Ta Là Pháp Sư?
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Mất đi một nửa linh hồn
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Thở dài một hơi, thông thường để trao đổi với thế giới bên kia, cô cần phải tuân thủ một số luật lệ, lấy một phần sức mạnh đổi lấy linh hồn của đồ ăn, phần sức mạnh này cũng không có lưu lạc ra bên ngoài.
Khối rubik?
Mặc Dương chắc chắn là mình thấy được điều này, có điều sau đấy đứa nhỏ mất đi ý thức, chìm sâu vào bóng đêm.
“Ngươi là?” Mặc Dương ở bên trong ánh lửa có phần chật vật hỏi, âm thanh lạnh nhạt đến băng giá
Chương 1: Mất đi một nửa linh hồn
Không tay, không chân, bên trong chiếc áo choàng là hư không
“Cảm xúc….”
‘Thình thịch’
Dứt lời, anh chàng tự xưng là Steyne Forne đột nhiên điểm về phía trước, một không gian kéo Mặc Dương tiến vào bên trong, đến lúc cậu tỉnh dậy mới chợt nhận ra mình ở trong bệnh viện.
Âm thanh bên trong TV đang lặp đi lặp lại, sau đấy giống như hoảng sợ nhìn thấy Mặc Dương đưa tay về phía trước.
“Ít nhiều phần sức mạnh vừa rồi, mặc dù mất đi một nửa linh hồn, nhưng xem ra cũng không phải quá tồi tệ”
Một chiếc hộp?
“Ah? Ra đây là c·ái c·hết?” Mặc Dương thì thầm, sau đó lại tự mình giật mình
Không thể phản kháng, không thể cử động, mọi thứ giống như đóng băng.
PHỪNG PHỰC… PHỪNG PHỰC…
Hai màu trắng đen xen kẻ lẫn nhau, đứa nhóc được gọi là đồ ăn cấp Ác Mộng nhìn về phía trước, bản thân thì lơ lững trên không.
Lúc này, âm thanh quỷ dị ngoài TV một lần nửa vang lên, nó cố gắng dụ dỗ Mặc Dương lại gần
“Một bữa ăn không trọn vẹn, mặc dù là đồ ăn cấp Ác Mộng”
Quay đầu sang nhìn, toàn bộ trận chiến đột nhiên dừng lại, không phải… tất cả bọn chúng, giống như bị một loại sức mạnh nào đó cố định tại chỗ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Suỵt!” Anh chàng đứng ở trên bục cao của trận chiến đưa tay lên miệng, dù rằng không có biểu cảm gì, nhưng đối phương cũng không có ác ý với bản thân.
Chờ đợi c·ái c·hết đang gặm nuốt bản thân.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, những con quái vật cắn xé lẫn nhau, máu tươi bắn loạn khắp nơi, đứng ở trên đỉnh của trận chiến, một anh chàng tầm khoảng mười bảy mười tám tuổi đang đánh cờ một mình giống như để ý thứ gì đó.
“Ahhh, không phải ta đã nói rồi sao? Muốn tiếp tục sống, vậy ngươi cần phải khống chế vận mệnh của mình” Âm thanh có phần khàn khàn tà dị phát ra, trực tiếp bên trong đầu của đứa nhỏ
Toàn bộ mọi thứ chìm vào bên trong ngọn lửa nóng bỏng, tiếng la thảm thiết của ba cậu làm cho Mặc Dương hoảng sợ, tiếp đến cậu lo lắng vội đuổi tới chỗ ba mình.
Thế giới bên trong một nửa linh hồn còn lại của Mặc Dương, sau khi ngất đi, cậu cũng không có hoàn toàn mất đi ý thức.
Rắc rắc… đoàng!
Cho nên cô mới có thể thoải mái săn bắt ‘hợp pháp’ những linh hồn thế giới bên kia, mặc dù lần này giống như không thành công lắm.
“T01, điều tra việc này!” Cô gái uống một hớp rượu đỏ giống như máu, tiếp đến lắc lắc ly rượu trên tay, nói.
Bên cạnh là những y bác sĩ mặc bộ đồ màu trắng, mùi thuốc khử trùng sặc vào trong mũi, một nửa mặt của Mặc Dương bị bỏng đến biện dạng.
Chẳng qua không biết lần này là kẻ nào can thiệp vào hành động của bản thân.
Mặc dù trải qua rất nhiều điều kỳ lạ, nhưng từ khi mất đi những cảm xúc dư thừa khác, Mặc Dương có thể bình tĩnh đối mặt mọi thứ.
Tiếng v·a c·hạm mạnh mẽ đến từ bên ngoài nhà, một chiếc xe tải đi lệch khỏi quỷ đạo, đâm thẳng vào ngôi nhà của Mặc Dương.
“Cho ta ăn… linh hồn của ngươi..” Tiếng nói có phần quỷ dị, lặp đi lặp lại trong đêm, điều ngạc nhiên là Mặc Dương cũng không hề sợ hãi.
Ba tuổi, Mặc Dương bắt đầu có ý thức của mình, rất rõ ràng, và thuần khiết, cậu khao khát có một gia đình.
Không hề biết rằng linh hồn của bản thân đã bị gặm đi phân nửa, Mặc Dương đờ đẫn nhìn về phía trước
Âm thanh càng lúc càng dụ hoặc nói “Đúng vậy, lại gần đây, ta sẽ ban cho ngươi một điều ước, đổi lại bằng chính linh hồn của ngươi”
“….. Rõ” Hình người trên bức tranh treo tường mở miệng trả lời, tiếp đến biến mất khỏi khung ảnh.
Mặc Dương bị kéo lại gần, đối diện với người trước mặt, chàng thanh niên vô hồn có chút dịu đi, ngược lại nở nụ cười
Cô cầm lấy dao và nĩa xâu xé thứ gì đó vô hình bên trên chiếc dĩa, cắt đi từng miếng một, biểu cảm của cô ngày càng tồi tệ
Bất quá sở hữu sức mạnh của cô… cũng không phải dễ dàng như vậy!
‘Thình thịch’
‘Rè rè…’ Màn hình TV lúc 12 giờ đêm bỗng sáng lên, một khuôn mặt kỳ lạ không mắt không mũi, chỉ có đôi môi màu đỏ mọng đang quỷ dị cười.
Một loại sức mạnh giống như tâm linh nhấc bỗng chiếc TV lên, tiếp đến siết chặt.
Ăn vài miếng, cô liền đặt dao xuống, vung lên ngón tay đốt đi thứ vô hình trên giữa
Tiếng tim đập chậm rãi trong lồng ngực, huh? Vì sao lúc này mọi thứ trở nên có phần rõ ràng đến kỳ lạ
Đôi mắt của đối phương giống như không có linh hồn, vô tận sâu thẳm, làm cho Mặc Dương phải rùng mình
Một thế giới khác, bên trong tòa lâu đài màu đen nguy nga có chút Tây Âu cổ điển, một cô gái mang mái tóc màu tím đen k·hỏa t·hân ngồi trên ghế salon, phía trước mặt là một chiếc dĩa không màu trắng.
Mặc Dương giống như đã quá quen thuộc với thứ âm thanh này, cậu đã từng phản kháng, từng nổi giận, nhưng lại chưa từng có tác dụng.
Đột nhiên, ẦM!!!! (đọc tại Qidian-VP.com)
Biểu cảm đấy có thể khiến cho một người ám ảnh cả đời, Mặc Dương nhớ mãi khuôn mặt ba mình, nhưng kỳ lạ là cậu không hề hoảng sợ.
Tiếng nói quỷ dị không còn làm phiền bản thân nữa, nhưng Mặc Dương cảm thấy cả người đều không tốt.
Ba cậu nằm trong một đống hỗn loạn, một nửa thân thể bị đốt đến dị dạng, một nửa thân thể còn lại thì trợn mắt, nhìn về phía cửa phòng
Lúc này, trong nhà không có một ai thức giấc, Mặc Dương đứng người lên, tiến về phía trước
Nhưng đứa nhỏ hoàn toàn không để ý, Mặc Dương quay đầu nhìn, bình tĩnh nhìn, có điều lần này cậu không có động tác.
Ngược lại giống như tiến vào một không gian đặc thù, một vật gì đó b·ị đ·ánh thức khi cậu tiếp xúc với âm thanh quỷ dị vừa rồi.
Vị trí căn phòng ngủ của ba cậu nằm ở ngay gần nơi xe tải, tiếng xăng dầu chảy ra, thêm chút sức nóng làm mồi dẫn.
Cậu cảm thấy không đúng, nhưng Mặc Dương không đề nổi bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chỉ đơn thuần đứng đấy nhìn
Ngày cậu sinh ra, mẹ cậu mất trên bàn đẻ, bà nội kêu cậu là thứ xui xẻo, ba cậu không hề quan tâm đến đứa con của mình.
Năm tuổi, trải qua nhiều đợt b·ạo h·ành, Mặc Dương cô lập với thế giới bên ngoài, cậu dần tin rằng mình là thứ không thiết trên đời.
Một điều ước, một nguyện cầu, nơi mà mọi thứ bắt đầu, khi đứa trẻ đối mặt với tận cùng tuyệt vọng, Mặc Dương bán đi một nửa linh hồn của mình.
Hiện tại… đây là, thế giới hiện thực.
Cậu nằm ngã xuống, chờ đợi c·ái c·hết đến kéo bản thân đi, cho đến khi t·ử v·ong, cậu nhìn thấy một kẻ choàng cả người thành màu đen, lơ lững trên không trung đến gần bản thân.
…..
Mà bởi vì đồ ăn sau khi mất đi linh hồn sẽ tan biến, và sức mạnh mất đi vật chủ sẽ quay về lại bản thể.
“Được rồi, quay trở về đi thôi” (đọc tại Qidian-VP.com)
“……”
“Ta là Steyne Forne, ngươi của quá khứ”
“Biến mất…..?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.