Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 37: Giao Ước

Chương 37: Giao Ước


Hạo Thiên ngạc nhiên hỏi: "Đời sau Tu La? Ý ngài nói là Tu La Ma Tôn, vị ma tôn đầu tiên xuất hiện vào thời Viễn Cổ?"

Long Quân đáp: "Đúng vậy, căn cơ của bọn chúng đến từ ma tôn đời đầu, thế nhưng cũng chỉ là một nhánh nhỏ, truyền thừa của bọn chúng không hoàn toàn đến từ Tu La mà đã biến tướng qua nhiều thời đại trở thành thuật luyện quỷ như bây giờ."

Nghe xong thì Hạo Thiên gật gù: "Như vậy ta phải làm sao để cứu được Âu Cơ khi mà nàng ta bây giờ đã trở thành quỷ hồn?"

Lúc này Long Quân Ma Tôn dùng tay điểm vào mi tâm Hắc Lạc Thần Quang.

Một vệt sáng phát ra từ ngón tay Long Quân chiếu vào Hắc Lạc khiến nó như được tiếp thêm sinh cơ.

Bỗng nhiên Hắc Lạc hất bay Hạo Thiên, nó lao đến ôm lấy chân Long Quân khóc sướt mướt, giọng nói thánh thót như nữ tử đôi mươi phát ra:

"Hu hu, Long Quân, cuối cùng cũng gặp lại ngài, mười vạn năm, mười vạn năm rồi, hu hu!"

Long Quân đưa tay vuốt ve cái đầu đậu đinh của Hắc Lạc, giọng nói ấm áp phát ra: "Đúng là ta cũng không ngờ có thể gặp lại ngươi."

Hạo Thiên thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Ngài đã khai mở linh trí cho nó?"

Điều này thật sự nằm ngoài hiểu biết của Hạo Thiên, quỷ hồn bình thường chỉ có một chút ý niệm sót lại lúc còn sống, thể hiện qua một vài hành động nhỏ giống như nghe, nhìn, kêu gào vài tiếng.

Còn chuyện quỷ hồn có thể nói chuyện, khóc lóc sướt mướt như thế này thật sự khiến Hạo Thiên chấn kinh.

Long Quân Ma Tôn thấy Hạo Thiên kinh hãi quá độ thì cười đáp: "Cũng không có gì, chỉ là linh thuật nho nhỏ thôi!"

Lúc này Hắc Lạc Thần Quang lại sụt sịt nước mắt nước mũi tèm lem nói:

"Long Quân, ngài hãy cứu nữ chủ nhân ra, nàng ấy cũng giống như ta bây giờ, bị nhốt trong Quỷ Giới."

Long Quân hỏi: "Ngươi có thể kể lại quá trình trở thành quỷ hồn của ngươi và nàng không?"

Hắc Lạc nghe vậy thì đáp: "Ta còn nhớ năm đó sau khi ngài liều mình dẫn dụ quân địch đi, ta chở theo nữ chủ nhân đi đường vòng qua Trường Yên để tìm về Bình Nguyên Tiên Cổ."

"Thế nhưng khi đi qua địa phận Hắc Sát Điện thì gặp phải Hắc Diện đời đó đang đồ sát khắp nơi để thu hồn luyện quỷ."

"Thế là cả người lẫn thú đều bị hắn ta g·iết thu hồn đưa tới Quỷ Giới, lúc ta có ý thức lại thì đã phát hiện trở thành quỷ hồn và bị nhốt trong Quỷ Ngục, cho đến khi tiểu chủ nhân đến một kích đánh vào thần hồn lôi ta ra đây."

Vừa nói Hắc Lạc vừa liếc Hạo Thiên với ý tứ không hài lòng rồi nó lại thở dài nói tiếp:

"Ài... nhưng cũng nhờ tiểu chủ nhân mà ta mới gặp lại được Long Quân, âu cũng là trong cái rủi có cái may."

Hạo Thiên nghe xong thì tâm lại dâng tới cổ họng, mỗi một đời điện chủ của Hắc Sát Điện được gọi là Hắc Diện.

Lúc nãy con Lạc nói người g·iết Âu Cơ chính là Hắc Diện đời đó, mà hắn bây giờ là đệ tử Hắc Sát Điện.

Hạo Thiên lại dâng lên nỗi lo Long Quân sẽ giận cá chém thớt mà bóp nát đầu hắn.

Còn ở bên đây, Long Quân nghe xong thì rơi vào trầm tư, ông nói:

"Lúc nãy ta cũng đã phần nào đoán được nàng đã gặp phải cao tầng của Hắc Sát Điện, không ngờ lại xui xẻo chính là Hắc Diện."

"Chỉ tiếc manh mối về quá trình luyện quỷ của bọn chúng vẫn không có, nếu tìm được phương thức tu luyện, chúng ta có thể lần mò tạo ra cách cứu lại Âu Cơ."

Hạo Thiên nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, cũng may tâm cơ của tôn giả bình ổn, không bốc đồng như mấy tên c·h·ó điên ma đạo hiện nay.

Hạo Thiên lúc này lên tiếng: "Ý của ngài là muốn ta thâm nhập vào cao tầng Hắc Sát Điện, tìm hiểu bí mật của bọn chúng, từ đó tìm cách giải thoát Âu cơ."

"Đúng, đúng, tiểu chủ nhân rất cơ trí, ta tin tiểu chủ nhân có thể!"

Vừa nói Hắc Lạc Thần Quang vừa bay qua choàng cánh ôm Hạo Thiên từ phía sau nịnh hót.

Hạo Thiên nhìn cái mặt ba phải của Hắc Lạc lúc này thì chỉ muốn tát cho một bạt tay, nhưng cũng may con chim này có một giọng nói ngọt như thiếu nữ mười tám nên cũng khiến hắn có chút cảm tình.

Long Quân lúc này lên tiếng: "Ta giờ chỉ là một tàn hồn, chỉ có thể quanh quẩn trên Đảo Hồi Ức trôi vô định trên dòng sông thời gian này đi qua vô tận năm tháng."

"Lúc nãy dùng chút pháp lực cuối cùng còn sót lại cố gắng mở ra một lỗ hổng thời không để gọi ngươi qua đây, giờ ta cũng không còn nhiều thời gian và sắp sửa tan biến, nên mong ngươi hãy giúp ta cứu nàng ra."

Lúc này Hắc Lạc lại sướt mướt: "Hu hu, tiểu chủ nhân, hãy đồng ý đi!"

Hạo Thiên vuốt ve cái đầu nhỏ của Hắc Lạc, hắn thở dài nói: "Ài, ta và Hắc Lạc coi như cũng hữu duyên, ước muốn của nó ta cũng muốn thực hiện."

"Nhưng thật sự việc này có thể ở tầng cấp Chuẩn Chiến Tôn hoặc Chiến Tôn mới có thể tiếp cận được manh mối, ta không chắc mình có thể sống tới đó để thực hiện việc này hay không."

Long Quân Ma Tôn nghe xong thì hừ lạnh, giọng nói mang theo uy nghiêm tôn giả: "Tiểu tử ngươi đang đòi lợi ích từ ta sao?"

"Tiểu bối không dám." Hạo Thiên chắp tay cúi đầu nói.

Dù ngoài mặt không biểu hiện, nhưng thật sự Hạo Thiên đang có ý đó, tự dưng đi làm không công cho lão, hắn đâu có rảnh, nhà còn bao việc, không được thì trả dép bố về, ma tôn thì cũng nên biết xíu quy tắc giang hồ đi chứ.

Ở bên đây Long Quân Ma Tôn biết tổng tên tiểu tử trước mắt muốn gì, nhưng có can đảm đứng trước tôn giả đòi hỏi, tên này cũng được gọi là có cốt khí.

Lúc này Long Quân Ma Tôn phất tay, từ trong Đảo Hồi Ức chui ra một miếng ngọc giản và một con mắt màu đen.

Long Quân cầm trên tay ngọc giản và con mắt nói: "Đây là Tuế Nguyệt Ma Nhãn cùng Tuế Nguyệt Đại Pháp, nếu ngươi đồng ý lập Tâm Ma Đại Thệ, hai thứ này sẽ giao cho ngươi coi như là bảo hiểm giúp ngươi bước trên con đường trở thành cường giả."

Lúc này Hạo Thiên nhìn thấy thứ trước mắt thì không khỏi động run, Tuế Nguyệt Ma Nhãn, theo như ghi chép trong Chiến Giới Sử Lược Toàn Thư thì con mắt này là pháp bảo độc nhất của Tuế Nguyệt Ma Tôn, người xuất hiện từ thời kỳ trung cổ cách đây ba mươi vạn năm về trước.

Tương truyền con mắt này có thể điều khiển không thời gian, giúp cho người sở hữu có thể ngược dòng thời gian, đi về quá khứ, từ đó làm lại cuộc đời.

Hạo Thiên thật sự không ngờ Long Quân Ma Tôn lại sở hữu nó, thảo nào tàn hồn ông ta lại ở đây, lênh đênh trên dòng sông thời gian này, thì ra là nhờ có Tuế Nguyệt Ma Nhãn.

Giọng nói Hạo Thiên có chút run run phát ra: "Con, con mắt của Tuế Nguyệt Ma Tôn, tại, tại sao ngài lại có nó?"

Long Quân cười khẩy đáp: "Ngươi cũng biết nó là của tên quái nhân đó sao, nhưng mà đây là chuyện của ta với hắn, tiên cơ bất khả lộ, ngươi chỉ cần biết giờ nếu đồng ý với ta thì cái này sẽ là của ngươi."

Hạo Thiên lúc này lại rơi vào suy tư, quả thật việc cứu Âu Cơ ra không dễ, nếu lập lời thề tâm ma, sẽ bị tâm ma quấn thân, nếu không hoàn thành lời thề sẽ rơi vào ma chướng không thể giải thoát, từ đó tu vi sẽ vĩnh viễn đình trệ ở một mốc đã định sẵn.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, con mắt của một trong những ma tôn mạnh nhất trong lịch sử là một bảo hiểm không nhỏ giúp hắn có thể vững bước trong tương lai.

Chương 37: Giao Ước