----- Làng Vô Danh, đại lục Thần Ma -----
Cuộc tàn sát dân làng Vô Danh của Jon lúc này vẫn đang diễn ra. Hắn lao lên Luna quyết định dùng nàng tế kiếm. Ép Lâm Tùng phải lộ ra bộ mặt thật sự của mình.
" C·hết đi "
Jon cười to mà nói, vẻ mặt hắn khi g·iết người trở lên đáng sợ vạn phần. Hắn giống như một tên đồ tể chém xuống con mồi.
" Luna........" Trần Như lo lắng kinh hô.
Luna khuôn mặt tái mét.khi đối diện với Jon, nàng chỉ là một cô gái 16 17 tuổi yếu đuối chứ trải sự đời. Nơi nào có dũng khí đối mặt c·ái c·hết.
* Xoẹt * Tiếng kiếm chém ngang vang lên.
Luna không hề b·ị t·hương ngay khi lưỡi kiếm Lâm Tùng chém đến, một thân ảnh cực nhanh đã chạy lại ôm lấy nàng. Cũng thay nàng chịu đựng đường kiếm của Jon.
" Cha......." Luna kinh hô
" Luna......con.....có..sao....không " Cha Luna lên tiếng
Thân ảnh đó lại là cha nàng. Lúc này cha Luna trên lưng máu tươi không ngừng tuôn ra xối xả bởi v·ết t·hương.
" Cha.....sao cha lại làm thế " nằm trong vòng tay của cha, Luna khóc nấc lên.
" Ta đã không bảo vệ được mẹ của con, cả anh trai của con nữa. Ít....ít ra con....phải......
Luna, con....... phải sống ......cho.... tất cả .....chúng ta.... Con....... đồng..... ý ......không ? "
Giọng nói của cha Luna ngày càng đứt quãng, hơi thở càng lúc càng khó khăn. Cho đến cuối cùng im bặt. Không còn tiếng cha nàng vang lên. Đầu hắn gục trên vai Luna, cánh tay buông thõng mà xuống. Sống c·hết chưa rõ.
" Cha......" Luna ngửa cổ hết to. Trời lúc này cũng đổ cơn mưa, từng hạt mưa rơi xuống hòa quên vào nước mắt như muốn chia buồn cùng nàng.
Thấy cảnh đó, Trần Như không giấu nổi vẻ oán hận. Nàng hận Jon, nàng cũng hận cả bản thân quá nhỏ bé yếu ớt không thể làm gì.
Dân làng Vô Danh khuôn mặt cũng hiện lên vẻ phẫn nộ, căm tức.
Nằm trên đất, Lâm Tùng khuôn mặt lạnh dần, hắn bàn tay nắm chặt nắm đấm.
" Đúng là một thứ tình cảm cha con thảm hại "
Jon không có gì tức giận việc cha Luna đỡ đòn thay nàng. Đằng nào cũng phải c·hết, trước sau gì cũng đến lượt. Cho nên hắn tiếp tục vung lên kiếm muốn g·iết c·hết Luna
Đang trong cơn đau buồn, Luna không hề để tâm tới mọi thứ xung quanh, nàng không biết tử thần đã đến cận kề bên nàng.
" Luna ......" Trần Như lắng kêu lên.
Dân làng Vô Danh nhiều người muốn động thủ cứu Luna, nhưng tất cả đều không kịp. Bọn họ chỉ là binh lính bình thường. Tốc độ nào có thể theo kịp lại Jon.
" C·hết đi " Jon cười lớn.
Nhưng bỗng.........
* Keeng........*
Khi lưỡi kiếm chém xuống, mọi người đều cho rằng Luna c·hết chắc, âm thanh binh khí v·a c·hạm lại vang lên.
Lâm Tùng không biết xuất hiện từ lúc nào, hắn giơ lên ngón 1 ngón tay, mà trên ngón tay đó có 1 viên bi sắt đang chặn lại lưỡi kiếm của Jon, ánh mắt hắn trở lên lạnh lùng.
" Sao cứ phải ép tao " Giọng nói Lâm Tùng cất lên. Nhưng trái với vẻ mặt cợt nhả của hắn thường ngày thì bây giờ khuôn mặt hắn một vẻ đáng sợ. Hình như hắn nổi giận thật rồi.
Jon ngay lập tức nhảy người về sau. Trên khuôn mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, khoái cảm khi thấy Lâm Tùng chặn lại lưỡi kiếm bản thân. Thân hình hắn khẽ run lên vì hưng phấn
" Cuối cùng.......cuối cùng ngươi cũng chịu bộc lộ ra.
.....Ta sẽ trả thù những việc trước đây, Hắc Ám Ma Vương "
" Chỉ là con chó bại trận bị ta bỏ quên cũng dám quay lại cắn càn à " Lâm Tùng quăng ánh mắt giận dữ nhìn về phía Jon.
" Ngươi.....ngươi........."
Mà đứng gần đó, Trần Như không khỏi run rẩy.
" Lâm Tùng......"
Tuy khó tin nhưng bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt.
Trần Như thật không nghĩ đến, cái tên nhìn cà lơ phất phơ, hết ăn rồi ngủ, lại hám gái là Hắc Ám Ma Vương.
Suốt mấy tháng trời, kẻ mà nàng đồng hành lại chính là sát thủ được đại lục coi là huyền thoại
Nhưng Trần Như bất giác trong lòng lại chua chát mà không hiểu tại sao. Nước mắt nàng như muốn chảy ra.
Dân làng Vô Danh lúc này mang theo ánh mắt kính sợ nhìn về phía Lâm Tùng. Thanh niên tưởng như vô hại này lại là kẻ từng gây lên không biết bao nhiêu trận t·hảm s·át trên đại lục. Được mọi người truyền tụng thiên hạ đệ nhất s·át n·hân, một huyền thoại sống.
" Ngươi chính là Hắc Ám Ma Vương. Cái đầu được treo giải 5 triệu Kim Tệ.?
..... Ngươi là của ta rồi " Giọng nói Khang Hy vang lên đầy vui vẻ.
Trái với nhưng kẻ khác mang tâm tư khác nhau khi biết thân phận thật của Lâm Tùng thì Khang Hy lại không e ngại điều đó. Hắn nhìn Lâm Tùng như nhìn thấy núi tiền, mà núi tiền đó hắn nhất định muốn.
" Người đâu, lên g·iết hắn cho ta "
Khang Hy lệnh, thuộc hạ của hắn cũng đồng loạt ra tay, tất cả lao về phía Lâm Tùng.
" Một lũ không biết sông c·hết " Jon thở dài, tuy nhiên không có ý định ngăn cản. Hắc Ám Ma Vương dễ g·iết vậy sao ? Thế thì không cần hắn phải bôn ba bấy lâu.
Nhìn đám người lao về phía mình, Lâm Tùng khuôn mặt không lộ cảm xúc, hắc khí quanh người hắn bốc lên.
" Vũ điệu cuồng huyết " Lâm Tùng lạnh nhạt.
Hành chục viên bi sắt từ người Lâm Tùng bắn ra, bọn chúng giống như cơn lốc nho nhỏ. Liên tục bay vòng quanh đám người, gặp vật cản liền trực tiếp xuyên qua. Để lại một lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay.
" Ah.....ah......ah....."
" Cứu chúng tôi với đại nhân ....."
" Cứu mạng..........."
Tiếng kêu thảm thiết phát ra, không ai có thể ngăn cản bi sắt. Cảnh tượng giống như địa ngục trần gian, từng người ngã xuống, máu tươi phun đầy đất.
" Hắn ....hắn.....hắn thật là........" Trần Như lẩm bẩm
Đến lúc này nàng đã có thể chắc chắn được Lâm Tùng chính là Hắc Ám Ma Vương. Bởi Vũ Điệu Cuồng Huyết lần trước ở làng Osaka bị không chế, nàng đã xuất xử chiêu này.
Không đến 1 phút đồng hồ 80 tay sai của Khang Hy hoàn bộ ngã xuống. Khiến hắn không khỏi run lẩy bẩy.
" Jon...mau g·iết hắn cho ta, ta sẽ thăng chức cho ngươi " Khang Hy lúc này chỉ còn có thể đặt hy vọng vào Jon. Bởi ngoài hắn và Jon còn lại đã đều c·hết sạch.
" Im đê con lợn hôi hám " Jon cáu gắt phản bác
Khang hy ngỡ ngàng, ngay lập tức hắn nổi giận nhìn về phía Jon
" Jon, ta là chủ ngươi, ngươi phải nghe lệnh ta..... "
Jon nhếch miệng cười khinh bỉ " Đừng có đùa, ta không nghe lời kẻ đã c·ướp phá những ngôi làng lân cận rồi đổ thừa cho đám tàn binh này "
Dân làng Vô Danh ngỡ ngàng. Thì ra bấy lâu nay, tội danh họ mắc phải hoàn toàn do Khang Hy gây lên. Để kiếm tiền bảo kê, hắn không ngần ngại gây ra những vụ t·rộm c·ắp, g·iết người. Những kẻ không chịu giao nộp ngay lập tức cả nhà bị đồ diệt, mà theo lời Khang Hy là do Quân Phiến Loạn gây ra.
" Thật quá đáng, không ngờ hắn độc ác như vậy "
" Không nghĩ đến tội danh của chúng ta là do hắn "
" Giết hắn đi, trả thù cho những người dân làng "
Người dân làng Vô Danh phẫn nộ nhìn vào Khang Hy. Không ít người dân nơi đây đã m·ất m·ạng do hắn. Thậm chí cho đến lúc c·hết họ cũng không biết được sự thật. Ban đầu họ nghĩ đến do một số người dân nghèo khó quá làm liều, không ngờ một tay Khang Hy sắp đặt.
" Không phải ta, đều do thuộc hạ..... "
Khang Hy lẩy bẩy run rẩy vội vàng thanh minh. Jon đã không bảo vệ hắn. Dưới cơn thịnh nộ của dân làng. Rất có thể hắn sẽ c·hết.
Không để ý tới Khang Hy,Jon quay về phía Lâm Tùng, trên mặt lúc này đã lấm tấm ra những giọt mồ hôi, đấu với kẻ được coi là huyền thoại khiến hắn căng thẳng lớn. Tuy vậy hắn vẫn nở nụ cười hưng phấn, miệng không ngừng lẩm bẩm.
" Cuối cùng.........
Cuối cùng..........
Cuối cùng thì ......ta có thể g·iết ngươi rồi Hắc Ám Ma Vương "
Jon tra kiếm vào vỏ, sau đó hắn lao người lên, áp sát về phía Lâm Tùng, một chiêu Bạt Kiếm Thuật này hắn tung ra toàn bộ sức lực.
* Keng .....* Tiếng v·a c·hạm vang lên.
Bạt Kiếm Thuật, chiêu thức rút kiếm cực nhanh chém về đối phương. Có người nói rằng nếu luyện đến hoàn mỹ, thì tầm tầm công của người đó là bất khả x·âm p·hạm.
Nhưng lần này khi đang thi triển chiêu thức, thì bi sắt bắn tới trúng đầu chuôi kiếm. Lực đạo khiến lưỡi kiếm Jon mới rút được một nửa lập tức quay ngược trở về. Dư lực cũng đẩy Jon lui một đoạn xa.
Bạt Kiếm Thuật nếu không rút được kiếm thì thành vô nghĩa. Chiêu đầu giao thủ thất bại Jon cũng có chút ngoài ý muốn. Nhưng cũng không gây lên cho hắn sóng gió gì. Vẻ hưng phấn trên khuôn mặt Jon càng lúc càng nồng đậm
" Tuyệt, tuyệt vời lắm.......
Nếu dễ dàng quá thì đâu còn gì vui nữa.
Ta sẽ cho ngươi thấy. Tuyệt kỹ đủ sức đánh bại ngươi....."
Nói rồi Jon rút ra v·ũ k·hí, lần này hắn thay đổi chiêu thức cho nên không còn để kiếm trong vỏ bao nữa, mà cầm trên tay. Ngay tiếp đó hắn lao lên.
" C·hết đi Hắc Ám Ma Vương " Một đường kiếm chém ngang mà ra.
Lâm Tùng cũng động, chỉ thấy hắn đưa lên ngón tay, trên đầu ngón tay viên bi không ngừng xoay tròn. Tới ngang tầm lưỡi kiếm của Jon, Lâm Tùng búng nhẹ. Viên bi sắt bắn ra. Nhằm hướng lưỡi kiếm, hòng muốn ngăn cản.
Thấy màn này, Jon cười lạnh, không ai biết bằng cách nào, khi lưỡi kiếm cùng bi sắt sắp v·a c·hạm, đột nhiên quỹ tích đường kiếm thay đổi. Như một con rắn, lưỡi kiếm cứ thế vòng lên hướng về cổ Lâm Tùng. Trúng chiêu này, bảo đảm Lâm Tùng rơi đầu.
Lâm Tùng cũng có chút ngạc nhiên vì chiêu này. Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu bao nhiêu năm nên hắn không hề hoảng loạn. Chỉ lùi lại bước chân sau đó ngửa người ra sau né tránh thuận đà nhảy bật về.
" Ngươi thấy chiêu Én Liệng này thế nào ? "
Chiêu thức 2 giao thủ, ép lui Lâm Tùng. Jon vẻ mặt hiện lên kiêu ngạo
" Đây.....đây là............" có người dân làng phía ngoài khi thấy chiêu kiếm liền kinh hô.
" Én Liệng Trời Cao " Một người khác cũng vội nói khi nhận ra chiêu kiếm.
" Én Liệng Trời Cao ? " Trần Như mang theo ánh mắt tò mò.
Người khi nãy liền gật đầu lên tiếng giải thích
" Én Liệng Trời Cao hay Én Liệng. Là chiêu kiếm nổi tiếng trong đại lục. Chiêu thức này chia ra làm 2 bước.
Bước đầu chém ra chiêu kiếm. Nhìn vào cũng rất bình thường không có gì đặc biệt
Bước thứ 2 quan trọng nhất là thay đổi quỹ tích lưỡi kiếm. Khiến đối thủ không kịp phản ứng.
Điều đáng sợ của nó là quỹ tích lưỡi liềm có thể luôn thay đổi khi vung kiếm.
Nói nghe đơn giản nhưng luyện tập vô cùng khó. Để thay đổi quỹ tích lưỡi kiếm mà không bị dừng đột ngột giữa chừng cần không ngừng luyện tập, đó là chưa nói đến tổn hại của tay
Chiêu này có thể nói là vô giải, bởi ngươi không thể biết đối phương sẽ thay đổi quỹ tích của đường kiếm đi đâu".
Nghe giải thích, Trần Như không khỏi mang theo 1 vệt lo lăng. Chiêu thức vô giải, Lâm Tùng ứng phó sao đây ?
0