật ngon đấy nhỉ.” Lấy được cuốn sổ kia rồi, vẫn có nhiều việc khác cần làm, sao có thể ngủ yên? (đọc tại Qidian-VP.com)

Vào thời kỳ cổ đại, những sĩ phu đã hoặc chưa làm quan nhưng có tang (người thân) sẽ phải nghỉ hẳn 3 năm để về quê chịu tang.

Thẩm Lan nghĩ nghĩ, liền nói: “Trước cũng có đốt hương tứ khí.” (6)

Lâm Bỉnh Trung ngạc nhiên không thôi, không nhịn được ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng dù ăn mặc nghèo túng vẫn không giấu được vẻ thanh lệ, cao đầu đứng dưới ánh nắng, y vội vã cúi đầu.

Nhưng nếu không đốt hương, bỗng nhiên trước lúc chạy trốn lại có thói quen đốt hương, quá dễ dàng khiến người ta nghi ngờ.

Sau đó, nghiêng nửa người che tầm nhìn của Thẩm Lan, lại bỏ thêm vào bát mấy trái mơ đã lựa hạt, một ít tía tô, đậu trắng,…

Chương 6: Chương 6

(2) quốc công: là một tước hiệu thời quân chủ, được Quốc vương hoặc Hoàng đế ban cho công thần hoặc thân thích.

Nàng ăn mì xong, thấy Triệu nương tử vẫn còn đứng trộn đều những nguyên liệu vừa nãy, liền hỏi: “Triệu nương tử, nếu không cần trộn nhiều thứ như vậy, chỉ cần mấy quả mơ vàng mơ xanh thôi thì lúc làm xong, hương vị sẽ như thế nào?”

Bùi Thận thấy nàng xoay người liền đi, nhíu mày: “Đi đâu vậy? Đi ra trông giường ở gian ngoài đi.”

Thẩm Lan liền bước lên, mở toàn bộ ngăn tủ ra, lục tìm một tấm chăn mỏng cho mùa hè, lại cuộn hết đệm chăn dày cùng gối đầu ra đặt sang bên, đổi lại loại khác cho y.

Bước vào khỏi cửa không phải gặp một tấm bình phong, mà là một tòa núi giả bằng đá.

Thấy nàng tỏ vẻ rất là kinh ngạc cảm thán, Bùi Thận ẩn ý hỏi: “Thấy thế nào?”

Lâm Bỉnh Trung nghĩ ngợi một lát, đại nhân chỉ dặn hắn theo dõi mấy nghi phạm, tạm thời không có lệnh khác, liền đáp: “Xin hỏi cô nương cần hỏi chuyện gì?”

Hôm nay nóng muốn c·h·ế·t, tính làm chén canh mơ để đại nhân giải nhiệt ngày hè.” Nói xong, Triệu nương tử lại giã nhỏ cam thảo khô, nghiền nát gừng, rồi cho tất cả vào bát.

Bao nhiêu người trước cửa gắn bảng giá công khai, bán cả con cái chỉ để mong sống sót.

Đang miên man suy nghĩ, Bùi Thận nhíu mày hỏi: “Đứng đực ra đó làm gì?”

Có lẽ là nửa năm qua ngày ngày lo lắng đề phòng, hiện giờ chợt lơi lỏng xuống dưới, cho nên nàng mới thả lỏng ngủ say một lần.

Bùi Thận hờ hững liếc nàng một cái: “Biết ta một đêm chưa ngủ, còn không mau đi trải giường gấp chăn?”

“Dùng hương gì thế?”

Lúc Thẩm Lan tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.

Thẩm Lan lúc này vui buồn lẫn lộn.

Thẩm Lan hỏi lại: “Yên tâm làm người hầu kẻ hạ hay sao?”

Không phải Thẩm Lan không biết, ở cổ đại một nữ tử đơn độc muốn sinh tồn là cỡ nào dữ dội cùng gian nan.

Còn có thể mượn phủ Quốc công, kết thêm vài mối quan hệ, tương lai lẻ loi một mình cũng không sợ bị du côn đầu đường xó chợ ăn h**p.

Đồ đạc vừa nhiều vừa nặng, Thẩm Lan bận rộn một hồi, khó tránh khỏi cảm thấy nóng nực, hai má ửng hồng.

Thật lâu sau, chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu như thế, không bằng cô nương đi cầu xin Gia xem sao.

Thẩm Lan hết cách, ra khỏi phòng tắm đi bỏ hương Bồng Lai vào lò Bác Sơn (7) (click để xem ảnh minh họa) để xông, thay đệm hoa sen, trải chăn mỏng bằng lụa Hàng Châu màu xanh ngọc bích, thả xuống dây ngọc đang quấn rèm lụa trắng để rèm buông xuống.

Nhưng có những trường hợp họ có việc khẩn phải làm, người cầm quyền sẽ đặc cách để họ dù chịu tang vẫn có thể làm việc.

Giờ này nàng mặc áo vải thô to rộng thùng thình, eo thắt đai lưng vải, lúc bước đi hiển hiện thắt đáy lưng ong.

“Không đúng.” Bùi Thận lắc đầu nói: “Hương an thần đó của cô, dù không phải đồ rẻ tiền, nhưng cũng không phải hàng có tiếng, chắc chắn không có mùi thanh đạm, tao nhã như vậy.” Dù làm ngựa gầy cần phải học đòi vẻ phong nhã, nhưng rốt cuộc vẫn là hàng hóa mua bán, vẫn phải kiểm soát chi phí bỏ ra.

(Wikipedia)

Tước hiệu này là một phần trong hệ Công tước.

Chà thì chà, Thẩm Lan không sợ gì cả.

Số năm có thể thay đổi tùy theo bạn là nam hay nữ.

Dần dần, ý thức nàng trở nên mơ màng, cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Lan thấy thế, hiểu ý nở nụ cười.

“Nếu vậy, ta muốn hỏi Lâm đại ca một chút.” Thẩm Lan nói thẳng, “Bên cạnh đại nhân liệu có thiếp thất chưa?” Có khả năng nào Bùi Thận sẽ nạp nàng làm thiếp?

Thẩm Lan nằm trên giường mỹ nhân (click để xem ảnh minh họa) cách đó không xa ngẩn người. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Lan đáp: “Quá đẹp, những thứ này chắc chắn ngưng kết rất nhiều tâm huyết của thợ thủ công.”

(Baidu)

“Gia nói đúng lắm.” Nói xong, thay y cởi đai lưng, áo ngoài, đang định cởi tiếp áo lót qu.ần lót cho y thì Bùi Thận đột nhiên nói: “Trong phòng tắm đã có sẵn nước, vào đây chà lưng cho ta.” Nói xong, thản nhiên bước vào phòng tắm.

Y còn tưởng rằng Thẩm Lan hoặc là mắng xa hoa lãng phí, hoặc là cực kỳ hâm mộ, lại không dự đoán được nàng nói như vậy.

4) Đoạt tình khởi phục: một hình thức đặc cách được giữ chức vụ làm việc mặc dù gia đình có tang.

Thẩm Lan bi ai thở dài, lại phấn chấn lên, sửa soạn ra ngoài tìm đồ ăn.

Thẩm Lan không hề ý thức được gì, đổi đệm chăn xong, xoay người nói: “Mời Gia nghỉ tạm, ta không ở đây làm ồn ào đến Gia.

Thấy nàng không nói lời nào, Lâm Bỉnh Trung lại an ủi nàng: “Cô nương bình tĩnh đừng vội, phủ Quốc công vì để tích đức, làm nha hoàn cũng có thông lệ, nếu không phải gia sinh tử (3), hai mươi tuổi sẽ được thả rời đi.

“Nếu Gia cảm thấy nô tỳ có chỗ nào không tốt, mong Gia chỉ dạy thêm.” Nhờ cấp trên hiểu rõ quy trình phổ cập lại cho mình.

Dù có ngâm mơ xanh thành ô mai mơ, hoặc là mơ vàng, cũng chẳng qua tốn thêm chút củi lửa thôi.”

Bùi Thận rất là kinh ngạc quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Cho dù không phải, chắc chắn cũng hiểu rõ Bùi Thận.

Ít nhất Bùi Thận không đến mức đem nàng tặng cho người ta làm thiếp, cũng sẽ không bởi vì bán không được giá tốt mà đổi bán nàng vào kỹ quán tiếp khách, vì danh tiếng con đường làm quan của mình càng không đến mức ngược đãi nàng.

Nói xong, Triệu nương tử tò mò: “Cô nương hỏi mấy cái này để làm gì?”

Quả nhiên, sau ba câu nói, sắc mặt Bùi Thận dễ nhìn hơn nhiều.

Nghĩ cũng đúng, Bùi Thận làm sao biết được lương tháng của người hầu là bao nhiêu.

Thẩm Lan giật mình, rốt cuộc hiểu được giọng điệu của Bùi Thận vì sao lại lạnh lẽo như vậy.

Bùi Thận ừ một tiếng, lại nói: “Thay quần áo.”

Lâm Bỉnh Trung sửng sốt, khuyên nhủ: “Cô nương, Gia là thế tử của phủ Quốc công (2), làm nha hoàn mặc vàng đeo bạc đâu có thiệt gì cô.

Bùi Thận không cho là đúng: “Đã đến mùa hè, chăn này vẫn là lụa tơ tằm, mùng lại là lụa mộc dày, ngay cả gối đầu cũng là vải the ngũ sắc từ bên Phổ (5), trên mặt đất còn trải thảm len Tây Vực.

Thẩm Lan cũng không tức giận.

Nhưng nhiệm kỳ của ngự sử tuần muối chỉ có một năm, Bùi Thận bận rộn đến độ không rảnh ra lệnh chọn mua thêm người hầu, thế nên có lẽ bài trí ở đây đều là ngự sử tiền nhiệm để lại.

Thầm nghĩ tên Bùi Thận này bên ngoài tỏ vẻ thể thiếp, bên trong lại rõ ràng là hạng người tâm địa sắt đá!

Tỷ tỷ nếu muốn tìm huynh ấy, hay là ra cửa đứng chờ một chút.”

Thẩm Lan ngẩn người.

Xin hỏi Gia có lệnh gì?”

Ảnh minh họa từ Wikipedia

Bùi Thận nhíu mày: “Vậy là xong rồi?”

Thẩm Lan từ biệt Lâm Bỉnh Trung, vội vàng chạy tới phòng chính, thấy Bùi Thận đầu đội khăn lưới, mặc áo bào viên lĩnh lụa dệt hoa, ngồi ngay ngắn trên ghế khắc hoa cúc, đang cầm một quyển《 thanh tỏa cao nghị 》, đọc không chớp mắt.

.

Thẩm Lan liền gật gật đầu, lại nói tiếng cảm ơn, tự mình rửa sạch chén đũa, ra cửa tìm Trụy nhi, nghe ngóng vị trí của thị vệ đã bắt nàng về đây.

Thẩm Lan buồn bực không thôi.

Lúc này, Bùi Thận bỗng phiền chán xua tay, “Cô ra ngoài trước đi.”

Rất nhạt thôi, không phải mùi dầu hoa quế bôi tóc mà con gái hay dùng, cũng không phải nước hoa gì xa xỉ, ngược lại có hơi có mùi đắng nhẹ.

Nàng cầm lấy khăn tơ lụa trên bàn, nhúng nước trong suối nước nóng, xối lên lưng của y.

Có nhiều dị bản công thức, ví dụ như vỏ vải, vỏ hạt thông, vỏ lê, bã mía hoặc vỏ thông, vỏ vải, hoa đắng… (Zhihu)

Đầu bếp nữ kia đang sơ chế mấy chục quả mơ, bổ ra bỏ hạt, Thẩm Lan tò mò hỏi: “Triệu nương tử đang làm gì thế ạ?”

Chuyện đã rồi, bây giờ muốn đi hủy bỏ nô tịch là chuyện không thể nào.

Triệu nương tử biết nàng là nha hoàn hầu h* th*n cận của đại nhân, ôn tồn nói: “Gia đình bình dân ngày hè cũng thường nấu canh mơ, chỉ là lấy mơ bỏ hạt, đem đi chưng, chờ mơ chín rục rồi đem nấu thành canh.

Thay quần áo? Thẩm Lan hơi giật mình, hít sâu một hơi, duỗi tay tháo mở đai lưng của Bùi Thận.

Viện Diêm tào sát thật xa hoa quý phái, bên trong phòng tắm là một dòng suối nước nóng không biết dẫn nước từ đâu tới, làm rất là chỉn chu thanh nhã.

Hương vị mặc dù không ngon bằng ta nấu, nhưng ăn cũng được không có vấn đề gì.”

Bình phong che trước giường toàn là làm từ gỗ mun tử đàn, bàn ghế chạm sơn, khảm ốc, trang trí trên bàn đều là đá côn, ngọc bích, (click để xem ảnh minh họa) ngay cả bức họa trên tường cũng là khảm mã não.

Tên Lâm Bỉnh Trung này bắt nàng về đây, hại nàng phải làm nô làm tì hầu hạ người khác.

Thẩm Lan hơi ngẩn ra: “Không biết Gia còn có yêu cầu gì ạ?”

Chỉ là trong phòng tĩnh lặng yên ắng, chỉ có khói mờ bay lượn, đến ánh mặt trời đều có vẻ ấm áp dịu dàng.

Lâm Bỉnh Trung lắc đầu nói: “Gia là đeo tang cho thầy của mình.”

Thẩm Lan liền đứng ở một chỗ cửa nguyệt môn (1) chờ y.

Nhưng nghe Lâm Bỉnh Trung nói như vậy, không làm thiếp, chỉ là làm nô tì hầu hạ năm ba năm, tìm người tới chuộc nàng là có thể thoát thân, đến lúc đó nàng là con nhà lành quang minh chính đại, tốt hơn nhiều so với việc ôm nô tịch lẩn trốn, vắt óc bày mưu tính kế để đổi hộ tịch, ngày ngày thấp thỏm lo sợ có biến cố xảy ra.

Thẩm Lan nhìn kỹ, phát hiện mép lá sen cong lên, bóng loáng phản chiếu ánh sáng, kỳ thực là một cái đĩa sứ lá sen tráng men xanh con công do thợ lành nghề nung, bên cạnh có điểm xuyết những củ sen non như con nít.

Thẩm Lan nhất thời khó xử, nàng chưa hầu hạ ai bao giờ, chỉ là hiện tại ăn nhờ ở đậu, không thể không cúi đầu.

“Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Thẩm Lan chỉ là cười, lại đổi sang đề tài khác: “Ta mới đến, không rành rẽ chuyện trong viện, xin hỏi Triệu nương tử, viện này có ai là nô bộc do đại nhân mang theo tới nhậm chức hay không?”

Thẩm Lan cũng không có ý nhìn trộm vốn riêng của người khác, thế là quay người tập trung ăn mì.

Nếu ta có thể lấy lại giấy bán thân từ tay tú bà Lưu mụ mụ, liệu có thể đến quan phủ để hủy bỏ nô tịch trước được không?”

Lâm Bỉnh Trung là người thẳng thắn bộc trực, nghe không hiểu hàm ý của Thẩm Lan, chỉ nói: “Cô nương chớ nói bậy, đại nhân đang đeo tang ba năm, sao có thể nạp thiếp?”

Bùi Thận “Ừ” một tiếng.

Dưới ánh nắng mơ hồ rọi vào phòng, Bùi Thận nhắm mắt gối lên gối trúc, thở sâu chìm vào giấc ngủ.

“Đậu xanh chỉ có đâu tầm bốn văn tiền một cân, một cân đậu xanh nấu chung với mười cân nước, dư sức cho cô nương uống đến no căng cả bụng.”

Nàng đang muốn hỏi kỹ càng hơn, Trụy nhi vội vàng tới tìm, nói đại nhân tìm nàng.

Những người như vậy họ có vài công thức bí mật của riêng mình, giấu cái nghề kiếm cơm của mình cũng là lẽ thường tình.

Chú thích:

Nàng không định vuốt râu hùm, liền cúi đầu đứng trang nghiêm nói: “Là nô tỳ không hiểu chuyện.

Đeo tang cho thầy? Thẩm Lan cảm thấy không đúng lắm, cho dù nàng không biết rõ phong tục ở đây, cũng biết đeo tang chỉ đeo cho cha mẹ, ông bà, làm gì có ai đeo tang cho thầy? Người thầy này chẳng lẽ là họ hàng thân tộc trong vòng 5 đời của y? Hay là Bùi Thận cố làm ra vẻ để lấy tiếng?

“Cô cũng thông minh đấy.” Bùi Thận hàm ý nhắc nhở, “Chỉ là làm nha hoàn thật ra cũng không cần quá nhanh nhạy, cần cù và thật thà, hầu hạ chủ tử cho tốt là được.”

Bùi Thận dám tắm thì nàng dám xem.

Thẩm Lan hạ quyết tâm chuẩn bị kỹ lưỡng rồi tính sau, lại chợt thấy không đúng: “Đại nhân phải chăng là “đoạt tình khởi phục” (4)?” Theo lý, có tang trong người đâu được ra làm quan.

(7) lò Bác Sơn: là cái đồ đựng hương đốt rồi nó tỏa khói ra.

Mặt trời đã lên tận cây sào, nhưng cấp trên muốn ngủ bổ sung, Thẩm Lan còn có thể từ chối? Nàng nghe lời, nhìn lại trong phòng.

Thẩm Lan liền vội vàng lấy một tấm trải giường bằng lụa từ kệ gỗ đàn xuống, vuốt phẳng rồi trải lên giường, lại vỗ vỗ gối đầu để gối mềm ra, xong xuôi xoay người nói: “Gia, đã xong rồi.”

Bùi Thận quay đầu lại, thấy nàng mặt không đỏ, thở không nhanh, không hề khác thường, liền bất mãn trong lòng, thầm nghĩ nàng này đúng là ra từ lò ngựa gầy, chà lưng cho một người đàn ông xa lạ mà không chút nào e lệ.

Nếu không ai bảo hộ, cô lớn lên lại đẹp, bọn du côn đầu đường xó chợ có thể ban ngày ban mặt cũng dám mò đến cửa nhà cô.”

Viện Diêm tào sát xa hoa giàu có, đầu bếp nữ cũng là đầu bếp nổi tiếng khắp vùng Dương Châu.

Lâm Bỉnh Trung rất là kinh ngạc, nhíu mày: “Không phải Gia đã bảo cô nương cứ yên tâm ở lại đây sao?”

(3) Gia sinh tử: người kí giấy bán thân vĩnh viễn cho chủ, cũng nói đến các trường hợp người hầu của gia đình này có cha và mẹ cũng là người hầu kí giấy bán vĩnh viễn cho chủ nhà

Thẩm Lan không thể hiểu được, không biết người này lại đột nhiên nổi nóng chuyện gì.

Cô muốn cho ta nóng c·h·ế·t chắc?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Núi này đục đẽo bằng đá Thái Hồ.(click để xem ảnh minh họa) Vòng qua tòa núi này, lại thấy nước nóng từ những ống trúc chảy ra ào ạt, trên mặt nước vài chiếc lá sen trôi lả lướt.

Thẩm Lan cười khổ, ban đầu nàng cứ nghĩ Lưu Cát rơi đài, Lưu mụ mụ mất đi chỗ dựa, có lẽ nàng có thể chuộc lại giấy bán thân của mình, nhưng giờ thấy Lâm Bỉnh Trung cố tình lảng tránh, chỉ sợ hy vọng không lớn.

Thẩm Lan vốn đang dùng sức lau đến nỗi đổ đầy mồ hôi, nghe vậy tức giận trong lòng, lại dịu dàng nói: “Gia, sức lực nô tỳ không đủ, hay là kêu thị vệ tiến vào chà lưng cho Gia.” Hừ! Tốt nhất chà cho lột da y ra!

Nàng dậy muộn quá, các nha hoàn, v·ú già khác đã ăn sáng xong, đành nhờ Trụy nhi dẫn đường tới phòng bếp, nhờ đầu bếp nữ làm cho chén canh mì.

Thị vệ kia nếu đã là thân tín của Bùi Thận, hơn phân nửa cũng là người trong phủ này.

(6) Hương tứ khí: hay còn gọi tiểu tứ hòa hương, là loại hương rẻ được chế ra bằng cách dùng vỏ thừa của 4 loại trái cây với tỷ lệ bằng nhau.

Ai phải thức xuyên đêm để làm việc, tâm trạng đều sẽ không tốt chứ sao.

Chắc hẳn dùng hương an thần là để người canh chừng ngủ thật sâu, có điều hương an thần rất đắt đỏ, ngày nào cũng đốt quá tốn kém.

Nghĩ như vậy, đây cũng xem là một cuộc kỳ ngộ.

Nhưng nàng vui vẻ vì khỏi phải chà lưng, ném khăn lụa sang bên rồi xin lui.

“Không biết, theo thông lệ thôi.” Bùi Thận lạnh lùng nói.

Bùi Thận quay đầu lại nhìn nàng một cái, thầm nghĩ suốt ngày nhớ thương chút tiền này, đúng là sinh ra trong nghèo hèn, kiến thức nông cạn thô thiển.

“Cô nương nói đùa, hàng xóm láng giềng, trong nhà có cây mơ xanh, người ta tới xin mấy trái ai mà đi lấy tiền? Nếu muốn bán, mơ xanh chua như vậy bán cũng chẳng bao nhiêu đồng.

Bùi Thận đoán một lát liền hiểu được vì sao nàng không dùng hương tứ khí mà lại dùng hương an thần.

“Đại loại là mấy thứ vỏ trái cây, vỏ quýt gì đó.” Dù sao đây chỉ là đồ giá rẻ tự chế dễ làm.

Gia thấy một cô gái yếu ớt đáng thương như cô, có lẽ liền chịu giúp hủy bỏ nô tịch.”

Thấy nàng tiến vào, Bùi Thận buông sách hỏi: “Đi đâu đấy? Sao không ở trong phòng hầu hạ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyên chữ [Tước; 爵] là một loại dụng cụ uống rượu thời nhà Chu, các chư hầu cần căn cứ 5 loại địa vị khác nhau sẽ mang một “tước” khác nhau, do vậy những Công hầu này được gọi chung là Tước vị (爵位)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Lan cúi đầu, trong lòng biết đối phương đang cảnh cáo nàng không cần dùng những trò xiếc này trước mặt y, càng đừng hòng có suy nghĩ khôn lỏi.

(click để xem ảnh minh họa)

là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.

Và vì phải nghỉ chịu tang vì đạo Hiếu là lớn nhất nên không thể làm quan được.

Nếu tính toán đâu ra đấy, lúc này có lẽ là lúc mà tinh thần nàng thư giãn nhất sau một năm qua.

“Nếu đệm mùng chăn gối đều muốn thay đổi theo mùa, vậy bài trí trong phòng có cần theo quy luật này hay không ạ?” Suy một ra ba, thể hiện sự thông minh nhạy bén của bản thân.

Thẩm Lan cúi đầu: “Hôm qua ngủ sâu quá, hôm nay mới dậy trễ.”

Mình không tra được nhiều về vấn đề này nên mình khái quát thông tin nhé.

Hai người dựa vào rất gần, gần đến mức Bùi Thận có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người nàng.

Một lát sau, Bùi Thận đột nhiên nói: “Nói cô gãi ngứa thật là đánh giá cao cô quá, muỗi cắn đều đau hơn cô.”

Đây là Viện Diêm tào sát, xưa nay quan muối luôn là xa hoa phú quý, lắm tiền nhiều của nhất.

Nhưng so với việc bị xem là một con ngựa gầy, bị người khác bán tới bán lui, so với việc làm nô làm bộc cho kẻ khác mất hết cả tôn nghiêm, nàng tin tất thảy khó khăn đều có thể vượt qua.

Thẩm Lan tựa như đang suy tư điều gì, gật đầu: “Vậy canh mơ nấu như thế bên ngoài giá trị bao nhiêu?”

Nghĩ đến đây, y dựa hẳn vào vách suối, nhắm mắt nói: “Mạnh tay lên chút, gãi ngứa à?”

Cũng có vài người được chủ ban ơn, mới mười bảy mười tám nhưng có người nhà tới chuộc cũng sẽ cho bọn họ rời đi.

Trụy nhi tuổi còn nhỏ, thường làm chân chạy vặt, được Thẩm Lan nhét cho hai đồng tiền, vui mừng ra mặt: “Em vừa thấy Lâm Bỉnh Trung ra khỏi cửa viện trong, không biết khi nào trở về.

“Làm mứt mơ dầm.

(1) cửa nguyệt môn: gốc Nguyệt lượng môn.

Bùi Thận tập võ từ nhỏ, vóc người cao ráo, vai to lưng rộng, oai hùng đĩnh bạt, gầy nhưng cơ bắp rắn chắc, có cảm giác tràn trề sức lực.

Thẩm Lan nghe vậy, cắn răng, dùng hết sức lực từ hồi bú bình ra mà chà.

Đợi lúc Gia tỉnh rồi, ta lại đến đổi lại đồ bài trí trong phòng sau.”

Thẩm Lan gật đầu nói dạ, lại hỏi: “Vậy giải nhiệt ngày hè, ngoại trừ nước mơ, canh mơ còn có chè đậu xanh nữa đúng không? Vậy chè đậu xanh này có rẻ hay không?”

Bùi Thận vì để tiện xử lý công vụ, thư phòng thông với phòng ngủ phía trong.

Thẩm Lan phóng tầm mắt nhìn, chỉ cảm thấy nơi đây thật là quá xa xỉ.

Chỉ đành đoạn trước đốt mấy loại hương giá rẻ, lúc sau mới dùng sang hương an thần để dễ bề chạy trốn.

“Cách nói này của cô thật ra cũng có vài phần thú vị.” Bùi Thận khẽ cười một tiếng, nhắm mắt nghỉ ngơi, “Lại đây chà lưng.”

Thẩm Lan sửng sốt, nhớ tới: “Tối hôm qua đốt chút hương an thần.” Vì chạy trốn đốt nhiều hương an thần, cho dù đổi áo ngoài của người khác để mặc, nhưng áo trong vẫn mặc của nàng, khó tránh khỏi hơi ám mùi.

Bùi Thận buông sách, ngồi ngay ngắn uống trà, nhưng ánh mắt luôn vô thức đảo qua nhìn nàng, thấy thần sắc nàng như thế, khẽ nhấp cổ họng, lại mở nắp chén trà, bưng lên một hơi uống cạn.

Triệu nương tử đang bận rộn nghiền nát nguyên liệu, cũng không ngừng tay lại mà đáp: “Trong viện chỉ có mình ta là đầu bếp nữ, thêm ba bà tử làm việc nặng, Trụy nhi cùng Mặc Nghiên là hai tiểu đồng bảy, tám tuổi, đều là người địa phương ở Dương Châu này.”

Lương tháng? Thẩm Lan hơi ngừng lại, cẩn thận hỏi dò: “Gia, lương tháng là được bao nhiêu?”

Bùi Thận thế lớn, không giống Lưu mụ mụ, muốn trốn thoát từ tay y, khó càng thêm khó.

Huống hồ cho dù là muốn nhờ Bùi Thận giúp nàng hủy nô tịch, hay là muốn chạy trốn, bước đầu tiên cũng phải cần tạo quan hệ tốt cùng cấp trên của mình.

Thẩm Lan: “Theo ta được biết, giấy bán thân ký xong được chia thành 3 bản, bên mua, bên bán mỗi người một bản, bản còn lại nộp cho quan phủ.

Huống hồ nếu cô làm việc đàng hoàng giỏi giang, khiến Gia cao hứng, tới lúc ra phủ, Gia sẽ tặng cô thêm một phần tiền thưởng.”

Thẩm Lan tức khắc thẳng thắn thừa nhận: “Bẩm Gia, nô tỳ ngu dốt, lại chưa từng hầu hạ ai, không đủ kinh nghiệm.” Nhận lỗi với cấp trên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6