Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10: Bảo tiêu.

Chương 10: Bảo tiêu.


Đinh Mão im lặng nhìn hắn một lúc rồi thu tay về, lúc này hắn mới cảm nhận được tu vi của Trương Tiểu Hí đã ngang bằng với mình, luyện khí tầng ba.

Cầm chiếc bát trong tay, hắn trầm ngâm một hồi rồi đưa cho Trương Tiểu Hí cười nói:

- Nếu huynh đã ăn rồi thì thôi, không sao đâu, huynh không cần phải áy náy. Nhanh cho ta một bát nữa nào, ta đói c·hết rồi đây.

- À được được, đây, để ta múc thêm cho đệ. Trong nồi này có thảo dược của Tiêu Vĩ và thịt gà ta đã xé nhỏ nấu thành canh cho đệ bồi bổ đấy, mau ăn nhiều vào.

Trương Tiểu Hí gượng cười, vội tiếp lấy cái bát múc thật đầy rồi đưa cho Đinh Mão.

Nhận lấy bát canh, Đinh Mão tiếp tục vùi đầu vào im lặng ăn. Sau khi ăn xong hắn sực nhớ ra là hắn phải tập trung tại nhiệm vụ điện để tiến hành nhiệm vụ, hắn vội vàng buông bát xuống hỏi:

- Sư huynh, ta bất tỉnh bao lâu rồi?

- Hôm nay là ngày thứ ba.

- Phù, may mắn không bị trễ thời gian đã hẹn. - Hắn thở phào một hơi.

Đinh Mão đứng dậy đi vào trong phòng thu dọn hành lý, gọi là hành lý thực ra cũng không có gì nhiều, bản thân hắn lúc tới đây cũng trong tình trạng vội vàng không có sự chuẩn bị gì nên có rời đi cũng chỉ có vài bộ áo, một ít mảnh vụn linh thạch được hắn giấu kĩ trong phòng, có lẽ đây là tài sản duy nhất hắn tích cóp được trong nửa năm này.

Nhìn quanh một lượt căn phòng mình đã từng ở, Đinh Mão quay người bước chân rời đi.

Ra tới cửa, hắn chắp tay về phía Trương Tiểu Hí cười nói:

- Huynh ở lại bảo trọng.

- Bảo trọng.

Nhìn theo thân ảnh hắn cho đến khi khuất khỏi tầm mắt, Trương Tiểu Hí lúc này mới thở dài một hơi, lấy từ trong ngực ra một tấm vải trắng, bên trong tấm vải cất chứa mảnh vụn linh thạch của hắn.

Hắn cảm thấy áy náy vì hành động của mình nên định đem nó tặng lại cho Đinh Mão. Nhưng cuối cùng lòng ích kỷ, tham lam lại làm hắn chần chờ do dự. Bản thân hắn biết sau ngày hôm nay, tình cảm giữa hắn và Đinh Mão đã rạn nứt, không thể thân thiết như trước được nữa rồi.

- Thôi thì bèo nước gặp nhau, người không vì mình, trời tru đất diệt.

-----

Nếu nói Đinh Mão không tức giận thì là giả dối, hắn liều sống liều c·h·ế·t dẫn dụ tạo cơ hội cho Trương Tiểu Hí như vậy, lúc nghe Trương Tiểu Hí nói thế, hắn hận không thể xông tới bóp c·h·ế·t Trương Tiểu Hí ngay tức khắc.

Chỉ là g·i·ế·t hắn rồi thì sao nữa, quả cũng không thể lấy lại được. Theo quy định của tông môn, tội sát hại đồng môn sư huynh đệ nếu bị phát hiện nặng thì xử tử, nhẹ thì phế bỏ tu vi, đuổi khỏi tông môn, chưa kể hiện giờ cả hai đang trong tình trạng tu vi bằng nhau, hắn còn bị thương.

"Khốn nạn khốn nạn" hắn đấm mạnh vào cái cây bên cạnh, cơ thể run lên bần bật vì tức giận.

Một lúc lâu sau khi ổn định tâm trạng, Đinh Mão tiếp tục cất bước đi tiếp, trong lòng hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn lúc này chỉ muốn trở về nhà ngay lập tức.

Đi mãi đi mãi, cho đến khi nhìn thấy nhiệm vụ điện trước mắt.

Khi hắn bước vào trong điện, lập tức tiến tới chỗ người đệ tử lần trước.

- Sư huynh, ta tới tiếp nhiệm vụ lần trước.

- Lần trước? ta nói vị sư đệ này, ngươi có biết hằng ngày ta phải tiếp nhận hàng trăm người tới đây, ngươi nói lần trước là lần trước nào, ta làm sao mà nhớ được hết, mau khai báo thông tin ra đây.

Vị đệ tử kia bực dọc nói.

- À, là lỗi của tiểu đệ, ta là Đinh Mão, ta tới theo như đã hẹn về nhiệm vụ hộ tống hoàng thân quốc thích Đại Lan quốc.

Đinh Mão lấy lệnh bài thân phận của mình xuống đưa cho hắn.

- Ồ, thì ra là thế, ngươi đợi ta một lát.

Người đệ tử kia lấy trong ngực ra một cái ngọc giản truyền âm, nói vài ba câu vào đó rồi lại cất đi.

- Ngươi hãy tới quán khách ngay dưới chân núi đợi đi, nhiệm vụ này cuối giờ thìn sẽ bắt đầu xuất phát.

- Đa tạ sư huynh.

- Ừm, đi đi.

Chắp tay chào hắn xong, Đinh Mão một đường hướng chân núi đi tới.

Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi tông môn kể từ sau khi hắn tiến vào tông môn tu hành, thực ra tông môn cũng không quá nghiêm khắc với các đệ tử.

Ngươi nghĩ muốn ra ngoài? Có thể a! Trừ khi ngươi được sự đồng ý của trưởng lão ngoại môn hoặc thân mang nhiệm vụ trong người phải ra ngoài giải quyết.

Nhưng nếu như ngươi là đệ tử nội môn thì đó lại là câu chuyện khác, và mỗi một đệ tử ngoại môn khi tu vi đột phá trúc cơ kì đều sẽ tiến thẳng vào nội môn tu hành.

Quán khách dưới chân núi là nơi dành cho phàm nhân ở, tuy nhiên phàm nhân được quyền ở tại đây cũng không phải hạng người bình thường.

Khi Đinh Mão bước chân tiến vào trong sân liền thấy một nam một nữ đang ngồi đánh cờ trên chiếc bàn đá, xung quanh là binh lính canh gác và người hầu túc trực bên cạnh.

- Haha, hoàng muội, ván cờ này muội thua chắc rồi.

Nam tử đang chơi cờ kia đột nhiên cười lớn, sau đó đưa tay lấy một quân cờ trắng đặt lên bàn cờ, vẻ mặt đắc chí.

- Ta thấy cũng chưa chắc đâu, hoàng huynh.

Nữ tử kia sau khi nói xong, bàn tay ưu nhã cầm lấy quân cờ đen đặt xuống.

- Huynh nhìn đi, ta thua rồi sao.

- Không thể nào, tại sao lại như thế.

Nam tử bực dọc đập mạnh xuống bàn, không cam lòng nói.

- Bái kiến nhị vị, tại hạ Đinh Mão, là một trong năm người sẽ hộ tống nhị vị hồi hương.

Đinh Mão tiến lên chắp tay chào.

- Ồ, người thứ tư rồi, vậy là còn thiếu một vị nữa thôi là chúng ta sẽ khởi hành phải không hoàng huynh.

Nữ tử mang khăn che mặt lạnh nhạt hỏi, không thèm quay đầu nhìn lấy Đinh Mão một lần.

- Phải rồi phải rồi, chắc sẽ tới nhanh thôi.

Nam tử mặt lúc này chỉ chăm chăm nhìn bàn cờ, cũng không để ý gì tới Đinh Mão, tùy ý đáp lại.

- Trần Dũng, ngươi tự sắp xếp đi.

Phất phất tay, nam tử nói.

- Vâng, hoàng tử.

Một trung niên nhân chắp tay đáp lại, sau đó hắn đi tới trước mặt Đinh Mão chắp tay khách khí nói:

- Tại hạ là Trần Dũng, là đội trưởng đội hộ vệ, ta thay mặt nhị vị chủ tử cảm tạ vị tiên trưởng đây tới trợ giúp.

- Chào Trần đội trưởng, tại hạ là Đinh Mão, tiên trưởng gì đó ta không dám nhận đâu, ta chỉ là một đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi mà thôi.

Đinh Mão vội vàng đáp, đây là lần đầu tiên hắn gặp người bên ngoài từ khi hắn bước chân vào tông môn tu hành, không ngờ hắn cũng có ngày được gọi là tiên nhân, cảm giác có chút lâng lâng a.

- Ấy, Đinh tiên trưởng xin đừng khiêm tốn, ta vừa nhìn đã thấy ngài khác biệt với phàm nhân bọn ta rồi a.

- Ngài quá khen rồi, ta nào có điểm gì khác biệt với mọi người đâu.

- Mười hai mươi năm nữa khi ta bạc trắng đầu, có lẽ Đinh tiên trưởng vẫn trẻ trung rạng ngời như lúc này thôi.

- Haha, Trần đội trưởng khách khí quá.

Khả năng ăn nói của Trần đội trưởng làm cho hắn cảm thấy bản thân quả thực không phải dạng vừa đâu, ta là đệ tử tông môn tu tiên a.

- Đinh tiên trưởng mời vào trong nghỉ ngơi chốc lát, tới giờ chúng ta sẽ khởi hành ngay.

- Được được, vậy tại hạ cáo từ trước.

- Tiên trưởng đi thong thả.

Cả hai chắp tay chào nhau rồi rời đi.

Khi Đinh Mão rời đi, nữ tử che mặt lúc này mới cất giọng lạnh nhạt nói:

- Ta không ngờ Trần đội trưởng ngươi, tài ăn nói cũng khá tốt đấy, nhận không ra ngươi là quan võ luôn rồi.

- Quận chúa nói đùa, hạ quan chỉ là ngôn ngữ xã giao bình thường nên có thôi.

Trần đội trưởng cúi đầu đáp.

- Đúng đúng, bỏ bộ giáp phục xuống, bảo ngươi quan văn chắc người ta không chút nghi ngờ nào luôn.

Vị nam tử đang quan sát bàn cờ cũng nói theo.

- Hoàng tử quá khen, ta chỉ là hạng võ phu thô lỗ, suốt ngày chém chém g·i·ế·t g·i·ế·t, làm sao so bì được với các vị quan văn ưu nhã đó được.

- Chỉ có năm người bọn họ liệu có đủ khả năng năng bảo vệ chúng ta trở về an toàn không? Vị quận chúa kia hỏi.

-Bẩm quận chúa, năm ngươi họ tuy không quá xuất sắc, một địch mười hai mươi có lẽ không sao cả, nhưng cái quan trọng nhất chúng ta hướng tới, đó là mọi người đều biết ai đang bảo vệ chúng ta.

Đúng là như thế, nếu như bọn họ bị tấn công bởi một thế lực nào khác, thì mọi người sẽ ngay lập tức xôn xao bàn tán về thế lực đã bảo vệ họ.

Danh dự, uy tín sẽ giảm xuống đáng kể.

Đôi khi danh dự, uy tín của họ còn quan trọng hơn tính mạng của một vài đệ tử rất nhiều, chưa kể chỉ là tính mạng của đệ tử ngoại môn, nhưng đây chẳng khác nào họ đang bị vả mặt sỉ nhục trước thế nhân.

Nên rất ít, hoặc có thể nói là không có ai dám tấn công đoàn thể hay cá nhân nào được tông môn tu tiên đứng ra nhận bảo vệ cả.

Và tất nhiên cái giá phải bỏ ra cũng không hề rẻ chút nào, không phải ai bỏ tiền ra cũng mời được họ ra mặt.

Chương 10: Bảo tiêu.