Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ
Đằng La Vi Chi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Phiên ngoại 5_ Ta chưa từng khuất phục trước sự dịu dàng của thế gian
Lâu Tân Trúc vỗ vỗ vai hắn, không nói gì.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, vẫn ngủ cùng với nàng, nàng vô cùng mỏng manh, được phu thê phàm nhân nuôi lớn, giường rộng gối êm mới ngủ được, huân hương trong phòng phải được đốt cháy quanh năm.
Hắn lạnh lùng cười.
Mộng Cơ nhìn hắn, cười: "Nàng ta sẽ nguyện ý, nàng ta thích ngươi."
Nhưng cuối cùng hắn lại lảo đảo, dường như phát điên chạy đến, chỉ thấy nàng đã nhắm hai mắt lại.
Yến Triều Sinh cụp mắt: "Chuyện này nói sau đi, gần đây ta rất bận."
Vào đông, trời lạnh, thời điểm khó khăn nhất của Yêu quái, không thấy nàng ta đâu. Yến Triều Sinh toàn thân là vết thương, mơ hồ nghe người ta nói: "Mật Sở Tiên tử rời đi rồi."
Có đôi lúc hắn chống cằm, buồn cười mà nhìn nàng khóc, xấu xa đến nỗi chưa bao giờ dỗ nàng.
Nàng quay đầu đi, không muốn làm tổn thương hắn, thanh âm nhẹ nhàng an ủi, nhất thời khiến tim hắn nghẹt thở, giống như bị một bàn tay siết chặt. Hắn ôm lấy nàng, vẻ mặt tối tăm trầm lạnh.
Hắn muốn g**t ch*t nàng, trực tiếp khoét lấy tim nàng, nhưng Mộng Cơ lại tham lam nói: "Không vội, Huy Linh chi lực của nàng ta không còn hoàn chỉnh, đợi nàng ta tu bổ lại trái tim, sau đó khoét đi cũng chưa muộn."
Nhưng thế sự vô thường, Yến Triều Sinh tính toán không bỏ sót thứ gì, nhưng lại quên rằng Lưu Song bằng lòng sẵn sàng hy sinh bản thân vì Thương Lam.
Ngày cùng nàng giải linh, hắn ở xa xa nhìn Lưu Song từng chút một rời khỏi cuộc đời mình. Móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu, từ đầu đến cuối, hắn chỉ thờ ơ nhìn.
Hắn lạnh lùng nhớ lại, không còn nhớ rõ nữa. Sớm từ vạn năm trước, hắn đã tự mình rút tơ tình của bản thân, một khắc phong ấn nó, hắn đã không còn nhớ nàng nữa. Hắn đã quên mất tên nàng, cũng đã quên mất hình dáng của nàng.
Hắn không có ý kiến.
Trong lòng hắn bất ngờ tê rần, ánh mắt tối tăm, không nói gì. Yến Triều Sinh rõ ràng nhất, bọn họ không thể có con, hắn cũng sẽ không làm nàng có con, nàng vốn dĩ... cũng không có khả năng lâu lâu dài dài sống cùng với hắn.
Mộng Cơ cuồng loạn: "Ngươi giấu nàng ta ở đâu rồi! Ngươi lại dám để nàng ta chạy thoát, ngươi nói dối, ngươi vì nàng ta mà nói dối, ngươi quên tộc nhân của ngươi rồi sao! Hạt châu này thì có ích gì!"
Mấy trăm năm chinh chiến, huyết thống của hắn dần thức tỉnh, thu phục Thanh Loan Xích Diều, gặp được Phục Hành Túc Luân, còn tìm được tàn phách của mẫu thân Mộng Cơ. Bà ta nói cho Yến Triều Sinh biết, hắn là hy vọng cuối cùng của Tương Diêu vương tộc và Yêu tộc, bà ta dùng năng lực của mình, buộc hắn nhớ lại quá khứ diệt tộc ngày đó.
Sáng sớm hôm ấy, hắn biết Lưu Song không muốn nhìn thấy mình nữa, nàng bung dù chờ đợi Thiếu U.
Nàng cũng không thất vọng, cùng Trường Hoan vào viện nấu hoa.
Yến Triều Sinh ngừng bút, bình tĩnh nói: "Vậy thì đừng tìm nữa."
Yến Triều Sinh lờ đi cảm giác run rẩy dâng lên trong lòng, mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Nàng muốn cái gì, cứ nói thẳng."
"Tử phu nhân khóc đến c·h·ế·t đi sống lại, cảnh chủ dường như già thêm chục tuổi."
Lão nhận hắn làm đồ đệ, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn, ngao ngán thở dài.
Hắn mở mắt ra, không nói một lời, phất phất tay, cây phượng hoàng lại lần nữa sức sống bừng bừng. Trường Hoan châm chọc mà nhìn hắn: "Hà tất phải như thế, Yêu quân còn nhớ nàng ấy sao?"
Mộng Cơ đã lâu không tạo mộng cho hắn, hiện giờ lại thường xuyên tạo mộng, để hắn hết lần này tới lần khác chứng kiến tộc nhân mình c·h·ế·t thảm. Nhìn những người đó vì sự ra đời của hắn mà trả giá đại giới như thế nào.
Nàng ôm lấy đầu hắn, nước mắt giàn giụa trên mặt hắn.
Hắn đen mặt, tay vài lần đặt trên cổ nàng, nàng không hề cảm nhận được nguy hiểm, vẫn ngủ ngon lành.
Nàng ta theo hắn hai năm, Yến Triều Sinh chưa từng chạm vào nàng, chiến trường thiêu cạn tinh lực của hắn, Mật Sở đối với sự tồn tại của hắn, tựa như một trận gió, một chiếc lá cây.
Hắn nghe thấy nàng nói với Trường Hoan: "Mấy ngày nữa ta sẽ không về, ta ngủ với ngươi có được không."
Mới đầu Túc Luân cho rằng hắn nói giỡn, liền cười nói: "Khiến nữ tử tan nát cõi lòng rời đi, chỉ có di tình biết luyến*"
"Khiến nàng ta yêu ngươi, tự nguyên tu bổ trái tim, vì ngươi thu nạp Huy Linh chi lực, giúp ngươi thống nhất Bát Hoang."
Yến Triều Sinh ở trong sơn động đói bụng mấy tháng, một con mắt bị nhện độc trong động chọc mù, hắn máu chảy đầm đìa giống như Lệ Quỷ bò ra, được Lâu Tân Trúc nhặt về.
Hắn rút tơ tình, vốn nên vô d·ụ·c vô cầu, nhưng đôi mắt giao long lại ôn nhu mà nhìn cái cây duy nhất trong viện kia, hắn bảo vệ nó rất khá, dù thiên lôi có cuồn cuộn đánh xuống, nó vẫn không hư tổn gì.
—— nàng ta thích ngươi.
"Bà cũng xứng động vào nàng?"
Yến Triều Sinh cảm thấy buồn cười: "Cơn đau của tu bổ trái tim giống như vạn tiễn xuyên tâm, nàng ta chịu được nhiều lần, còn có thể tự nguyện sao?"
Túc Luân nhìn hắn, hồi lâu nói: "Vâng." Một vạn năm qua đi, biện pháp nào Yến Triều Sinh đều đã thử qua. Phàm là còn một tia hy vọng, sẽ không bất lực từ bỏ.
Hắn khinh mạn cười: "Chẳng lẽ sư tôn cho rằng, ta đây là người lấy đức báo oán sao? Lấy đức báo ơn, ta phải lấy đức làm sao để trả ơn ông đây?"
Yến Triều Sinh không quan tâm, hắn cô độc một mình, biết g·i·ế·t người, nhưng lại không biết yêu người.
Túc Luân im lặng.
Trên người hắc khí tầng tầng lớp lớp, là tội nghiệt ngập trời, dưới chân là một mảnh luyện ngục hồng trần.
Có đôi khi là túi da của hắn, có đôi khi là máu thịt. Trái tim hắn đã sớm nguội lạnh, hắn nhận ra thế gian sẽ không ai thương hại hắn, huống hồ gì là yêu thương hắn bảo vệ hắn.
Nàng anh anh khóc, vừa quyến rũ vừa buồn cười.
Mộng Cơ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, vào ban đêm, lại một lần nữa khiến hắn cảm nhận nỗi đau bị lửa luyện ngục thiêu đốt của tộc nhân, hắn mồ hôi lạnh ròng ròng tỉnh lại, nhìn Lưu Song bên cạnh, chợt lạnh lẽo cười.
*
Yến Triều Sinh nhớ rõ ngày ấy trời đổ mưa to, lá bay lả tả, toàn bộ Không Tang đều rơi lệ. Nàng c·h·ế·t, theo nghi thức của Không Tang, Tiên thể sẽ được thả trôi theo dòng nước, mấy ngày sau đó, nàng sẽ tiêu tán giữa trời đất.
Nàng ra sức gật đầu: "Ta đây gả."
Mộng Cơ hỏi: "Vì sao còn chưa động thủ?"
Con thuyền lắc lư lắc lư, nàng không biết Thiếu U c·h·ế·t được trăm năm rồi, cùng là vì Côn Luân, hóa thành linh mạch nối dài.
Nàng bóp nát thứ Huy Linh chi tâm khiến hắn phát điên, dù nhập Ma vẫn muốn giữ, rơi vào hồng trần cuồn cuộn.
Những chuyện đó, hắn đã quên từ lâu.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt đẫm lệ đó, ngay cả khi hắn sắp c·h·ế·t, cũng không ai vì hắn khóc đến khổ sở như vậy. Bên trong lạnh băng của hắn sinh ra vài phần bất lực, vết thương cũng không đau lắm, không quên uy h**p nàng: "Lại tự tiện xông vào Vô Tình điện, ném nàng cho lũ tiểu Quỷ ăn."
Nàng khó hiểu mà nghiêng nghiêng đầu.
Đây là lần đầu tiên Yến Triều Sinh nghe thấy ai đó nói điều này, giống như đang nghe một trò đùa hoang đường. Sẽ không ai thích hắn, cho dù có thật sự muốn đến gần, cũng là vì mục đích khác.
Chuông gió hành lang vang nhỏ, hắn cụp mắt cười cười.
Yến Triều Sinh ở Không Tang tu tập ba mươi năm, huyết thống Yêu tộc như một nỗi sỉ nhục khắc vào trong xương tủy hắn, bọn họ khinh thường hắn, nhục nhã hắn, thời điểm tồi tệ nhất, hắn từng bị huynh đệ trong môn phái ám toán, lần đó hắn bị chặt gãy hết xương cốt trên người, một nửa lớp da bị bong ra từng mảng.
Yến Triều Sinh lập tức hiểu ra, có những thức, chú định cả đời hắn không bao giờ có được.
Trường Hoan nhìn vẻ mặt lãnh đạm của hắn, căm hận rời đi.
Hắn cho rằng mình sẽ giống nhiều năm trước, giống như Mật Sở, từ miệng nàng nghe đủ loại biện bạch chối từ, không ngờ đôi mắt nàng lại sáng ngời: "Chàng sẽ hạ sinh lễ chứ?"
Hắn đối với nàng thương tiếc không sâu, nhưng về sau nhẫn nại đạt đến đỉnh điểm, một lần chinh chiến trở về, bị thương, nghẹn một bụng giận dữ, cùng nàng uống rượu, dứt khoát không thèm chịu đựng nữa, đè lên người bắt nạt nàng.
Nàng sẽ quấn lấy hắn đòi hắn làm đèn lưu ly cho nàng, sẽ ghét bỏ giường hắn quá cứng, khi hắn đến Vô Tình điện ngủ, sẽ nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Chàng không thích ta sao?"
Cho đến năm cuối cùng tu bổ Huy Linh chi tâm, cả người hắn giống như bao phủ một tầng băng lạnh, ở chiến trường điên cuồng g·i·ế·t chóc, đến nỗi Tiên binh nghe thấy tên liền chạy trối c·h·ế·t.
Cái gì nàng cũng thích tốt nhất, nhưng lại không chê hắn lạnh lùng.
Sau khi vết thương bình phục, Yếu Triều Sinh hỏi Lâu Tân Trúc: "Ông muốn gì?"
Đây là mạng sống cuối cùng của nàng, dù cho nó không có hiệu quả bằng một phần mười Huy Linh chi tâm.
Hắn trầm mặc hồi lại, nói: "Ép buộc, nàng sẽ khóc."
*
"Còn một lần tu bổ cuối cùng." Hắn bình tĩnh nói dối.
Lúc đó hắn mới chỉ là một Yêu chủ của một đỉnh núi nhỏ, hỏi nàng ta: "Muốn hợp linh không?"
Yến Triều Sinh chỉ nói: "Được."
Hắn uống cạn rượu trong ly: "Đuổi nàng đi."
Có một bóng dáng mơ hồ từ đầu bên kia sẽ chạy lại ôm lấy hắn, gọi hắn là phu quân.
Yến Triều Sinh khống chế một thân ma khí, hóa thành bộ dáng của Thiếu U, muốn lần cuối được nhìn thấy nàng.
Lần đầu tiên Yến Triều Sinh trọng thương trở về, nửa đêm ngồi trong Vô Tình điện chữa thương, hắn đã quen một mình l**m láp miệng vết thương, ngoài cửa sổ mưa tí tách tí tách rơi.
Đó là lần đầu tiên hắn nhận được lễ vật từ khi lớn lên, hắn trầm mặc thật lâu, tùy ý để nàng mặc cho mình, chợt hỏi nàng: "Nàng muốn gì?"
Nàng suy nghĩ một lúc lâu, vui vẻ ra mặt: "Cái gì cũng được sao? Ta muốn phu quân cùng ta đi Thương Lam, gặp phụ mẫu cùng Thụ gia gia bọn họ."
Mật Sở cắn môi, thấp thỏm nói: "Ta vẫn chưa chuẩn bị tốt, có thể cho ta thêm chút thời gian được không?"
Túc Luân nhẹ nhàng thở dài, rút tơ tình ra lâu như vậy, không thể tha thứ, cũng nên buông xuống. Hiện giờ tứ hải thái bình, chủ nhân Bát Hoang Yến Triều Sinh, được người trong thiên hạ kính yêu, tương lai hắn sẽ càng tốt đẹp hơn nữa, hoàn toàn đã quên mất người kia rồi.
Thiên phú tu tập của Yến Triều Sinh cực cao, khiến Lâu Tân Trúc thập phần tán thưởng, ông ta cũng coi như là một sư tôn đủ tư cách, không keo kiệt mà dạy dỗ Yến Triều Sinh rất nhiều.
Hắn cùng vài đệ tử canh giữ Tiên thể trôi đi, nhìn chiếc thuyền Tiên nho nhỏ cô độc xuôi theo dòng nước.
Yến Triều Sinh uống một ly rồi lại một ly, quát: "Vậy thì động thủ với nàng, còn muốn bổn quân dạy ngươi sao!"
Hắn nói: "Hạ."
Lại không quên ôn nhu nhìn nàng cười: "Ta cần, nàng đừng khóc."
Vừa hay gặp được Mật Sở đến cầu cứu hắn, nói chịu không nổi sự lạnh nhạt và tàn bạo của Phong Phục Mệnh.
Nghĩ về sức mạnh của Ma thần, hắn cho phép nàng trở thành cái chướng mắt bên cạnh mình. Đêm tân hôn đầu tiên, Lưu Song cuộn trong lòng ngực hắn, ngủ ngon lành.
Huy Linh chi tâm sẽ có một ngày được tu bổ hoàn thiện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong tử lôi cuồn cuộn, Yến Triều Sinh nhớ lại rất lâu trước kia.
Nhưng bà ta chỉ lạnh nhạt mà nhìn hắn, trong mắt chỉ có tham vọng và bướng bỉnh.
*
"Ngươi đã từng gặp qua thiếu chủ chưa?" Có người hỏi Yến Triều Sinh.
Túc Luân thở dài: "Nàng ấy không muốn đi, nói muốn chờ ngài, không sợ Quỷ vực khổ hàn, Yêu quân, sao người không ép phu nhân trở về."
Hiện giờ Tương Diêu nhất tộc được giải oan, Yêu tộc cùng Quỷ tu có thể sống một cuộc sống bình thường. Hắn trở thành chủ nhân Bát Hoang, ngày này qua ngày nọ, ở trong đại điện trống trải, làm chuyện nên làm.
Túc Luân nhận ra, Yến Triều Sinh không độ kiếp được, ngân long quấn lấy thiên lôi, dẫn nói quất lên toàn thân mình, hắn nguyện hóa thành tro bụi, cường phá thời không, nghịch Thiên đạo.
Yến Triều Sinh đón Mật Sở trở về, nhìn chằm chằm vào gương mặt tương đồng với tiểu Tiên thảo, hắn nhíu chặt mày, gần như muốn xé gương mặt này khỏi khuôn mặt của Mật Sở.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nói: "Bổn quân thể chất cực hàn."
Đêm hôm đó Bát Hoang tử lôi dày đặc toàn bộ Quỷ vực, đám người Túc Luân trong lòng run sợ nhìn sang, chỉ thấy giao long màu bạc tám chân dưới tử lôi hơi thở thoi thóp.
Từ đó về sau, mỗi lần hắn bị thương, nàng liền khóc đến ngăn cũng ngăn không được, bộ dạng còn so với hắn còn đau hơn.
Loại chuyện này một khi đã bắt đầu, hắn rất khó không sa vào, đến một ngày, Mộng Cơ lạnh lùng nhìn hắn: "Đừng quên, ngươi muốn làm gì?"
Ngay cả Phục Hành cũng cảm thấy hắn không ổn, hắn thu binh khí, quyết tâm dao sắc chặt đay rối.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới nàng sẽ nói ra đáp án này, "phụ mẫu phàm nhân" kia của nàng, hiện giờ mộ phần cỏ đã cao mấy trượng. Nhưng đó đều là thân nhân của nàng, nàng muốn giới thiệu hắn với bọn họ.
Hắn thu lại ánh sáng của nữ nhân đó, không hề hay biết rằng vạn năm tháng sau, chính mình sẽ vì tiểu Tiên tử cô độc kia, đứt từng khúc ruột.
Yến Triều Sinh vốn muốn thành toàn cho nàng.
Khi đó Yến Triều Sinh rời khỏi giao thân mà hóa rồng, chỉ còn một bước cuối cùng là có thể thành Thần.
Nàng ở trong lòng ngực hắn, chỗ nào cũng ấm áp, nhưng nếu lấy ra Huy Linh chi tâm, nàng lập tức sẽ biến thành một thi thể lạnh như băng.
- ----------------HẾT-----------------
Hắn giống như một gã thợ săn, lãnh khốc theo dõi Thương Lam Tiên cảnh. Đợi tìm được ngọn nguồn của Huy Linh chi lực, hắn sẽ sử dụng ngay lập tức.
Yến Triều Sinh ở trong trận pháp, hút lấy thiên lôi, thân rắn hóa giao cần mất vạn nắm, giao thân hóa rồng cũng cần vạn năm.
"Yêu quân có từng hối hận không?"
Tiên đạo lạnh lùng, sẽ không vì ai mà túc trực bên linh cữu.
Hắn vuốt lấy gương mặt mềm mại của tiểu Tiên thảo, lau nước mắt cho nàng, lời nói vẫn lạnh nhạt như xưa: "Đừng đè lên bổn quân."
Hắn cười thầm trong lòng, chưa bao giờ thích nàng.
Phục Hành vội vàng cáo lui.
Sau khi Túc Luân rời đi, Yến Triều Sinh bước trên nền tuyết đọng dày, trở về viện tử nơi Lưu Song từng ở.
Nàng nhớ tới điều gì đó, sợ hãi đến nỗi bắp chân khẽ run, cảm xúc nặng trĩu trong lòng Yến Triều Sinh tan đi, đến mức cảm thấy có chút buồn cười.
"Sao ngươi lại chắc chắn ta có ý đồ gì đó, trong khi ta chỉ thấy ngươi đáng thương?"
Hắn dừng một chút, ánh mắt lạnh đi: "Không quên."
Một nửa Không Tang bị phá hủy vì linh mạch hỗn loạn, một nửa bị phá hủy bởi Yến Triều Sinh và Yêu tộc, Lâu Tân Trúc nắm chặt lấy tay hắn: "Vi sư chỉ có một thỉnh cầu, loạn thế phiêu diêu, chỉ mong trong tương lai, con có thể giống như vi sư mấy năm nay che chở cho con, bảo vệ nữ nhi của ta, Mật Sở."
Sau đó Yến Triều Sinh không nhớ rõ đại hôn kia như thế nào mà hoàn thành, nàng giống như một con sóc nhỏ vui vẻ, cái gì cũng đều không hiểu, nhưng lại nghiêm túc chỉ điểm hắn.
Yến Triều Sinh nhìn chăm chú vào gương mặt kia, liếc thêm vài lần.
Cuối cùng hắn lười nói nhảm với nàng, bế nàng trở về. Trái tim cố gắng nhẫn nhịn cuối cùng không chịu được, cố ý hù dọa nàng, nàng hết giãy giụa rồi lại đá, mệt đến khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn ôm hận cắn răng ngồi trong hang động lạnh băng, nghe bọn họ ph*ng đ*ng cười to.
"Nhưng... phu nhân không muốn đi. Nếu người xông vào, thuộc hạ..."
Yến Triều Sinh lạnh lùng cười cười: "Sẽ không có một ai cảm thấy ta đáng thương." Hắn lẻ loi bước đi trên thế gian này, người đối xử tốt với hắn, đều có ý đồ của riêng họ.
Lâu Tân Trúc nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, rơi lệ: "Chung quy lại con vẫn hận, hận không thể tha thứ cho Không Tang..."
Túc Luân liếc nhìn hắn thật lâu, Yến Triều Sinh lại không nói gì. Yến Triều Sinh rõ rõ ràng ràng ý thức được, mình đối với nàng càng lạnh nhạt càng tốt, một bước kia vẫn không thể thực hiện được.
Hắn cười, Yến Triều Sinh trên người ma khí lành lạnh, Mộng Cơ cứng đờ, chợt rơi lệ.
Chỉ là một nữ nhân mà thôi, Tương Diêu vương tộc vốn rất khó có thể đ*ng t*nh, hư tình giả ý, hắn làm sao có thể thật lòng? Từ đó về sau, hắn hiếm khi chạm vào nàng, nàng rất ngoan, chớp chớp đôi mắt, chỉ có chút mất mạt và nghi hoặc.
Trường Hoan đẩy cửa tiến vào, dùng ngữ điệu lạnh như băng nói: "Cây phượng hoàng trong viện lại c·h·ế·t rồi."
Hắn mặt không cảm xúc quét xuống một giường lung tung đồ đạc, lúc này nàng mới giãn mày ra. Nàng lớn lên vô cùng xinh đẹp, làm vật dẫn của Huy Linh chi lực, nào có khó coi.
Nàng bước chân lảo đảo rời đi, nhân gian ánh mặt trời chiếu rọi, hắn một thân ma khí, nhìn gương mặt không chút cảm xúc của mình trong nước, gần như không cầm nổi hạt châu xanh biếc.
Tỉnh lại, phát hiện không thấy nàng đâu, hắn quần áo thậm chí không kịp mặc xong, để chân trần hoảng sợ chạy ra ngoài, cuối cùng ở viện tử của Trường Hoan tìm được nàng.
Yếu Triều Sinh nhìn chân nến nhảy múa, rượu ướt nhẹp vai ao. Hắn nhắm mắt, ra cửa, không thèm nhìn nàng ngoài Quỷ vực, bay rất xa, lạnh lùng quan sát chúng sinh, giơ tay, thiêu trụi toàn bộ Thương Lam.
Vảy ngân long từng tấc hóa thành tro tàn, Yến Triều Sinh xương cốt vỡ vụn, Thần mạch đứt đoạn, phun ra từng ngụm từng ngụm máu.
Yến Triều Sinh trong lòng bình tĩnh, không hiếu kỳ, cũng chẳng đồng cảm với thiếu chủ ở tuổi còn xuân mà đã c·h·ế·t sớm kia.
Nhân gian mưa xuân đổ mạnh, hắn không thể chạm vào ngón tay hư ảo của nàng, bất ngờ phun ra một búng máu.
Xuân đi thu tới, Yến Triều Sinh trải qua những ngày tháng đẹp nhất cuộc đời mình. Cho đến lần đầu tiên cho nàng uống thuốc tu bổ tim, lần đó nàng đau đến mức gần như hôn mê, hắn nhìn hồi lâu, sau đó bóp chặt lấy miệng của nàng, để nàng cắn lấy mình.
Hắn "ồ" một tiếng, nói cho cùng vẫn có vài phần thất vọng, hắn lại chỉ còn một mình.
Về sau phát hiện Yêu quân cố ý chơi nàng, tức giận đến nỗi nửa ngày không thèm nói chuyện với hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không phải đều là như vậy sao? Có mục đích, mới đối xử tốt với hắn.
Phục Hành nói: "Phu nhân đang ở ngoài Quỷ vực, muốn gặp Yêu quân, Thương Lam bọn họ hình như xảy ra chuyện."
"Phu quân, ta không sao, không đau..."
Yến Triều Sinh cười lạnh nhìn nàng, cho rằng nàng cái gì cũng hiểu, nhưng không ngờ nàng chẳng hiểu cái gì.
Chạng vạng Túc Luân trở về, lắc đầu: "Vẫn không tìm được hồn khí mới khiến người sống lại."
Có một ngày Quỷ vực gió thổi mạnh, nàng dựa vào trong lòng ngực Yến Triều Sinh, ngọt ngào hỏi hắn: "Phu quân, nếu một ngày chúng ta có con, chàng muốn tiểu Hoàng tử hay là tiểu Công chúa."
Những ác mộng đó quấy nhiễu hắn, bà ta thậm chí còn khiến hắn phải cảm nhận nỗi đau bị hồn phi phách tán của tộc nhân. Thời điểm thống khổ nhất, hắn nhìn về phía mẫu thân của mình, chờ đợi trong ánh mắt của Mộng Cơ một tia không đành lòng khi thấy con mình chịu khổ.
Mộng Cơ nói: "Tốt nhất ngươi nên như vậy, vĩnh viễn nhớ kỹ thân phận của mình."
Về sau Lâu Tân Trúc vì linh mạch hỗn loạn mà trọng thương, những người đó lại lo sợ Yến Triều Sinh sẽ báo thù, lại lần nữa giở trò cũ hại hắn. Huyết mạch trong cơ thể Yến Triều Sinh thức tỉnh, nhập vào Yêu tộc, tàn sát một nửa Không Tang.
Nhưng Yến Triều Sinh không thể ngờ được, nàng sẽ khờ dại chui đầu vào lưới, còn xem hắn là ân nhân.
Đêm hôm đó hắn có chút mất khống chế, ôm chặt lấy nàng, muốn hết lần này đến lần khác. Nàng vốn dĩ có chút thẹn thùng, sau lại bị lăn lộn đến tức giận, hắn ngủ không ngon, trong mộng lặp đi lặp lại: "Ta không quan tâm nàng, không quan tâm nàng chút nào..."
Chương 18: Phiên ngoại 5_ Ta chưa từng khuất phục trước sự dịu dàng của thế gian (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm sau, hắn hỏi Túc Luân: "Có cách nào để buộc nàng rời đi không."
Có người xông tới, Yến Triều Sinh cảnh giác mở mắt ra, liền thấy nàng đang khóc: "Phu quân, chàng có đau không..."
Yến Triều Sinh trong lòng có vài phần tức giận, ngủ chung thì chỉ có nàng mới ngủ ngon, hắn thậm chí còn nghi ngờ có phải Lưu Song đang cố ý tra tấn hắn hay không.
Long nhãn cộm người nàng, nàng ở trong mộng, lộ ra vẻ mặt ủy khuất.
"Mẫu thân nói phải có kiệu, còn có long nhãn táo đỏ, hôn phục phải màu đỏ thẫm, không được đỏ tươi, còn có..."
Các đệ tử ai nấy ngáp dài: "Nghe nói thiếu chủ là nữ nhi duy nhất của cảnh chủ, không ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà c·h·ế·t rồi."
"Còn tưởng rằng cảnh chủ sẽ giúp hắn, nực cười, có lẽ hắn không biết, cảnh chủ cũng cảm thấy hắn ti tiện như con kiến, nên c·h·ế·t đi thì tốt hơn."
Yến Triều Sinh ngay từ đâu không tính sẽ chạm vào nàng, nàng ngốc đến đáng yêu lại đáng thương, chẳng sợ hắn không làm chuyện phu thê với nàng, nàng càng ngày càng dựa dẫm vào hắn.
*
Bà ta hóa thành Lệ Quỷ, đuổi ra ngoài, Yến Triều Sinh giam cầm bà ta, mặt mày lạnh lùng.
Nhưng khi Yến Triều Sinh ngồi Xích Diều trở về, thấy nàng đứng ở đỉnh núi Kình Thương, xán lạn hướng về hắn cười, hắn gần như đỏ hoe mắt, nhìn chằm chằm vào trái tim dưới lồng ngực nàng, cuối cùng khàn giọng nói: "Trở về đi."
Yến Triều Sinh nắm lấy hạt châu xanh biếc trong tay.
Lâu Tân Trúc nuốt nước bọt.
Nhưng Tiên cảnh vô chủ, Huy Linh chi lực mỏng manh tứ tán, tuyệt đối không phải chi lực thuần túy.
"Hối hận?" Yến Triều Sinh cười nói, "Bổn quân không hối hận!"
"Yêu quái thì nên trở về nơi yêu quái nên ở, một kẻ hèn Yêu tộc, cũng vọng tưởng tu Tiên."
Hắn bị phiền đến quá sức, hận không thể dừng được tiểu tính nhẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ thực cũng coi là lời nói thật, nàng lại bật cười, chạy tới từ trong rương lấy ra một kiện chiến giáp: "Phu quân, ta làm cho chàng đó, chàng thích không?"
Năm ấy nàng gả cho hắn, hắn trọng thương trở về, sợ nàng phát hiện lại đau lòng, liền tránh ở một điện khác một mình chữa thương, nàng hai mắt đẫm lệ lã chã, đau khổ đứng ở cửa, ngây ngốc hỏi hắn: "Có phải chàng không cần ta nữa rồi không?"
Yến Triều Sinh cũng không bài xích chuyện che chở cho Mật Sở, lúc hắn bái nhập môn hạ của Lâu Tân Trúc, Lâu Mật Sở dịu dàng thiện lương, sau khi thiếu chủ c·h·ế·t, nàng ta tương đương với thiếu chủ. Lâu Tân Trúc vẫn luôn cố ý để Mật Sở và Yến Triều Sinh ở bên nhau.
Bọn họ lười biếng, nhưng hắn lại đứng thẳng tắp, nhìn chằm chằm chiếc thuyền Tiên kia, đến khi Tiên tử cùng thuyền con mơ hồ không thấy đâu nữa, mưa to khiến bả vai hắn ướt nhẹp.
Ta chưa từng khuất phục trước sự dịu dàng của thế gian này, nếu nàng khóc, ta dỗ không được.
"Được."
Hắn cười một tiếng, mang theo một tia tàn nhẫn: "Ai nói với ngươi, bổn quân luyến tiếc?"
Túc Luân hỏi hắn: "Nếu Bệ hạ luyến tiếc, sao lại không tìm nàng trở về."
Rồi một hôm, nàng ta không biết từ nơi nào tìm được một hạt châu, ăn vào thì đau mấy ngày, tỉnh lại thì khuôn mặt bị thay đổi.
Hôm nay, Quỷ vực có tuyết rơi.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, trong lòng dâng lên ý cười ngọt ngọt, sau đó lại là rét lạnh vô tận.
Nàng?
"Khóc cái gì, im miệng." Hắn ác mồm ác miệng. Hắn vui sướng tràn trề, cuối cùng không nhịn được hôn lấy nàng, tận lực độ linh khí cho nàng.
Yến Triều Sinh lắc đầu, hắn nhập môn muộn, thiếu chủ kia được nuôi dưỡng ở nơi sâu nhất Tiên cảnh, dĩ nhiên chưa từng gặp qua. Mấy tên đệ tử hắc hắc cười: "Thật đáng tiếc, nàng tuy không có bản lĩnh, nhưng dung mạo lại là đệ nhất mỹ nhân."
Hắn bắt đầu tránh ở chung với tiểu Tiên thảo, dành nhiều thời gian để chinh chiến bên ngoài, bảo Túc Luân đưa nàng trở về. Nàng lại ở núi Kình Thương chờ hắn, một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm.
*Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
Khóc rồi thì hắn dỗ không được.
Nàng nhận ra hắn, ngay cả c·h·ế·t cũng không muốn c·h·ế·t bên cạnh hắn.
Như Túc Luận dự liệu, kế hoạch tiến hành thật sự thuận lợi, Lưu Song cuối cùng cũng thương tâm rời đi.
* (đọc tại Qidian-VP.com)
Yến Triều Sinh lạnh nhạt nói: "Bà không cần làm như thế, ta sẽ không yêu nàng."
Trăm năm qua đi, khi đó mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu Huy Linh chi lực. Hắn tìm kiếm khắp Bát Hoang vẫn không thấy, cho đến một ngày, ở một Tiên cảnh dưới nhân gian, hắn cảm nhận được một khí tức khác thường.
Yến Triều Sinh híp híp mắt, sau khi Mật Sở rời đi thật lâu, hắn dường như đã không còn nhớ rõ bộ dáng của Mật Sở, chỉ cảm thấy mơ hồ có vài phần quen mắt, nhưng chợt không thể không vứt ở sau đầu bởi vì tư thế ngủ bá đạo của tiểu Tiên thảo, gần như ghé vào trong lòng ngực hắn.
Lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên "Lưu Song", là khi hắn bái nhập Không Tang học nghệ thời niên thiếu.
Thời niên thiếu hắn cũng giống các Yêu khác, cũng nghĩ đến thê tử con cái giường ấm, sau lại vùng vẫy gian nan ở Tiên cảnh, cảm thấy có thể sống sót được là tốt rồi. Huống hồ gì Mật Sở cũng không phụ hắn hại hắn, thỉnh thoảng hắn chinh chiến trở về, Mật Sở sẽ đau lòng thăm hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.