Hạo Thiên đi vào trấn, lúc này đã là giữa đêm, các con đường thưa thớt gần như vắng bóng người.
Hắn muốn tìm một quán trọ để nghỉ ngơi qua đêm. Nhưng khi đi ngang qua một cây cầu có hình con rồng uốn lượn, Hạo Thiên vô tình nhìn thấy một con thuyền ở dưới sông, trên thuyền có một đám người đang tụ tập làm gì đó vào nửa đêm.
Cảm thấy hiếu kì, Hạo Thiên thả Huyết Thai ra cho nó lướt trên mặt nước từ từ tiếp cận con thuyền để quan sát thử.
Lúc này thông qua Huyết Thai, Hạo Thiên nhìn thấy có một vài người cứ ngoi lên rồi lại lặn xuống, như kiểu bọn chúng đang tìm gì ở dưới đáy sông.
Ở trên thuyền có một tên tu vi Chiến Sư Tam Trọng nhìn khá giống thủ lĩnh, hắn mặc áo long chim, tướng mạo cao ráo, đặc biệt có bộ tóc màu xanh lam hết sức khác người.
Ở bên cạnh thì có một tên tu vi Chiến Sư Nhị Trọng, hắn ăn mặt bình thường, nhìn có vẻ bần hèn, dường như là thuộc hạ của tên tóc xanh.
Ở dưới sông, sao một hồi lặn xuống thì có vài tên ngoi lên nói:
“Thưa đại ca, đoạn này cũng không tìm thấy bí bảo.”
Nghe thấy vậy thì tên tóc xanh quay qua hỏi tên thuộc hạ đứng kế bên: “Ngươi có chắc là dưới đáy sông có bảo vật không? Tại sao tìm kiếm mấy đoạn sông rồi vẫn không thấy gì?”
Lúc này tên thuộc hạ quả quyết nói: “Nhất định là có, đại ca phải tin đệ, đệ đã nghe ngóng rất nhiều người dân ở đây, ai nấy đều khẳng định năm đó khi thủy quái xuất hiện dưới sông, có một đại năng đã dùng pháp bảo phong ấn nó lại, bây giờ chúng ta cứ rà soát hết đáy sông, kiểu gì cũng sẽ bắt gặp trận pháp phong ấn mà thôi.
Nghe vậy thì tên tóc xanh tóm áo tên thuộc hạ rồi tức tối nói: “Hừ, nếu mà không có thì chuyến này mày tiêu đời với tao!”
“Lái thuyền đến đoạn phía trước, tiếp tục tìm kiếm!”
Sau mệnh lệnh của tên tóc xanh, cả đám tiếp tục quá trình khai quật đáy sông Phượng Hoàng.
Ở bên phía Cầu Rồng, sau khi nghe được câu chuyện, hai mắt Hạo Thiên lóe lên tinh mang, đồ tốt không biết là gì, nhưng làm ngơ thì hắn khó mà ngủ ngon.
Ngay lập tức, Hạo Thiên đã phái Huyết Thai lặn xuống đáy sông rà soát thử một phen.
Thế nhưng ba ngày ba đêm trôi qua, vẫn không tìm thấy gì. Hai mắt Hạo Thiên lúc này nhìn như gấu trúc vì thiếu ngủ, mặt mày bơ phờ, chán chường đến mức tuyệt vọng.
Hắn bắt đầu nghi ngờ về cái câu chuyện thủy quái, thật sự không biết mấy tên kia có phải là đã bị người ta lừa rồi hay không.
Đêm thứ tư dò tìm.
Hôm nay Hạo Thiên lại ngồi trên Cầu Rồng điều khiển Huyết Thai dò tìm dưới đáy sông.
“C·hết tiệt! Hôm nay mà không tìm thấy nữa thì bố mày bỏ!”
Não thì tập trung dò tìm còn miệng hắn cứ liên tục lèm bèm.
Đến lúc rạng sáng, đang cay cú vì vẫn chưa tìm thấy gì thì bỗng có một hòa thượng đi tới, hòa thượng nhìn trong rất trẻ, chắc là trạc tuổi Hạo Thiên, hắn mặc pháp y màu vàng, tay cầm một đoạn trúc xanh dài khoảng hai thước, bước đi chậm rãi dưới ánh đèn mờ giữa đêm.
“Tráng sĩ, có thể cho tiểu tăng hỏi một câu được không?” Hòa thượng cất giọng hỏi Hạo Thiên.
Hạo Thiên đang tập trung điều khiển Huyết Thai thì giật mình khi nghe thấy có người gọi, hắn ngước lên nhìn hòa thượng đáp: “Chuyện gì vậy sư thầy?”
Hòa thượng nhẹ nhàng đáp: “À có thể cho ta hỏi ở đây là châu nào không?”
“Đây là Trường Yên!” Hạo Thiên đáp.
Hòa thượng nghe xong thì lấy bản đồ ra xem thử, sau vài hơi thở hắn nhăn mặt hỏi lại: “Có thật ở đây là Trường Yên không?”
“Đúng! Đây là Trường Yên!” Hạo Thiên khẳng định.
“Ui thôi xong, c·hết ta mất!” Hòa thượng ôm đầu than thở, trong bộ dáng có vẻ rất là đau khổ.
Hạo Thiên thấy vậy thì hỏi dò: “Sao vậy sư thầy, ngươi đi lạc à?”
Nghe vậy thì hòa thượng thở dài rồi đáp: “Thú thật với tráng sĩ, ta lần đầu đi lịch luyện nên có hơi mất định hướng, vốn ta muốn đi về hướng đông để đến Trung Đô nhưng chẳng biết đi kiểu gì giờ lại tới phía nam này.
Nhìn cách ăn mặc của hòa thượng trọc, Hạo Thiên đoán người này là đệ tử của Trúc Lâm Tự, Trúc Lâm Tự cũng là một trong mười thế lực siêu cấp Chiến Giới.
Dù vậy trong Thập Đại Thế Lực thì có chia phe chính ma rõ ràng. Chính đạo và ma đạo ngàn đời ghét nhau như nước với lửa.
Trúc Lâm Tự vạn năm nay luôn là lá cờ đầu của chính đạo, việc một đệ tử Trúc Lâm Tự đi vào địa bàn của ma môn như Hắc Sát Điện thì nguy cơ bị bọn Hắc Y Nhân của Hắc Sát Điện làm thịt là rất cao.
Nhất là hòa thượng này lại chỉ có tu vi Chiến Sư Tam Trọng, việc sống sót đến bây giờ xem ra cơ may của hòa thượng trọc này cũng khá lớn.
“Vậy sao, thế thì sư thầy mau rời khỏi đây đi, Trường Yên là địa bàn của ma môn, sư thầy đi bậy không khéo lại bị bọn hồ ly tinh ăn mất xác đấy.” Hạo Thiên nói với vẻ nghiêm túc.
Tên hòa thượng nghe vậy thì cũng nhận thức được vấn đề, hắn vội vã chắp tay nói: “Đa tạ tráng sĩ đã nhắc nhở, tiểu tăng xin cáo từ, nếu ngày sao trên giang hồ có gặp lại, ắt sẽ hậu tạ!”
Nói rồi hòa thượng nhanh chóng bỏ đi, Hạo Thiên thì thấy trời sắp sáng mà chả tìm được gì, hắn cũng chuẩn bị thu Huyết Thai lại và từ bỏ cuộc chơi.
Thế nhưng ngay khi Hạo Thiên vừa đứng lên thì ở phía dưới con thuyền của bọn người hôm trước, có một tên trồi lên mặt nước hô to: “Đại ca, đã tìm ra trận pháp có chứa pháp bảo!”
Lúc này ở trên Cầu Rồng, hòa thượng trọc đang đi được vài bước thì bỗng khựng lại một nhịp, sau đó hắn lại đi tiếp, rời khỏi Cầu Rồng.
Còn Hạo Thiên bên này vừa nghe thấy thông tin ở dưới sông thì liền ra lệnh cho Huyết Thai đi đến chỗ bọn tóc xanh, còn hắn thì cũng rời khỏi Cầu Rồng ngay sau đó.
Ở dưới đáy sông, một trận đồ cực lớn xuất hiện, ở giữa trận đồ có cấm một cây trâm, trên đầu cây trâm có đính một cái đầu lâu nhỏ màu trắng nhìn hết sức kì dị.
Sau khi nghe mấy tên tiểu đệ thông báo, tên tóc xanh ngay lập tức lặn xuống đáy sông.
Hắn là một t·ên c·ướp biển khét tiếng trong giới ma đạo, băng của hắn được đặt theo tên hắn, băng c·ướp Xuân Tóc Xanh.
Lúc này, ngay khi vừa nhìn thấy trận đồ và cây trâm đầu lâu, Xuân Tóc Xanh đã biết pháp bảo này nhất định sẽ bán được giá.
Thế nhưng ngay khi vừa định phá hủy trận đồ thì ở trên mặt sông có động tĩnh mạnh khiến Xuân Tóc Xanh buộc phải ngoi lên lại.
Ở trên mặt sông vài khắc trước.
Hạo Thiên vừa mới từ Cầu Rồng chạy tới, hắn nấp ở bên bờ sông nhìn ra chiếc thuyền ở giữa sông nơi có vài tên thuộc hạ của Xuân Tóc Xanh đứng trên thuyền canh gác.
Trong lúc Hạo Thiên đang ẩn náu thì Huyết Thai đã lặn tới gần trận đồ dưới đáy sông và cũng đang núp một góc quan sát tình hình.
Thế nhưng lúc này bỗng nhiên Hạo Thiên nhìn thấy từ xa có bốn tên mặc y phục màu đen, trùm mặt kín bít phi thân lao tới chiếc thuyền ở ngoài sông.
Hạo Thiên ngay lập tức nhận ra bọn này là Hắc Y Nhân, đệ tử của Hắc Sát Điện.
Trong ký ức của Huyết Triều Ca, Hắc Y Nhân rất đáng sợ, bọn chúng tinh thông sử dụng thuật luyện quỷ, khi chiến đấu với Hắc Y Nhân, xác định là phải vừa đánh với quỷ hồn và người ngự quỷ, nói cách khác bọn này chuyên dùng số lượng để đàn áp đối phương.
Hạo Thiên cũng khá hứng thú với thuật luyện quỷ này của Hắc Sát Điện, vài hôm trước hắn định đi tìm bọn Hắc Y Nhân để lấy công pháp hạch tâm của bọn chúng, thế nhưng đi giữa đường lại bị dính vào chuyện tranh đoạt bảo vật này.
0